Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 46 : Tạ di nương sảy thai
Ngày đăng: 18:02 30/04/20
edit: Phương Moe
Tạ Nhân gào khóc như vậy, Lục Linh Lung có chút bị dọa sợ.
Nàng muốn an ủi Tạ Nhân, nhưng nhìn biểu hiện của Tạ Nhân, liền biết những lời Giang Diệu nói là sự thực —— Tạ Nhân thật sự là ăn trộm đồ.
Lục Linh Lung thu tay về, theo bản năng tránh xa Tạ Nhân một bước, muốn cùng Tạ Nhân phân biệt rõ ràng...
Nàng là tôn nữ bảo bối của Tuyên Vương, cùng giao du với người thân phận thấp kém như Tạ Nhân đã là tự hạ thấp tư cách của nàng. Chỉ là Lục Linh Lung nghe nói, Tạ Nhân dòng dõi thư hương thế gia, gia thế như vậy vẫn tính là có thể diện, nên lúc này nàng mới đồng ý cùng Tạ Nhân giao du. Nhưng còn bây giờ thì sao? Tạ Nhân lại là người có tay chân không sạch sẽ.
Nghĩ đến đây lông mày Lục Linh Lung chợt nhướng lên, dường như là nhìn thấy cái vật gì bẩn thỉu.
Mẫu thân của Lục Linh Lung lúc trước cũng trừng phạt qua mấy nha hoàn tay chân không sạch sẽ, nên đối với Lục Linh Lung thì việc trộm đồ quả thực là tội ác tày trời.
Phản ứng của Lục Linh Lung là trong dự liệu của Giang Diệu.
Vừa nghe Tạ Nhân ăn trộm đồ, Lục Linh Lung liền vội vã muốn rũ sạch quan hệ, vậy mà mới vừa rồi còn bênh chằm chặp như vậy đấy?
Nghe được tiếng khóc, Thanh Nha và Tạ di nương đang đi đến chỗ Tạ Nhân, nhất thời cũng lo lắng sắp hỏng rồi.
Lục Linh Lung muốn đem Tạ Nhân đi Cẩm Tú viện thì Thanh Nha đã cảm thấy việc này không thích hợp, bèn vội vã chạy đi nói cho Tạ di nương. Tạ di nương biết được việc này, không kiềm chế nổi liền vội vàng lại đây.
Bây giờ Tạ di nương là phụ nữ có thai, Thanh Nha nhìn chủ tử đi nhanh như vậy, tâm đều muốn nhảy đến cổ họng. Tạ di nương là tâm can bảo bối của Giang tam gia, nếu xảy ra chuyện gì thì cái mạng nhỏ của nàng cũng khó bảo toàn.
Tạ di nương nhìn muội muội nước mắt đầy mặt, tâm đều vỡ nát, vội vàng đem Tạ Nhân ôm lấy, nói:
"Đừng khóc, đừng khóc, tỷ tỷ ở đây...có tỷ tỷ ở đây." Nói xong, chính mình cũng không nhịn được liền khóc lên.
Động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên là kinh động đến Kiều Thị.
Giang Diệu thấy mẫu thân mình đến đây, ngoan ngoãn kêu một tiếng nương.
Kiều Thị đem nữ nhi ôm vào trong lồng ngực, liếc mắt nhìn Tạ di nương cùng Tạ Nhân đang ôm nhau khóc sướt mướt, mày liễu cau lại, cũng có chút hiểu được tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Lão thái thái đều đã lên tiếng, Tạ Nhân này còn dám tới, lá gan cũng thật lớn nha.
Kiều Thị cùng chính thê Giang tam gia - Thích thị, tình như tỷ muội, nên đối với Tạ di nương nhu nhu nhược nhược như đoá Bạch Liên hoa này, tất nhiên là đều không thích.
"Tiểu biểu tỷ.....Bảo Bảo cũng muốn hônnnn."
Kiều Nguyên Bảo chạy đến bên người Giang Diệu, đem khuôn mặt mập mạp của mình đưa ra.
Giang Diệu không có từ chối, hơi chu môi chuẩn bị hôn tới má tiểu biểu đệ.
Vậy mà Lục Lưu ở bên cạnh liền vươn tay lập tức đem Kiều Nguyên Bảo túm lên. Kiều Nguyên Bảo đạp đạp hai chân trong không khí, khuôn mặt mập mê man ngẩng lên nhìn Lục Lưu:
"Đại ca ca?"
Lục Lưu mặt không hề cảm xúc, nói: "Ta đưa ngươi lên xe ngựa."
Kiều Nguyên Bảo mừng rỡ không thôi, con mắt mở to. Đại ca ca vẫn luôn đối với hắn lãnh lạnh nhạt đạm, hắn còn tưởng rằng là không thích hắn đây. Gương mặt Kiều Nguyên Bảo đều muốn cười thành hoa cúc, ôm chặt lấy cánh tay Lục Lưu, gật đầu nói:
"Được được."
Tiễn người xong, lúc này Giang Diệu mới trở về Cẩm Tú viện của mình.
Thời điểm chạng vạng, Giang Diệu liền nghe được tin tức Tạ di nương sẩy thai. Tạ di nương vốn là đang mang thai thời kỳ đầu, hôm nay Tạ Nhân dùng sức lớn như vậy đẩy Tạ di nương, đứa nhỏ này không giữ nổi cũng là bình thường.
Ngày hôm sau, Giang tam gia phái người đem Tạ Nhân đuổi về Bình Châu, lúc này Tạ di nương cũng không có ngăn cản.
Giang Diệu nhớ tới đời trước Tạ Nhân không có về Bình Châu, lần này đưa đi, sợ là trong thời gian ngắn Tạ Nhân sẽ không trở lại đây.
Nhưng theo như tính tình không dễ dàng chịu tha thứ của Tạ Nhân, ngày sau nhất định sẽ lại trở về. Có điều đây cũng là chuyện của ngày sau.
Đi rồi cũng tốt, nàng đỡ phải nhìn chướng mắt.
Nghĩ như vậy, Giang Diệu liền cầm bút tiếp tục vẽ tranh.
Nàng yêu thích viết chữ, yêu thích vẽ vời, bây giờ cánh tay tiểu Nữ Oa sáu tuổi này còn chưa có linh hoạt, nhưng vẽ mấy bức đơn giản thì thừa sức.
Mà giờ khắc này Giang Diệu vẽ bên trên giấy là một thiếu niên cao gầy, trên cổ có một tiểu nữ oa mập mạp đang cưỡi, cả hai người đều cười rất vui vẻ...
Giang Diệu vui vẻ cười đến xinh đẹp, nàng từ tận trong tâm thấy rất hài lòng.
Ngày sau Lục Lưu đắc thế, trở thành người có nhiều thực quyền nhất, có lẽ sẽ không lại nghịch ngợm cùng tiểu nha đầu là nàng. Nhưng khi đó, thời điểm nàng nhìn thấy bức họa này còn có thể tự nói với mình: Nhìn đây...vị Vương gia lòng dạ độc ác này, nàng đã từng được cưỡi hắn đấy!!!!