Thịnh Thế Đích Phi

Chương 103 : Tạm biệt Hàn Minh Tích

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Vivi



Beta: Sakura



“Ra mắt Vương gia.”



Trong khách sảnh, thấy một nam tử mặc áo trắng bước từ bên trong ra, đám người Thanh Sương vội vàng đồng thanh chào hỏi. Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn quét qua bốn người, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?” Nhìn ba người kia một cái, Thanh Ngọc chỉ đành phải tiến lên phía trước nói: “Khởi bẩm Vương gia, công tử Hàn Minh Tích, tân gia chủ của Hàn gia cầu kiến Vương phi.” Các nàng đều không đi theo Vương phi đi ra ngoài, cho nên không biết vì sao Vương phi và vị Hàn công tử quen biết. Nhưng mà Ám Nhị Ám Tam đi theo Vương phi nói vị Hàn công tử kia là bạn của Vương phi. Cho nên dù biết hiện tại Vương gia không vui có người quấy rầy, bốn người vẫn can đảm đến đây bẩm báo.



“Hàn Minh Tích?” Mặc Tu Nghiêu nhướn mày, thản nhiên hừ nhẹ một tiếng nói: “Hắn tới nhanh đấy. Dẫn hắn đi thư phòng, bản vương đi gặp hắn. A Ly đang nghỉ ngơi, không nên đi quấy rầy nàng. Bảo người chuẩn bị thêm thức ăn. Thanh Ngọc, ngươi đi theo bản vương.”



Bốn người lặng lẽ nhìn nhau mấy lần, xem ra hiện giờ tâm trạng Vương gia rất tốt.



“Dạ, Vương gia.”



Trong thư phòng, Hàn Minh Tích đứng chắp tay lặng lẽ say sưa nhìn bộ chữ trên tường. Một chữ Nhẫn, nhìn như nội liễm hiền hòa, thưởng thức tỉ mỉ có thể cảm giác rõ được sát ý lành lạnh và nhuệ khí lạnh thấu xương trong đó. Nửa cuộc đời hắn đều sống dưới sự che chở của cha mẹ và huynh trưởng, không thể tưởng tượng được hạng người gì mới có thể viết một chữ nhìn như hiền hòa bình thản nhưng lại tiềm ẩn sát khí như thế. Đó như đeo thanh kiếm độc được gói ở nơi mềm mại nhất của bản thân vừa nguy hiểm lại vừa đau đớn. Ánh mắt hắn chậm rãi dứt khỏi chữ đó, xoay người nhìn về phía cửa. Mặc Tu Nghiêu đã đứng ở cửa tự lúc nào. So với khi gặp nhau ở thành Quảng Lăng lần trước, dường như Mặc Tu Nghiêu hiện tại trông tùy ý hơn chút. Tuy rằng Hàn Minh Tích cũng không hiểu rõ Mặc Tu Nghiêu, nhưng lại cảm thấy bây giờ hắn rất vui.



Hàn Minh Tích nhìn chăm chú vào nam nhân ở trước mắt, áo trắng mộc mạc tự nhiên, mái tóc dài đen nhánh tự do chảy xuống bả vai, nhìn qua cả người biếng nhác mà vô hại. Khi ánh mắt Hàn Minh Tích rơi vào dấu đỏ trên cổ hắn thì đột nhiên co rút lại, tay vòng ra sau lưng bất giác nắm thật chặt: “Vương gia.” Hắn là một nam nhân phong lưu, nói là đi qua vạn bụi hoa cũng không quá đáng. Cho nên dù Mặc Tu Nghiêu trông không có chỗ nào thất lễ, hắn vẫn có thể nhìn ra được trước khi xuất hiện ở thư phòng, Mặc Tu Nghiêu đang làm những gì.



“Hàn công tử, ngồi.” Mặc Tu Nghiêu bước vào thư phòng thản nhiên gật đầu: “A Ly hơi khó chịu, hôm nay chỉ sợ không thể tiếp kiến Hàn công tử, xin hãy tha lỗi.”



Hàn Minh Tích im lặng ngồi xuống, trầm giọng nói: “Vương gia khách sáo rồi, nếu Hàn gia đã lựa chọn thần phục Vương gia và Vương phi, tự nhiên là chờ Vương phi rảnh rỗi rồi lại nói.”



Mặc Tu Nghiêu hơi bất ngờ nhìn Hàn Minh Tích một cái. Hàn Minh Tích là ai tất nhiên là Mặc Tu Nghiêu tự biết rất rõ, từ nhỏ bị Hàn Minh Nguyệt cưng chiều không kiêng nể gì, đã tạo nên tính cách thẳng thừng cho Hàn Minh Tích. Nhưng Hàn Minh Tích ngồi đối diện mình lúc này rất nhẫn nhịn bình tĩnh khó thấy, xem ra việc ra đi của Hàn Minh Nguyệt là cú sốc nặng nề cho cả Hàn gia và Hàn Minh Tích. Nghĩ ngợi một lát, Mặc Tu Nghiêu mở miệng nói: “Bản vương đã nói Hàn gia nghe theo sự điều khiển của A Ly, Bản vương sẽ không nói thêm gì với Hàn công tử. Hàn công tử có thể đi phòng khách nghỉ ngơi, có gì cần có thể hỏi Mặc tổng quản, hoặc Ám Nhị Ám Tam, chắc chắn Hàn công tử rất quen bọn họ đi?”



Hàn Minh Tích thản nhiên gật đầu: “Đa tạ vương gia, Hàn mỗ cáo lui.”



Đưa mắt nhìn Hàn Minh Tích đi ra ngoài, Thanh Ngọc ở ngoài cửa mới dè dặt đi vào: “Vương gia.”



Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Đã điều tra được chén trà kia rồi sao?” Thanh Ngọc gật gật đầu nói: “Nô tỳ đã kiểm tra rồi, trong trà bao gồm xạ hương và hoa hồng, còn có một chút vị thuốc âm hàn. Sau khi trở về cũng hỏi qua Trầm đại phu, Trầm đại phu nói trà đó quả thật có. . . tác dụng làm người ta tuyệt dục, nhưng mà đó nhằm vào đám cung phi trong cung. Quanh năm rất nhiều nữ quyến trong cung sử dụng hương liệu như xạ hương, long não hương v.v…, vốn đã ảnh hưởng tới sức khỏe. Nếu như còn uống một lượng lớn đồ âm hàn thì đích xác rất có thể tuyệt dục, nhưng mà vương phi không dùng hương liệu này, hơn nữa sức khỏe cũng rất tốt. Cho nên Trầm đại phu nói nếu không dùng lâu dài, thì dù vương phi có uống chén trà kia cũng không có gì đáng lo. Ngoài ra, mùi xạ hương trộn vào rất nặng, mùi lá trà căn bản không thể áp đảo. Cực kỳ dễ bị người phát hiện, cho nên Trầm đại phu cho rằng có lẽ người bỏ thuốc cũng không định để Vương phi uống chén trà kia … hẳn chỉ thử dò xét.”
Ý cười trên mặt Diệp Ly càng sâu: “Hắc Vân kỵ? Không hề nghe nói các ngươi lệ thuộc vào võ công như vậy a? Thích nghiên cứu võ công hẳn là ám vệ mới đúng a. Nếu có người làm được, các ngươi định làm như thế nào?” Binh lính bất khuất nói: “Nếu quả thật có người có thể làm được, chúng ta tự nhiên cũng có thể làm được.” Diệp Ly hài lòng gật đầu: “Rất tốt, thao trường tập hợp.” Nhìn binh sĩ xếp thành hàng đi ra ngoài, Tần Phong lo lắng nhìn Diệp Ly thấp giọng nói: “Vương phi. . . Người nói sẽ không phải là ngài đi?” Hắn tin tưởng có người có thể làm được, Vương phi sẽ không cố ý mang nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành tới trêu bọn họ. Nhưng tại sao có thể là bản thân Vương phi thoạt nhìn nũng nịu được? Mặc dù hắn biết Vương phi rất giỏi, nhưng như Vương phi nói. Võ công tốt và thể lực tốt là hai việc hoàn toàn khác nhau, mà những gì viết trên này rõ ràng là yêu cầu thể lực mà không phải võ công. Nếu như Vương phi xảy ra chuyện gì, Vương gia nhất định sẽ chém hắn!



Diệp Ly cúi đầu nhìn quần áo trên người, để ứng phó với chuyện có thể xảy ra ví dụ như việc này, Diệp Ly cố ý mặc bộ đồ thích hợp này. Dù sao đã từng có không ít kinh nghiệm huấn luyện, đội tinh nhuệ này sẽ có phản ứng gì thì người đã từng huấn luyện người và bị người huấn luyện như Diệp Ly đều đã trải qua. vì ứng đối ví dụ như trong cái này có chuyện xảy ra Diệp Ly cố ý mặc quần áo thích hợp. Cho dù đoán cũng có thể đoán được mấy phần.



Công nhân chịu trách nhiệm xây dựng sơn cốc này đều hết sức chuyên nghiệp, trên cơ bản thao trường bên ngoài viện hoàn toàn phù hợp yêu cầu của Diệp Ly. Một đám binh sĩ không phục đứng ở trên thao trường trợn mắt hốc mồm nhìn Sở công tử thấp hơn hẳn bọn họ, người cũng gầy yếu hơn bọn họ bao nhiêu cõng hơn 5kg vật nặng bình thản chạy bộ. Ngay lúc đầu cũng không ai để ý, nhưng đợi đến nàng chạy năm sáu vòng quanh thao trường vẫn chưa rối loạn hơi thở thì rốt cuộc, mọi người đã biết vị Sở công tử này xác thực không bình thường rồi. Sau mười vòng, Sở công tử cũng không dừng lại nghỉ tạm mà trực tiếp nhằm về phía một đống kỳ lạ giữa thao trường, bò qua cái lưới giăng đầy chông sắt và các loại đồ vật sắc nhọn lại áp rất thấp, bám vào dây thừng cao tới hai trượng, bay qua tường đất cao một trượng, nắm sợi dây tung mình cách xa hai trượng, rơi chính xác xuống một thanh gỗ rộng không tới nửa thước, cao năm thước. Trong ánh mắt sợ hãi giật mình của mọi người, nàng vọt qua như giẫm trên đất bằng. Cuối cùng vọt tới điểm cuối cùng, ở đó đã để sẵn cung tên. Diệp Ly cầm lấy trường cung, rút tên, khéo cung, tùy ý một mũi trúng hồng tâm. Mà đồng hồ cát đặt bên cạnh vẫn còn chút cát nhỏ đang từ từ chảy ra ngoài.



Diệp Ly quay đầu lại, nhướn mày nhìn đám người ngây ra trước mắt. Nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, thật ra thì một loạt động tác này vẫn hơi gắng gượng đối với nàng. Mặc dù những năm gần đây nàng vẫn không ngừng huấn luyện mình, một năm gả vào Định vương phủ này lại càng không hề có gì cản trở rèn luyện mình. Thậm chí bởi vì Mặc Tu Nghiêu chỉ bảo nên phương diện võ công cổ đại cũng rất tiến bộ, nhưng suy cho cùng đã nhiều năm nàng không làm hoàn chỉnh một loạt các động tác như vậy rồi. May là vẫn thuận lợi hoàn thành, nếu như có sự cố gì ở trước mặt đám người kia thì về sau sẽ không dễ dạy bảo bọn họ rồi. Âm thầm động đậy thân thể đã mệt đến cứng ngắc, Diệp Ly nở nụ cười thong dong: “Như thế nào?”



“Tốt!” Đám người yên lặng chốc lát, mới bộc phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi. Chỉ vì lúc trước sao bọn họ ngờ được, vị Sở công tử trước mắt này lại dễ dàng làm được chuyện bọn họ không làm được, chính là mạnh hơn bọn họ. Mà đương nhiên bọn họ đều bội phục kẻ mạnh.



“Như vậy. . . Các vị sẽ nghiêm túc nghe theo sự dạy bảo của giáo đầu phía sau. Hơn nữa nửa tháng sau cho ta xem thành tích của các ngươi?”



“Dạ! Công tử!” Mọi người trăm miệng một lời đáp.



Vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui đi, Diệp Ly vốn đang tươi cười tự nhiên lập tức suy sụp. Nàng dựa vào cầu thăng bằng bên cạnh, nhăn nhó than thở. Tần Phong nhìn ở trong mắt nhướn mày nói: “Thuộc hạ cho là Vương phi làm rất nhẹ nhàng cơ đấy?”



Diệp Ly bất đắc dĩ phất tay một cái: “Có dễ dàng nữa cũng không chịu được việc lâu quá không luyện, ngượng tay a. . . vừa rồi ta suýt chút nữa thì ngã từ phía trên xuống. Quả nhiên là chơi lớn rồi, sau khi trở về bận quá, ngay cả cơ hội làm quen sân bãi cũng không có. Nhưng cũng không có gì… thật lên chiến trường rồi ai cho ngươi thời gian quen thuộc sân bãi chứ?”



Tần Phong cau mày, không giải thích được nói: “Vương phi không cần liều mạng như vậy.”



Diệp Ly cười nói: “Cũng không tính, so với trong kinh thành ngươi tới ta đi thử dò xét cái này tính toán cái kia, ta tình nguyện cứ ở lại nơi này. Không liều mạng những tên tâm cao khí ngạo kia chịu tâm phục khẩu phục sao? Đây chỉ là mới bắt đầu, sau này còn phải thường xuyên dọa bọn họ, tránh cho cả đám đều không coi ai ra gì.”



Tần Phong không khỏi đỡ trán, “Hôm nay ngài đã đả kích người đủ rồi, còn muốn dọa bọn họ?”



“Có sao. Ta sắp mệt chết đi được, nghỉ ngơi một lát rồi về phủ.” Diệp Ly bóp cánh tay, xoay người đi vào trong tiểu viện: “Đúng rồi, không cần ta nhắc nhở ngươi cái gì gọi là giữ bí mật chứ? Để cho Vương gia biết chuyện ngày hôm nay tất cả nhiệm vụ của ngươi sẽ gấp đôi.”



“Vâng, Vương phi.”