Thịnh Thế Đích Phi
Chương 104 : Hội đèn lồng
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Vivi
Beta: Sakura
Sau khi trở về kinh thành Mặc Tu Nghiêu bận rộn ứng phó với thế cục
trong triều và dò xét không ngừng của Hoàng đế, Diệp Ly bận rộn xử lý
chuyện trong vương phủ và huấn luyện bầy tinh anh dưới núi Hắc Vân, nên
đã gác chuyện khác sang một bên. Mãi đến khi Mộ Dung Đình và Lãnh Hạo Vũ tới cửa thăm hỏi, Diệp Ly mới nhớ tới trận chiến Vĩnh Châu kia còn chưa đánh xong đây. Mộ Dung Đình và Lãnh Hạo Vũ tự nhiên là lấy danh nghĩa
thăm hỏi Định vương phi đến đây, khi ở biên thành, dưới sự khăng khăng
của Mộ Dung Thận thì Mộ Dung Đình rốt cuộc đã thành thân với Lãnh Hạo
Vũ, hôm nay trở về kinh thành, Đại tiểu thư của phủ Mộ Dung tướng quân
trước kia đã biến thành Nhị thiếu phu nhân của Lãnh gia. Mộ Dung Đình
lại nhanh thành thân với Lãnh Hạo Vũ như vậy, Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối
không thoát khỏi liên quan. Vì thế Diệp Ly rất áy náy với Mộ Dung Đình,
cho đến khi thấy Mộ Dung Đình vẫn rạng rỡ sáng sủa mới yên tâm. Xem ra
dù ở trong tình huống nào, Mộ Dung Đình vẫn có thể khiến mình sống rất
vui vẻ. Bằng độ cuồng dại của Lãnh Hạo Vũ đối với Mộ Dung Đình thì hắn
cũng sẽ không ức hiếp nàng ấy.
“Mộ Dung, Lãnh công tử, bỏ lỡ hôn lễ của các ngươi thật là xin lỗi.”
Nhìn Mộ Dung Đình trước mắt vẫn vận đồ đỏ, vẻ mặt phấn chấn, Diệp Ly áy
náy cười nói. Mộ Dung Đình không sao cả khoát tay cười nói: “Có cái gì
xin lỗi, đều do phụ thân nhất định muốn người ta. . . . . .” Nói xong
tức giận bất mãn trợn mắt nhìn Lãnh Hạo Vũ ngồi ở bên cạnh, chỉ có điều
ánh mắt kia rõ ràng thêm chút hờn dỗi và phong tình thuộc về nữ nhân
chưa từng có. Lãnh Hạo Vũ tốt tính cười với Mộ Dung Đình cũng không phản bác. Diệp Ly nhìn trong mắt cũng chỉ cười nhàn nhạt lắc đầu, Lãnh Hạo
Vũ có thể bao dung Mộ Dung với tính tình này như thế, xem ra thật đã yêu quá sâu đậm, phải biết rằng tính tình của Lãnh Hạo Vũ thật không hơn
bao nhiêu.
Để mặc cho Mặc Tu Nghiêu và Lãnh Hạo Vũ bàn việc, Diệp Ly lôi kéo Mộ
Dung Đình qua một bên đi tán gẫu. Mộ Dung Đình hơi nghi ngờ nhìn Lãnh
Hạo Vũ và Mặc Tu Nghiêu ngồi cách đó không xa, nàng không phải là người
ngu, dù thành thân với Lãnh Hạo Vũ vẫn chưa tới một tháng, nhưng mơ hồ
vẫn để cho nàng cảm thấy Lãnh Hạo Vũ một mặt khác không giống như người
mình quen biết từ trước. Hiện tại thấy hắn ngồi nói chuyện với Định
vương, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc mà nàng chưa từng thấy, trong
lòng Mộ Dung Đình càng thêm khẳng định. Nếu như Lãnh Hạo Vũ thật sự là
kẻ ăn chơi trác táng vô tích sự thì cho dù nể mặt Diệp Ly, Định vương
cũng không ngồi đó nói chuyện với hắn: “Mộ Dung, làm sao vậy?”
Mộ Dung Đình hơi nghi hoặc nhìn nàng nói: “Ly nhi. . . Có phải các ngươi có chuyện gì gạt ta?”
Diệp Ly nhướn mày, mỉm cười nhìn nàng nói: “Ngươi cảm thấy ai có việc gạt ngươi?”
Mộ Dung Đình hơi buồn rầu nói: “Ta cảm thấy Lãnh Hạo Vũ không quá
giống người ta quen từ trước, đôi khi ta cũng nghi ngờ rốt cuộc ta có
thật biết hắn không.” Mặc dù sau khi trở về phủ, Lãnh Hạo Vũ vẫn biểu
hiện thích ăn uống vui đùa không để ý tới việc đời trước sau như một.
Nhưng bọn họ là vợ chồng làm sao Mộ Dung Đình lại không biết rất nhiều
thời gian Lãnh Hạo Vũ đều bận rộn trong thư phòng đến nửa đêm, mặc dù
cũng không ai biết rốt cuộc hắn đang bận những thứ gì.
Diệp Ly đưa mắt yên lặng nhìn Mộ Dung Đình, nhẹ giọng hỏi: “Mộ Dung
cảm thấy sau khi thành thân vui vẻ chứ? Chung đụng với Lãnh nhị thiếu
như thế nào?”
Mộ Dung Đình sửng sốt, đỏ ửng mặt, tránh tầm mắt của Diệp Ly, do dự
nói: “Cái này. . . dường như không đến nỗi hỏng bét lắm… ừ, các nàng nói cũng không sai, dù sao sớm muộn gì ta cũng phải lập gia đình. Hắn là
người phụ thân chọn, dù hắn luôn càn quấy nhưng phụ thân cũng không nói
rõ hắn… Hẳn là cũng không hư hỏng như vậy đi. Hơn nữa hắn rất tốt với
ta.”
Diệp Ly mỉm cười, xem ra Lãnh nhị công tử quấn quít chặt lấy nhiều
năm như vậy cũng không phải không có hiệu quả a. Quay đầu lại nhìn
thoáng qua Lãnh Hạo Vũ cách đó không xa đang nói chuyện với Mặc Tu
Nghiêu cũng không quên thỉnh thoảng chú ý bên này, Diệp Ly cười nói:
“Nếu ngươi tò mò như vậy, tại sao không tự mình hỏi hắn?”
trên giá. Nhưng mà ông lão đã nhiều tuổi rồi, giơ một chiếc đèn hoa sen
rực rỡ mà run run rẩy rẩy chưa thể treo lên nơi cao nhất được. Mặc Tu
Nghiêu đứng lại bên cạnh, đưa tay tiếp nhận chiếc đèn hoa trong tay ông
lão treo lên. Ông lão trước tiên thì sửng sốt, quay đầu lại thấy đứng
trước mặt mình là một đôi nam nữ thanh quý phi phàm. Ông lão nhìn Mặc Tu Nghiêu không khỏi nhíu mày nói: “Đa tạ công tử. . . Vị công tử này
thoạt nhìn hơi quen mắt, dường như tiểu lão nhi đã gặp công tử ở đâu đó. . .” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt cười nói: “Những năm trước đây ta cũng
thường xuyên đến nơi này, đã mua không ít đèn hoa ở chỗ lão tiên sinh.
Khó trách lão tiên sinh nhìn quen mắt.”
Ông lão gò bó khoát tay một cái nói: “Tiểu lão nhi không đảm đương
nổi hai chữ tiên sinh, công tử đây là đưa phu nhân tới xem hội hoa đăng
sao. Có cần phải mua hoa đăng xem?”
Hiển nhiên hai chữ phu nhân khiến Mặc Tu Nghiêu rất vui vẻ, nghiêng
đầu nhìn Diệp Ly, chỉ vào một đôi đèn hoa trắng thuần bên cạnh nói: “Hai cái này đi.”
Ông lão khó xử nhìn hai người, hai vị công tử phu nhân này tuy mặc đồ không quá lộng lẫy, nhưng ông lão đã bán đèn hoa hơn nửa đời người, tất nhiên đã gặp không ít người. Vừa nhìn đã biết hai vị này là quý nhân,
thấy thế nào cũng không giống người sẽ vừa ý đèn hoa mộc mạc như thế.
Diệp Ly nhìn cũng hiểu được suy nghĩ của ông lão, cười yếu ớt nói: “Hai
chiếc này đi. Thoạt nhìn trắng thuần thanh nhã cũng rất độc đáo.”
Ông lão thấy hai người dường như thật lòng muốn hai chiếc đèn hoa đơn giản này, giờ mới gật đầu lấy đèn hoa đưa tới. Diệp Ly đón lấy, quả
nhiên là đèn hoa rất bình thường, chế tạo coi như tinh xảo nhưng so với
các kiểu dáng tranh hoa và chim có tạo hình kỳ lạ khác, thì nó chỉ được
coi là trung quy trung củ (chỉ đơn thuần là đúng hình dáng, chức năng)
mà thôi. Ngay cả lớp giấy phía ngoài cũng là dùng giấy trắng bình thường phết thêm ít hồ hoa cỏ dán lên. Có thể là hai chiếc gắng làm từ những
nguyên liệu dư lại sau khi làm xong những chiếc đèn khác. Mặc Tu Nghiêu
nhận lấy đèn hoa trong tay Diệp Ly nhìn ngắm, cười với nàng một tiếng,
xoay người cầm lấy bút mực ông lão để bên cạnh vẽ nên, sau một lát dừng
bút lại, hài lòng gật đầu một lần nữa trao đèn hoa cho Diệp Ly. Diệp Ly
cúi đầu nhìn, mượn những chỗ còn trống của bức tranh hoa cỏ ban đầu để
vẽ lên một người con gái duyên dáng. Hoặc cầm cuốn hoặc nhíu mày, hoặc
ngắt hoa hoặc cầm kiếm. Mặc dù chỉ lác đác vài nét bút, lại khiến người
cảm nhận được dáng dấp yểu điệu xinh đẹp của người con gái thật sinh
động trên trang giấy. Chiếc đèn hoa ban đầu thoạt nhìn đơn điệu không
chút thú vị lập tức biến thành một chiếc đèn hoa mỹ nhân tinh xảo.
Diệp Ly nhìn đèn hoa trong tay, rồi nhìn một chiếc khác đặt bên cạnh, mím môi mỉm cười. Lấy bút ra, bắt đầu phác thảo lên chiếc đó. Hiển
nhiên nàng dùng bút lâu hơn Mặc Tu Nghiêu một chút, Mặc Tu Nghiêu cũng
không để ý, kiên nhẫn đứng ở một bên chờ nàng vẽ xong. Đợi đến khi Diệp
Ly đưa đèn hoa đã vẽ xong cho hắn, Mặc Tu Nghiêu kinh ngạc nhướn mày.
Trên đèn hoa, một nam tử thúc ngựa nhấc giáo, khí thế phi phàm, Diệp Ly
không vẽ vài bức giống như Mặc Tu Nghiêu, trên toàn bộ cảnh tượng chỉ có nam tử thúc ngựa bay vút với nhuệ khí bức người như chiến thần giáng
trần kia. Đây chính là hình cảnh ngoài thành Vĩnh Lâm ngày ấy, Mặc Tu
Nghiêu nhìn đèn hoa trong tay, ý cười trên mặt càng sâu, “Lúc ấy ta ở
trong mắt A Ly chính là như vậy sao?”
Diệp Ly ửng đỏ mặt, tự đề cập tới đèn hoa mỹ nhân của mình, “Ta thua
dưới ngòi bút sinh động của công tử, không thích thì thôi đi.”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Làm sao lại không thích, ta nhất định sẽ cất cẩn thận.” Nhìn người trên đèn hoa, đáy mắt Mặc Tu Nghiêu càng thêm
phần vui vẻ, trước giờ hắn không biết thì ra hắn ở trong mắt A Ly lại
khí thế bất phàm, nhuệ khí bức người như thế.
Lấy tiền đưa cho ông lão ở bên cạnh nhìn hai người tự vẽ tranh lên
đèn hoa, Mặc Tu Nghiêu một lần nữa dắt tay Diệp Ly đi về phía trước. Ông lão ở một bên nhìn sững sờ cúi đầu nhìn bạc vụn đã có thể ngang với thu nhập bán đèn hoa cả đêm trong tay. Ánh mắt chợt lóe bỗng dưng như nhớ
tới cái gì, vẻ mặt trở nên kích động: “Là … thì ra là ….” Là cái gì rốt
cuộc cũng không nói ra. Ông lão nhìn một đôi bóng lưng dần dần đi xa mà
sững sờ. Mấy năm trước cũng có một thiếu niên cẩm y khí phách phấn chấn, mỗi tháng sẽ đến chỗ ông mua đèn hoa. Nhưng lần nào thiếu niên cũng chỉ chọn chiếc được làm bình thường nhất kém cỏi nhất, mà lần nào cũng trả
số ngân lượng đủ để mua chiếc đèn hoa tốt nhất. Lâu dần ông mới hiểu
được, thiếu nhiên đó là thấy hắn đã nhiều tuổi mà lẻ loi một mình, lo
lắng mấy chiếc này hắn làm kém sẽ không bán được mới đi chọn cái kém cỏi nhất. Chẳng qua là mấy năm trước người thiếu niên kia không còn xuất
hiện nữa.