Thịnh Thế Đích Phi

Chương 105 : Dao Cơ

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Vivi



Beta: Sakura



Hai người đều là người tai thính mắt tinh thân thủ bất phàm, vừa đi mấy bước, tất nhiên nghe được tiếng lẩm bẩm của ông lão. Diệp Ly liếc Mặc Tu Nghiêu một cái, lại cười nói: “Bị người khám phá thân phận rồi, Vương gia.” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Không có gì, trước kia ta thường xuyên đến nơi này, thật không ngờ lão tiên sinh kia có thể nhận ra ta.” Cuộc đời này của Mặc Tu Nghiêu có thể nói lấy năm mười bảy tuổi ấy làm ranh giới, từ đó về sau hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nếu không phải người quen biết, thật sự rất khó liên hệ hai người với nhau đi. Diệp Ly cúi đầu nhìn đèn hoa vừa vẽ ra vẫn còn tỏa hương mực trong tay, nở nụ cười nhàn nhạt.



Hai người cầm hoa đăng, giống rất nhiều thanh niên nam nữ thản nhiên bước chậm trên đường phố. Mặc dù bề ngoài và khí chất không tầm thường thu hút không ít ánh mắt tò mò hâm mộ, nhưng hiển nhiên khiến người ta vui vẻ hơn nhiều so với những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và tính toán ở trong cung và của đám quyền quý. Diệp Ly vừa đi vừa tò mò đánh giá các quầy hàng đủ loại kiểu dáng hai bên đường phố. Đồ bán trên đó không chắc đã tốt bao nhiêu, đều là đồ dân chúng bình thường mới dùng. Tuy rằng mộc mạc không tô vẽ gì nhưng khiến người ta cảm thấy thân thiết tự nhiên. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười lôi kéo Diệp Ly dừng lại trước một gian hàng bán đồ trang sức đeo tay phấn bột nước, quầy hàng rong nho nhỏ tất nhiên không có đồ tốt quý trọng gì. Mở quầy là một đôi vợ chồng trung niên cũng nhìn ra đôi nam nữ trước mắt hiển nhiên không phải người bình thường, mặc dù chưa chắc để ý tới đồ đạc của mình nhưng vẫn ra sức đẩy mạnh tiêu thụ.



Mặc Tu Nghiêu cầm lấy một chiếc hoa trâm ngọc trai thanh lịch quay sang Diệp Ly nhìn xem, rồi lắc đầu lại thả trở về.



Một cánh tay trắng nõn tinh tế như ngọc một lần nữa cầm lấy chiếc trâm hoa kia, đối diện với ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhướn mày cười nói: “Làm sao?”



Mặc Tu Nghiêu than nhẹ một tiếng nói: “Trâm hoa này sẽ chỉ bị A Ly lấn lướt trở nên u ám không ánh sáng, A Ly thích hợp với minh châu lộng lẫy nhất. Vài ngày trước ta đã đặt một ít dạ minh châu ở Phong Hoa lâu, ngày mai A Ly cùng đi xem xem thích làm thành kiểu dáng gì?” Diệp Ly vân vê cây trâm trắng thuần trong tay, nhìn một chút, cười nói: “Cho dù chàng không sợ ta làm sụp gia sản của chàng thì ta cũng sợ các phu nhân tiểu thư trong kinh thành dùng ánh mắt giết chết ta.” Đồ trang sức của Phong Hoa lâu đắt đỏ có tiếng trong toàn bộ kinh thành, dù các tiểu thư thế gia có thể có vài món cũng đã rất đáng giá khoe khoang rồi. Nhưng người khác không biết bản thân Diệp Ly lại biết, kể từ sau đại hôn, đồ trang sức nàng dùng hầu như đều được đặt từ Phong Hoa lâu. Cũng khó trách, mặc dù Diệp Ly cực ít ra ngoài, lần nào khi ra ngoài nàng đều cố gắng chọn vài món thoạt nhìn khiêm tốn nhưng vẫn có không ít người dồn sự chú ý vào vật phẩm trang sức trên người nàng.



“Nếu như chỉ mua vài món đồ trang sức đã có thể làm lụi bại toàn bộ gia sản, chỉ có thể nói nền tảng nhà chúng ta quá mỏng rồi.” Mặc Tu Nghiêu cười nói, nhận lấy cây trâm từ trong tay Diệp Ly nhẹ nhàng cài lên cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ta hi vọng A Ly có được thứ tốt nhất.”
Một khúc kết thúc, đám người ở dưới đài rối rít hoan hô, thúc giục Dao Cơ nhanh chóng ném tú cầu. Một phụ nữ trung niên khuôn mặt son phấn nở nụ cười đi lên đài, giơ tay ý bảo phía dưới an tĩnh, rồi nói: “Hôm nay các vị có diễm phúc rồi, hôm nay Dao Cơ cô nương tự mình ném tú cầu chọn rể. Người nhận được tú cầu chính là chú rể tối nay của Dao Cơ cô nương. Lão thân ở chỗ này chúc các vị may mắn.”



Lòng Diệp Ly trùng xuống, nàng nghe rõ câu chú rể tối nay của tú bà. Nói cách khác Dao Cơ cũng không phải thật muốn gả mà chỉ chọn một nhập mạc chi tân thôi. Cũng có nghĩa qua tối nay Dao Cơ sẽ không còn là vũ cơ trong sạch bán nghệ không bán thân nữa. Nhìn cô gái tuyệt sắc với đôi mắt sáng ngời lương thiện trên đài, Diệp Ly thương tiếc thở dài. Mặc Tu Nghiêu thấp giọng hỏi: “A Ly, sao vậy?”



Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Hành động này của Dao Cơ cô nương quá quyết tuyệt, cần gì như thế. . . . . .” Hỏi Diệp Ly có thể làm đến mức này vì một người đàn ông hay không, trong lòng Diệp Ly rất rõ ràng nàng tuyệt đối không thể nào làm được như Dao Cơ. Không phải bởi vì không thương, mà là. . . Nàng yêu cũng có điểm mấu chốt. Nếu như ngay cả tôn nghiêm của mình cũng có thể vứt bỏ, tình yêu như vậy quá nặng nề đối với Diệp Ly.



Mặc Tu Nghiêu ghé vào bên tai Diệp Ly thấp giọng cười nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để cho A Ly như vậy, ta sẽ bình định tất cả trở ngại để cho A Ly trở thành thê tử duy nhất của Mặc Tu Nghiêu.”



Diệp Ly nhướn mày, “Hôm nay Vương gia đặc biệt biết nói lời dễ nghe.”



“Nương tử thích vi phu ngày ngày nói cho nàng nghe.” Mặc Tu Nghiêu cười nói, “Không cần lo lắng, Mộc Dương kia tuy đầu óc hơi đần nhưng làm người coi như phúc hậu. Hắn nhất định sẽ tới.”



Diệp Ly gật đầu. Tới thì thế nào? Mộc Dương không thể nào cưới Dao Cơ làm vợ, cũng không thể có thể vì Dao Cơ mà vứt bỏ Mộc Dương Hầu phủ. Còn có vị Tôn tiểu thư kia, thật ra thì nàng ta là người vô tội nhất.