Thịnh Thế Đích Phi
Chương 106 : Thất Vương tử Bắc Nhung
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Trên đài, tay Dao Cơ đang cầm một tú cầu ngũ thải (tú cầu 5 màu) mỉm cười nhìn dưới đài. Dưới đài, các nam nhân không khỏi kích động ngó chừng tú cầu nho nhỏ này, chỉ cần cướp được nó là có thể cùng vũ cơ đệ
nhất kinh thành chung một đêm, điều này đối với những nam tử bình thường trong ngày thường ngay cả trông thấy dung nhan Dao Cơ cũng khó đây
tuyệt đối là một điều cực kỳ hấp dẫn.
Ánh mắt Dao Cơ rơi vào trên người Diệp Ly, nhíu mày nhìn nàng rồi
thản nhiên cười. Diệp Ly cũng nhíu mày lại, trong lòng dâng lên một tia
dự cảm xấu. Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, chỉ thấy Dao Cơ giơ tú cầu
lên dùng sức ném tới chỗ mình. Trong đám người kinh hô, người cách khá
xa chỉ có thể thất bại tiếc hận mắng. Người cách gần đó không khỏi hết
sức chăm chú ngó chừng tú cầu trên không trung bay tới kia, giơ cao hai
tay lên muốn tiếp được diễm phúc từ trên trời giáng xuống này.
Từ lúc tay Dao Cơ giơ lên thì Diệp Ly liền nhìn đã hiểu phương hướng
nàng ta muốn ném. Dao Cơ dĩ nhiên không phải muốn ném tú cầu cho mình mà là Mặc Tu Nghiêu đứng ở sau lưng nàng. Sau khi tú cầu rời tay, Dao Cơ
còn nháy mắt với nàng, không tiếng động mấp máy môi. Mặc dù không có âm
thanh, nhưng là lại không làm khó được Diệp Ly am hiểu môi ngữ, nàng ấy
nói: “Ngươi đoán hắn tiếp không tiếp?”
Trong lòng Diệp Ly khẽ nguyền rủa một tiếng, quay đầu lại muốn kéo
Mặc Tu Nghiêu tránh ra. Nếu như là bình thường, lấy thân thủ hai người
bọn họ tự nhiên không lo tránh không khỏi một cái tú cầu nho nhỏ này,
nhưng hiện tại hai người trước sau trái phải đều đầy ấp người, ngay cả
di chuyển chân một chút cũng khó khăn chớ đừng nói chi là mau tránh ra.
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Ly lôi kéo vạt áo mình,
cười nhẹ một tiếng, giơ tay đánh một chưởng về phía tú cầu đang bay tới
chỗ mình, tú cầu lập tức đổi phương hướng bay đi chỗ khác.
Thấy tú cầu lệch khỏi quỹ đạo, đám người hô lên một tiếng, lại dũng
mãnh lao tới. Mặc Tu Nghiêu giam Diệp Ly ở trong ngực che chở miễn cho
bị đám người chen đến, vừa cười hỏi, “A Ly! mới vừa rồi nàng đang khẩn
trương sao?”
Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trên đài, Dao Cơ thấy tú cầu của mình bị đánh bay nhưng trên mặt cũng không có thần sắc thất vọng,
ngược lại hướng về phía Diệp Ly cười đến càng thêm quyến rũ xinh đẹp,
không tiếng động cười nói: “Chúc mừng.” Diệp Ly khẽ gật đầu, coi như là
nhận lời chúc mừng của nàng.
Tú cầu ngũ thải ở trong đám người bị tranh tới đoạt đi, thường thường một người còn không có đoạt đến tay đã bị người bên cạnh đánh đi hoặc
là bắt được, tình hình chiến đấu cướp đoạt kịch liệt cũng đến hồi kết
thúc. Chỉ là một tú cầu nho nhỏ, cho dù nhiều người đoạt hơn nữa cũng
không thể vĩnh viễn tiếp tục tranh đoạt. Thời điểm một người đại hán vạm vỡ cậy vào mình tài trí hơn người vượt lên đầu tiên đưa tay phải bắt
được tú cầu, một bóng ảnh nổi bật giẫm phải đầu vai mọi người bay vút
tới, một cước đá văng tay đại hán kia, đồng thời đá tú cầu tới chỗ nữ tử đứng trên đài.
Ở bên trong tiếng kinh hô thất vọng của mọi người, một bóng người
nhanh nhẹn thật nhanh lướt lên đài, ở trước lúc tú cầu rơi vào trên
người Dao Cơ tiếp được trong tay. Trên đài, một người nam tử trẻ tuổi
mặc cẩm y màu nâu thản nhiên đứng ở bên cạnh Dao Cơ, trên khuôn mặt tuấn dật góc cạnh rõ ràng, so với nam tử Đại Sở càng nhiều thêm mấy phần hơi thở thẳng thắn hào sảng, nhưng trong đôi mắt tự tiếu phi tiếu lóe ra sự sắc sảo lại làm cho người ta biết hắn cũng không phải là những thứ vũ
phu đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia . Nam nhân mạn bất kinh tâm (thờ ơ, không thèm để ý) vuốt vuốt tú cầu trong tay, nam tử nhìn đám người dưới đài rồi cười
nói: “Vị công tử này, nếu nhìn chướng mắt Dao Cơ cô nương thì chỉ cần
nhìn là được sao lại đá tú cầu của người ta trở về, như vậy không khỏi
quá mức vô lễ. Đều nói Đại Sở là vùng đất thi thư lễ nghi, công tử như
vậy không khỏi quá mức. . . mạo phạm đến giai nhân.”
Nam tử trong đám người, Thế tử Mộc Dương Hầu phủ trầm mặt, phi thân
lên đài không nói một lời, đánh một chưởng về phía nam tử áo màu nâu.
Nam tử áo màu nâu hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, dễ dàng nghiêng người
tránh. Hai người đang ở trên đài ngươi tới ta đi đánh nhau, người ở dưới đài cũng rối rít trầm trồ khen ngợi. Nếu không đoạt được ân điển của mỹ nhân, nhìn một cuộc náo nhiệt cũng không còn cái tổn thất gì. Dân chúng bình thường nhận được không nhiều, cho nên cũng không sinh ra quá
rất cao nhất thời ngứa nghề, có nhiều mạo phạm mong rằng các vị tha
lỗi.”
Người ta cũng nói như vậy rồi, đương nhiên Mộc Dương sẽ không so đo
nữa. Gật gật đầu, nói: “Gia Luật Vương tử cao hơn một bậc, chê cười.”
Gia Luật Dã nhướn mày cười một tiếng, đang muốn nói chuyện, ở góc
đường, một đạo hàn quang hiện lên, mấy người áo đen đánh tới. Gia Luật
Dã nghiêng đầu tránh được đao quang chạm mặt, tiện tay một chưởng đẩy
thích khách ra, vừa quay đầu hướng Mặc Tu Nghiêu, cười nói: “Vương gia,
thì ra ban đêm Sở kinh lại nguy hiểm như thế .”
Mặc Tu Nghiêu một tay ôm Diệp Ly, một cái tay chế trụ một thích
khách, tay nhẹ nhàng dùng lực, trong đêm khuya âm thanh xương vỡ vụn
thanh thúy lọt vào tai, “Có lẽ bởi vì du khách từ phương xa tới ? Dù sao Bổn Vương nhớ được, lúc trước, kinh thành vào ban đêm đều hết sức an
bình.”
Gia Luật Dã cười sang sảng một tiếng cũng không phản bác.
Bên kia Mộc Dương vừa che chở Dao Cơ vừa đối phó với địch, thân thể
Dao Cơ hơi cứng ngắc, mặc dù nàng không muốn để cho Mộc Dương che chở
mình, nhưng cũng biết hiện tại cũng không phải là lúc bốc đồng, chỉ có
thể không nhúc nhích, tùy ý Mộc Dương ôm mình vào trong ngực. Thần sắc
trên mặt cũng ảm nhiên ưu thương, sợ hãi tránh thoát thích khách vừa gặp phải.
Bọn thích khách hiển nhiên cũng phát hiện ba nam tử trước mắt đều là
cao thủ, nhưng Mặc Tu Nghiêu và Mộc Dương đều che chở nữ tử của mình,
chỉ có Gia Luật Dã không có chút vướng víu nào tự nhiên buông tay đại
sát. Bọn thích khách âm thầm liếc nhau một cái rối rít xoay người vây
công Mặc Tu Nghiêu và Mộc Dương, chỉ cần giải quyết hai người nam nhân
này, còn dư lại một người kia thì dễ dàng giải quyết. Bị ném qua một
bên, Gia Luật Dã thấy thế nhướn nhướn mày, nhìn một chút Mặc Tu Nghiêu
ứng phó bên này, tự nhiên xoay người liền đánh về phía Mộc Dương đang
đánh nhau bên kia.
Diệp Ly có chút bất đắc dĩ bị Mặc Tu Nghiêu ôm vào trong ngực, mặc dù biết Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn có thể ứng phó thích khách trước mắt,
nhưng ở trong tình huống này, dưới tình hình bị che vào trong ngực thật
sự làm cho nàng không có thói quen. Nhưng tay Mặc Tu Nghiêu ở bên hông
ôm nàng nói cho nàng biết Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý định buông nàng ra, Diệp Ly chỉ đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cẩn thận nhìn chăm chú vào thích khách chung quanh để ngừa vạn nhất.
Cũng không biết những thích khách này là ai, thoạt nhìn thật sự chưa
ra hình dáng gì. Nhàn rỗi nhàm chán không xen tay vào được, Diệp Ly có
chút không thú vị nghĩ tới. Gả vào Định Quốc Vương phủ, những cái khác
không cần phải nói, nhưng gặp qua không ít thích khách. Những thích
khách này ở trong mắt Diệp Ly, tài nghệ thật sự có thể nói được là
thường thường. Nhìn ba nam nhân cơ hồ không có phí chút khí lực gì đã
giải quyết thích khách rồi, Diệp Ly khẽ nhíu mày lại . Những người này
nói là ám sát còn không bằng nói càng giống như làm một vở kịch cho ai
nhìn . Đừng nói là ba người tại chỗ này, còn có ám vệ Định Vương Phủ,
còn có Gia Luật Dã ra cửa cũng không thể không mang theo thị vệ. Chính
là bất kỳ một người nào trong ba nam nhân ở chỗ này cũng không phải là
mấy thích khách này có thể ứng phó.
“Cẩn thận!” Bên kia, một thích khách cuối cùng bị Gia Luật Dã giải
quyết, Dao Cơ lập tức liền đẩy Mộc Dương ra rồi lui ra xa . Mộc Dương
nhìn Dao Cơ rời xa mình ngẩn người, chỉ khẽ cười khổ, quay đầu lại muốn
tạ ơn Gia Luật Dã. Phía sau, một tên thích khách lọt lưới lại nhân cơ
hội bắn ra một ám khí tới Dao Cơ. Diệp Ly kinh hô một tiếng, tiện tay
túm qua một khối ngọc bội bên hông Mặc Tu Nghiêu ném tới. Vụt một tiếng, ám khí bị đánh bay ra ngoài, ngọc bội cũng rơi xuống đất, vỡ thành mấy
khối.