Thịnh Thế Đích Phi

Chương 111 : Dạ yến (2)

Ngày đăng: 20:43 20/04/20


Hoàng Đế dễ dàng đáp ứng yêu cầu của Vương tử Bắc Nhung như vậy, các

quần thần đang ngồi trong điện đều thấy rất khó hiểu. Dù sao thì các cận thần đều biết rất rõ tính sĩ diện của Hoàng thượng, sự việc hạ thấp

thân phận của mình như vậy quả thật là không giống với tính cách của

hoàng đế. Người khác bàn ra tán vào như thế nào thì không biết nhưng bản thân Gia Luật Dã rất hài lòng với hoàng đế Đại Sở.



Hoàng đế này quả thật rất dễ nói chuyện, hắn đứng lên quay đầu về

phía đối diện cách đó xa xa, cười vang nói : “ Như vậy, sau này kính xin Vương phi chỉ giáo nhiều hơn.”



Diệp Ly ngẩng đầu, thong thả cười một tiếng nói : “ Chỉ giáo thì

không dám nhận. Gia Luật vương tử xuất thân cao quý, chắc chắn sẽ không

làm ra chuyện gì đường đột, mạo phạm tới các khuê tú của Đại Sở chúng

ta.”



Gia Luật Dã chỉ cười mà không nói, tự ý ngồi xuống uống rượu.



Hoàng hậu ngồi cạnh Mặc Cảnh Kỳ, nghiêng đầu một chút nhìn Liễu quý

phi mặc quần áo tuyết trắng, trong trẻo mà lạnh lùng ngồi ngay bên cạnh

hoàng đế, đôi mi thanh tú hơi nhíu, nhẹ giọng nói : “ Liễu quý phi ngày

thường không quản mấy sự vụ trong cung, sao hôm nay lại nghĩ tới chuyện

công chúa hòa thân ?” . Liễu quý phi nhìn chén rượu trước mắt, thản

nhiên nói : “ Nô tỳ quá phận, mong Hoàng hậu nương nương tha lỗi.”



Mặc Cảnh Kỳ nhìn thê tử và ái phi đang ngồi hai bên một chút, cười

nói với hoàng hậu : “ Quý phi cũng chỉ là quan tâm tới bang giao của hai nước, Hoàng hậu cũng đừng trách tội nàng.”. Giữa hai đầu lông mày của

Hoàng hậu hiện lên một chút tức giận, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại,

lạnh nhạt nói : “Cũng được, nghe nói Liễu gia cũng có một vị tiểu thư ở

trong hàng ngũ có thể xét tuyển. Liễu quý phi một lòng vì nước, Bổn cung cũng không phải là người không biết nặng nhẹ. Chẳng qua là, hoàng

thượng, cho dù mấy ngày nay phải nha đầu Thiên Hương ở lại trong cung,

ta cũng sẽ không can dự. Nếu như hoàng thượng đã chọn nàng đi hòa thân,

chỉ cần ban một đạo thánh chỉ là đủ rồi, Hoa gia cùng với Bổn cung tuyệt đối không oán hận.”



Mặc Cảnh Kỳ ngẩn ra, hắn và Hoàng hậu là phu thê đã gần 10 năm, Hoàng hậu chưa từng dùng giọng điệu mang theo tức giận này nói chuyện với

mình. Ngẫm lại cũng có thể dễ dàng hiểu được, Hoàng hậu tức giận vì cháu gái duy nhất của nàng. Mặc dù mười năm bên nhau tuy không thể coi là

tình nùng ý mật nhưng dù sao nàng cũng là chính thê, không thể nói là

hoàn toàn vô tình. Mặc Cảnh Kỳ không khỏi có chút hoài nghi ý định đưa

Hoa Thiên Hương đi hòa thân có phải hơi quá đáng hay không? Hoàng hậu

chỉ có một cháu gái, Trường Nhạc cũng chỉ có duy nhất một biểu tỷ. Thật

ra thì trong lòng Mặc Cảnh Kỳ cũng rõ ràng, để cho Hoa Thiên Hương hòa

thân Bắc Nhung căn bản không gây ảnh hưởng gì tới căn cơ Hoa gia, cũng

chẳng chia rẽ được quan hệ giữa Hoa gia và Định vương phủ.



Vừa vặn lúc nãy Liễu quý phi vừa đánh vào thể diện hoàng hậu, giờ bồi thường lại một chút cũng không sao. Nhìn dung nhan đoan chính thanh

nhã của Hoàng hậu đang cố nén giận, Mặc Cảnh Kỳ thâm thúy vỗ vỗ tay

Hoàng hậu nói: “ Nàng yên tâm, trẫm cho người gạch tên Thiên Hương đi là được”. Ánh mắt Hoàng hậu lộ ra một tia cười lãnh đạm, nói: “ Đa tạ

Hoàng thượng.”



“ Vương gia”. Diệp Ly thờ ơ thu hồi ánh mắt đang hướng lên phía trên, quay đầu hướng Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói: “ Xem ra không cần lo lắng cho Thiên Hương nữa rồi”. Mặc Tu Nghiêu nhướn mày, Diệp Ly lại

cười nói: “Có vẻ như Hoàng hậu nương nương đã giúp Thiên Hương thuyết

phục Hoàng thượng.”.



Hoàng hậu không được sủng ái cũng không có con trai, giữa bao nhiêu
Gia Luật Dã cười vang nói: “Vương gia nói rất đúng, chỉ là mấy tiểu

tặc nhỏ bé quả thật không đáng để Định vương tự mình xuất thủ đối phó”.



“Gia Luật vương tử, cảm phiền ngươi cách xa bên này ra một chút,

thích khách đều bị ngươi lôi kéo hết về đây”. Ám Tam đang đứng chắn

phía trước Diệp Ly, thuận tay thu thập một thích khách đang lao tới, mặt không chút thay đổi nói.



Gia Luật Dã nhướn mày, ánh mắt dừng một chút trên trên người nọ vừa

ngã xuống chân Ám Tam, cười nói: “ Thật ngại quá, Bản vương tử cũng

không biết tại sao những thích khách này rất thích quấn lấy Bản vương.

…Thị vệ của Định vương phủ quả nhiên thân thủ bất phàm.”.



Thích khách ngã trên mặt đất lúc này trên người không có một tia vết

thương, chỉ có một vết cứa rất nhỏ trên cổ, máu cũng không chảy ra

nhiều; nhưng mà thích khách kia ngay cả giãy dụa cũng không có, trực

tiếp ngã xuống đất tắt thở. Công phu như vậy, ngay cả sát chủ chuyên

nghiệp chưa chắc có thể làm tốt hơn. Nam tử trước mắt chỉ mặc quần áo

thị vệ bình thường nhưng ở nơi huyết tinh lẫn lộn như thế này vẫn có thể nhàn nhã thong dong như đang chơi đùa.



Nhìn khung cảnh hỗn chiến trước mắt, Diệp Ly hơi nhíu đôi mi thanh

tú, thấp giọng hỏi: “ Chẳng lẽ thích khách là vì Gia Luật Dã mà tới?”

Những thích khách này hướng về phía Gia Luật Dã mà đánh tới có khả năng

vì thoạt nhìn thực lực Gia Luật Dã mạnh nhất ở đây, nhưng trang phục của Gia Luật Dã hoàn toàn khác với Đại Sở, những thích khách này không thể

nào không nhận ra.



Mặc Tu Nghiêu ngó chừng nam tử tuấn tú trước mắt luôn có vẻ như có

như không nhích về phía bọn họ, nói: “Có thể hơi liên quan tới hắn, có

điều. . . Mấy thích khách này là người Trung Nguyên. Vô luận là bản thân Gia Luật Dã hay là Gia Luật Hoằng cũng sẽ không phái người Bắc Nhung

tới trong cung gây rối loạn . Gia Luật Dã cố ý dẫn thích khách tới bên

này hẳn là muốn kiểm tra thực lực của nàng.”. Thiên hạ đều biết thực lực của Mặc Tu Nghiêu, căn bản không cần dựa vào mấy thích khách tới để xác minh. Dĩ nhiên Gia Luật Dã cũng sẽ không trông cậy dựa vào mấy thích

khách này có thể giết hắn, cho nên chỉ có thể là vì người ngồi ở bên

cạnh hắn – Diệp Ly.



Diệp Ly cười một tiếng nói: “Tình huống như thế ta cần xuất thủ sao?”



Phía trước Ám Tam nhẹ giọng trả lời: “Dĩ nhiên không cần, mấy thích

khách này dám muốn Vương Phi tự mình xuất thủ chẳng phải là muốn nói bọn thuộc hạ không có chút tác dụng nào hay sao.”.



Diệp Ly giương mắt nhìn thoáng qua Ám Tam, cười nói: “Ngươi bây giờ

là trợ thủ đắc lực Bổn vương phi, không phải là ám vệ, cảm phiền ngươi

không cần thiết phải xông pha chiến đấu?”.



Nghe vậy, Ám Tam lập tức xụ mặt xuống, hắn thực thích cuộc sống của

ám vệ mà, có địch nhân xông đến thì đánh cho hắn hoa rơi nước chảy là

được, chứ như bây giờ, không phải là chỉ có thể chờ thích khách lọt lưới mấy tên ám vệ kia rồi mới đến phiên bọn hắn sao?. Nhưng mà hết lần này

tới lần ám vệ của Định quốc vương phủ làm việc vô cùng chất lượng, căn

bản sẽ không có tên thích khách nào lọt qua được vòng bảo vệ.



Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Ta cảm thấy hắn không phải là muốn dò xét công phu của A Ly mà muốn thử dò xét dũng khí của A Ly”.