Thịnh Thế Đích Phi
Chương 151 : Nghe tin bất ngờ
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Đưa Nam Hầu đi, thế tử Nam Hầu từ bên trong vọt ra đã sớm lệ rơi đầy
mặt. Trác Tĩnh và Lâm Hàn đi theo phía sau hắn cũng là khuôn mặt bất đắc dĩ, nếu không phải bọn họ lôi kéo thì thế tử Nam Hầu đã sớm lao ra rồi. Thấy thế tử Nam Hầu chạy ra phía ngoài cửa phòng, Diệp Ly đứng lên nói: “Ngươi đi đâu vậy?”
Thế tử Nam Hầu dừng lại một lúc, Trác Tĩnh và Lâm Hàn một trái một
phải đã sớm ngăn lại trước mặt hắn. Thế tử Nam Hầu quay đầu lại nói:
“Làm con, làm chồng, sao ta có thể nhìn cha mẹ vợ con bị hàm oan bỏ tù?
Huống chi chuyện này vốn là bởi vì ta mà xảy ra.” Diệp Ly đi tới trước
mặt hắn, thản nhiên nói: “Ngươi bây giờ xông ra có ích lợi gì? Đi ra lại thêm nhiều người bị giải vào Thiên lao áp tải đi pháp trường? Hay là
ngươi muốn đi tới trước Ngự tiền giải thích, ngươi cảm thấy Hoàng thượng sẽ cho ngươi cơ hội này sao?” Thế tử Nam Hầu thống khổ che mặt, Diệp
Ly nói những lời này làm sao hắn lại không hiểu. Nhưng hiện giờ ngoài
phụng bồi phụ thân cùng nhau hồi kinh, phụng bồi với người nhà đối diện
với mấy vấn đề này thì hắn có thể làm được gì?
“Nam Hầu đi lần này, cũng chưa chắc không có đường sống.” Nhìn bọn họ, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cau mày nói.
Thế tử Nam Hầu vui mừng nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu , Mặc Tu Nghiêu
nhíu mày nói: “Trong tay Hoa quốc công có Thiết quyển đan thư Cao Tông
hoàng đế ban cho Hoa gia, cho dù là tử tội cũng có thể thoát.”
“Nhưng là. . . . . .” Thế tử Nam Hầu chần chờ, Thiết quyển đan thư
hắn nghe nói qua, nhưng là triều đại cũng chỉ có Hoa gia năm đó từng có
ân cứu mạng đối với Cao Tông được ban cho một phần. Ngay cả nhiều thế
hệ hộ quốc Định Quốc Vương phủ cũng không có vật như vậy. Nhưng là vật
quý trọng như vậy, Hoa Quốc Công phủ. . . . . . Mặc Tu Nghiêu cúi mắt
nói: “Hoa quốc công tất sẽ không keo kiệt tiếc vật chết. Bổn vương chỉ
sợ. . . . . .” Chỉ sợ Mặc Cảnh Kỳ nhất định muốn mệnh của Nam Hầu, cho
dù Thiết quyển đan thư cứu ông ta chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Diệp Ly hiển nhiên cũng nghĩ đến băn khoăn của Mặc Tu Nghiêu, khẽ gật
đầu nói với Lâm Hàn bên cạnh nói: “Truyền tin cho Mặc Hoa, hết sức bảo
vệ chu toàn cho Nam Hầu.”
Thế tử Nam Hầu cũng dần dần tỉnh táo lại rồi cúi đầu về phía hai người nói: “Nam Tuấn Phi đa tạ Vương gia Vương phi.”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Thế tử cần gì đa lễ.” Thế tử Nam Hầu cười khổ
nói: “Tại hạ tên là Tuấn Phi, sau này Vương gia Vương phi vẫn là gọi
thẳng tên họ đi. Ta hôm nay còn là thế tử gì nữa.”
“Khởi bẩm Vương gia Vương phi, vị Chu đại nhân vừa rồi lưu lại một
phong thư cho Vương phi.” Thị vệ ngoài cửa trình lên một phong thư được
phong kín.. Diệp Ly nhướng mày, có chút kỳ quái lấy ra phong thư nhìn
một chút không có gì vấn đề, “Chu đại nhân?” Thị vệ gật đầu nói: “Mới
vừa rồi trước khi đi, Chu đại nhân lén giao phong thư cho thuộc hạ, xin
thuộc hạ chuyển giao Vương gia Vương phi.” Mặc Tu Nghiêu cau mày nói:
“A Ly biết Chu Dục?” Mới vừa rồi lúc Chu Dục vừa tiến đến thì thần sắc
Diệp Ly có một chút ngoài ý muốn, mặc dù chợt lóe rồi biến mất có điều
Mặc Tu Nghiêu vẫn luôn chú ý nàng nên thấy được. Diệp Ly lắc đầu nói:
“Chắc là Tiến sĩ khoa này đi. Năm ngoái từng có gặp mặt một lần.” Trí
nhớ của Diệp Ly mặc dù không phải là đã gặp qua là không quên được nhưng cũng không kém quá xa, Chu Dục vừa mở miệng nói chuyện nàng liền nhớ
lại tới, chính là người thư sinh năm ngoái bán tranh ở Thận Đức Hiên.
chúng là tin hoàng gia hơn một chút. Cho dù bình thường dân chúng đều
tin tưởng chúng ta. . . Lâu dài mà nói cũng là có lợi, nhưng trong
khoảng thời gian ngắn không có bất kỳ ích lợi gì. Mà chúng ta, cũng rất
có thể phải cùng đối mặt với quân đội hơn hai trăm vạn. Mặc gia quân. . . Chính là có anh dũng thiện chiến như thế nào chăng nữa cũng không có
cách nào chiến thắng được quân đội nhiều như vậy được.” Phượng Chi Dao
không cam lòng nói: “Chẳng lẽ cứ nhịn như vậy?”
Diệp Ly lắc đầu nói: “Không phải là cứ nhịn như vậy, mà là chúng ta cần phải có thời gian.”
Phượng Chi Dao trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng kêu lên nói: “Ta hiểu
được, nhưng là Vương gia Vương phi, ta muốn hồi kinh một chuyến.”
Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Ngươi hồi kinh có thể làm cái gì?”
Phượng Chi Dao cười khổ nói: “Vương gia, tin tức này hôm nay ngay cả
ám vệ trong kinh thành cũng còn không có được. Là từ đâu truyền tới ta
và ngài trong lòng đều biết rõ. Ta không yên lòng. . . . . .” Mặc Tu
Nghiêu nói: “Ngươi trở về đối với nàng càng nguy hiểm, Phượng Tam,
ngươi cho tới bây giờ cũng không phải là người có thể ẩn nhẫn.” Phượng
Chi Dao chán nản nói: “Không sai. . . Những năm này nếu không phải Vương gia ngăn cản, ta. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn, nhướng mày nói:
“Ngươi đang ở đây trách ta?” Phượng Chi Dao lắc đầu cười khổ nói:
“Không, ta biết. . . bất kể ta làm như thế nào nàng cũng không theo ta
đi. Vương gia. . . Đã cứu mạng hai người chúng ta.” Mặc Tu Nghiêu nói:
“An tâm đợi ở Tây Bắc. Bản vương bảo đảm cho dù ở Sở kinh mọi người chết sạch thì nàng ấy cũng sẽ sống .” Phượng Chi Dao đột nhiên ngẩng đầu,
ánh mắt trầm tĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu , “Vương gia có sắp xếp người. . . . . .”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Chúng ta coi như là cùng nhau lớn lên từ nhỏ,
huống chi những năm này nàng ấy cũng giúp Định Quốc Vương phủ không ít.
Sao Bản vương lại không để ý sống chết của nàng ấy?”
Trong mắt Phượng Chi Dao hiện lên một tia an tâm, một lần nữa ngồi xuống, “Đa tạ Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Bản vương không phải vì ngươi.”
Phượng Chi Dao cười nói: “Ta biết, ta là vì chính mình cảm ơn Vương gia.”
Lời của tác giả: tất cả mọi người đều chán ghét hoàng đế, ha ha,
không có biện pháp nào cả. Hoàng đế cũng là bất đắc dĩ, hắn muốn trở lên mạnh mẽ, rất muốn lưu danh thiên cổ, nhưng hắn không biết hắn não tàn.
Bề ngoài cho rằng hoàng đế không não tàn như thế, rất nhiều hành vi đừng nói là hoàng đế căn bản người bình thường cũng hiểu không nên làm thế.
Về phần Định Vương phủ, bọn hắn không phải là tử trung ngu trung, hiện
tại tình huống này không thể vạch mặt hoàng đế mà chỉ có thể âm thầm gây sự, nếu vạch mặt thì Mặc gia quân sẽ trực tiếp phải đối đầu với Tây
Lăng, Nam Chiếu, Đại Sở thậm chí là Bắc Nhưng vây công. Mặc gia quân có
thù quá sâu với các nước khác, ngoại trừ ngươi chết ta sống thì không
còn đường khác để đi.
Lời của beta: Sa chỉ nói một câu thôi – Mặc Cảnh Kỳ đúng là đầu tôm,
đầu trồng húng, đầu bã đậu, beta đến đoạn có tên này chỉ tổ bực mình.