Thịnh Thế Đích Phi

Chương 19 : Khách Đến Thăm Định Quốc Vương Phủ

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Editor: Tuyết Y



Beta: Tiểu Ly



Vương thị quả nhiên rất nhanh đã đưa quần áo và đồ trang sức đã chuẩn bị xong đến cho Diệp Ly, nhìn thấy bộ dáng, khuôn mặt cao ngạo của ma ma và nha hoàn đến đưa đồ, Diệp Ly cũng không tức giận. Chỉ tùy ý nhìn lướt qua đồ trên bàn, giống như cười mà không cười nhìn các nàng một cái rồi thuận miệng phân phó nha đầu bên người nói: “Thanh Hà, nhận lấy đồ đi.”



Thấy bộ dạng hời hợt, không thèm để ý đến như vậy của Diệp Ly, một nha đầu đang cầm hộp đồ trang sức không hài lòng, bèn hất cằm lườm Diệp Ly: “Tam tiểu thư, đây chính là phu nhân chúng ta đặc biệt chuẩn bị riêng cho ngươi đấy.”



Đôi mắt đẹp thanh tịnh hờ hững chớp một cái, Diệp Ly mỉm cười nhìn nàng ta, cất giọng ôn hòa nói: “Ta biết rồi, còn có chuyện gì sao?”



Nha đầu kia sững sờ, nàng là đại nha đầu được sủng ái bên người Vương thị, trong phủ này ai không phải khách khách khí khí với mình. Tam tiểu thư này không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, lời nói với nàng nghe thì có vẻ rất khách khí, nhưng khi lọt vào trong tai thì lại đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy chói tai. Nhớ tới những điều mà Vương thị dặn dò, nàng trấn tĩnh lại, nói: “Phu nhân đã dặn dò, ngày Bách hoa thịnh hội đó Tam tiểu thư nhất định phải mặc những món quần áo và đồ trang sức phu nhân mới làm này, tránh cho người ta cho rằng tiểu thư Thượng thư phủ ngay cả một bộ đồ mới cũng không có.”



“Nhất định?” Diệp Ly nửa dựa vào thành ghế, tay phải lười biếng nâng hàm dưới lên nhàn nhạt nhìn nha đầu mang vẻ mặt cao ngạo đang đứng trước mắt: “Ngươi gọi là Thúy Trúc?”



“Bẩm Tam tiểu thư, nô tỳ đúng là Thúy Trúc.” Không biết là làm sao, nha đầu gọi là Thúy Trúc đột nhiên cảm thấy lưng có chút phát lạnh, nhìn thiếu nữ đang ngồi tư thế lười biếng lại đẹp đẽ trước mắt có chút bất an mà nói.



“Ngươi xác định. . . Phu nhân bảo với ngươi là ta nhất định phải mặc bộ quần áo này?” Diệp Ly nhàn nhạt hỏi.




“Làm phiền phu nhân quan tâm, chỉ là hai ngày trước cữu mẫu cũng đã đưa một bộ quần áo tới cho Ly Nhi. Ly Nhi cũng không tiện lãng phí tâm ý của phu nhân, nên đã đưa cho bọn Thanh Sương rồi, chắc hẳn các nàng đều cảm kích phu nhân đấy.” Diệp Ly không hề quan tâm mà nói, ánh mắt lại đã rơi vào trên người mấy ma ma và nha đầu đi theo Vương thị vào, hiển nhiên mấy người này cũng không phải là người của Diệp gia.



Thanh Sương cùng mấy nha đầu lanh lẹ tạ ơn phu nhân, Vương thị miễn nặn ra nụ cười nói với Diệp Ly: “Vẫn là Ly Nhi hiền lành, mấy vị này là quản sự ma ma của Định Quốc Vương phủ, Ly Nhi gặp qua đi.”



Không chờ Diệp Ly tiến lên, ma ma dẫn đầu mang vẻ mặt nghiêm túc tiến lên cúi đầu nói với Diệp Ly: “Lão nô thỉnh an Tam tiểu thư. Lão nô là quản sự ma ma bên người Vương gia, nhà chồng họ Tôn. Phụng mệnh Vương gia tặng một vài thứ cho Tam tiểu thư, kính xin Tam tiểu thư vui lòng nhận cho.”



Ma ma duỗi tay, hai bà tử và hai nha đầu nâng trên hộp gấm tiến lên làm lễ với Diệp Ly: “Bái kiến Tam tiểu thư.”



Thanh Sương và Thanh Hà lập tức bước lên nâng Tôn ma ma kia dậy, Diệp Ly mỉm cười gật đầu, dường như không thấy ánh mắt khó hiểu dò xét kia của Tôn ma ma, cười nhẹ nói: “Làm phiền Tôn ma ma rồi, thay ta tạ ơn Vương gia.”



Ánh mắt lão luyện của Tôn ma ma nhìn lướt qua đồ trên bàn, cũng nhìn vẻ mặt của Vương thị vào đáy mắt, trong mắt hiện lên một tia vừa lòng, trên khuôn mặt nghiêm túc cũng nhiều thêm vài phần ý cười. Vén áo thi lễ nói với Diệp Ly: “Nếu vậy lão nô cáo lui trước.”



Diệp Ly gật đầu nói với Thanh Sương: “Thanh Sương, thay ta tiễn Tôn ma ma.”



Thanh Sương lên tiếng, mấy nha đầu Vân Nhi tiến lên nhận lấy đồ đạc, Thanh Sương tự mình dẫn bọn người Tôn ma ma đi ra ngoài.