Thịnh Thế Đích Phi

Chương 20 : Bách Hoa Thịnh Hội (1)

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Editor: Tuyết Y



Beta: Tiểu Ly



Định Quốc Vương phủ.



“Ta biết rồi, đi xuống đi.”



Bên trong Thủy Các thanh tịnh lộ ra chút trống trải, một nam tử mặc đồ đen đang ngồi nhìn ra hồ nước ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói.



Trên khuôn mặt nghiêm túc có chút khắt khe của Tôn ma ma chợt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhìn thân ảnh cô đơn của người trước mặt, bà muốn nói nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng không nói gì chỉ đành ảm đạm lui ra ngoài.



“Xem ra Tôn ma ma cũng có ấn tượng không tệ với vị Diệp Tam tiểu thư kia, phải nói là có thể khiến cho Tôn ma ma nói chuyện thay nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đâu.” Bên kia, Phượng Chi Dao vẫn mặc một thân quần áo hoa lệ rực rỡ, lười biếng cười nói với người bạn thân trước mắt. Mặc Tu Nghiêu quay đầu qua nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh mà ôn hòa: “Thì thế nào?”



“Thì thế nào? !” Phượng Chi Dao ngồi dậy trừng mắt nhìn hắn, đến ngay cả giọng nói luôn luôn thong dong cũng đã cao lên không ít: “A Nghiêu, Diệp Tam tiểu thư là thê tử tương lai của ngươi, là người đi cả đời với ngươi đấy. Ngươi thật sự không đi nhìn xem sao?”



“Nếu như nàng thật sự tốt như ngươi nói vậy, ngươi cảm thấy. . . sẽ để cho ta thuận lợi lấy được nàng sao? Ngươi đừng quên phía sau nàng còn có một Từ gia.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh không hề xúc động mà nói.



“Ngươi có ý gì?” Phượng Chi Dao nhíu mày. Chẳng lẽ hắn lại còn có thể làm trò quỷ quái gì sao?
Vẻ mặt Tĩnh Văn hơi biến đổi, miễn cưỡng cười nói: “Nô tỳ cũng đã được nhìn thấy một lần ở chỗ của Tứ tiểu thư. Là Chiêu Nghi nương nương ban cho Tứ tiểu thư đấy.” Thực sự là thứ mà nàng từng thấy ở chỗ của Tứ tiểu thư, cũng không phải là một bộ quần áo mà chỉ là một mảnh tơ lụa mà thôi. Gấm Thủy Vân dù gọi là gấm, nhưng lại khác với các loại tơ lụa lộng lẫy nặng nề khác, ngược lại nó nhu hòa thanh lịch, nếu không phải đứng gần mới thấy được hoa văn chìm hoa lệ, thì nàng căn bản là không nhìn ra được đây là gấm Thủy Vân. Năm ngoái Tứ tiểu thư được Diệp Chiêu nghi ban thưởng một mảnh gấm Thủy Vân, nhưng mà thực ra không đủ để dùng làm quần áo, Diệp Oánh cũng không nỡ nên chỉ cho người cất vào cẩn thận. Kể từ ngày Tĩnh Văn tự chủ trương chưa thông báo mà đã khơi gợi ra chuyện cũ ra ở Thanh Dật Hiên, mặc dù Diệp Ly cũng không nói gì thêm, nhưng Tĩnh Văn vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí sợ bị Tam tiểu thư tìm được cớ trách phạt. Lại không ngờ chỉ vì chút kinh ngạc lúc nhất thời này mà khiến cho nàng bị Diệp Ly chú ý đến.



Diệp Ly gật gật đầu không hề để ý tới Tĩnh Văn đã có chút thấp thỏm không yên nữa, quay người ngồi xuống trước gương đồng. Thanh Hà và Thanh Sương nâng đồ trang sức Định Quốc Vương phủ đưa tới ra, chọn món phù hợp cài lên cho nàng.



Tĩnh Văn yên lặng đứng ở một góc, nhìn bọn nha đầu bận bịu gọn gàng ngăn nắp thì có chút gượng gạo lại không cam lòng. Ánh mắt rơi trên cái bàn tùy ý bày đầy hộp đựng đồ trang sức rồi vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa, lại không biết Diệp Ly ngồi trước gương đồng đúng lúc đã nhìn thấy rõ vẻ mặt chưa kịp che giấu của nàng.



Bàn tay trắng nõn khéo léo của Thanh Sương cài một cây trâm ngọc cuối cùng vào búi tóc, thoả mãn cười nói: “Hôm nay tiểu thư nhất định sẽ khiến cho tất cả các nhóm khuê tú kinh thành ảm đạm thất sắc đấy ạ.”



“Nói bậy bạ gì đó, lời này để cho người khác nghe được thì sẽ bị cười chết đấy.” Diệp Ly liếc Thanh Sương đang tràn đầy tin tưởng, nàng nhẹ giọng trách mắng.



Thanh Sương hoạt bát chớp chớp mắt cười nói: “Ở trong mắt Thanh Sương tiểu thư chính là nữ tử xinh đẹp nhất trên đời này nha.”



“Có đẹp hay không cũng không quan trọng, nhìn qua là được rồi.” Đợi đến lúc thu dọn sẵn sàng rồi, Diệp Ly đứng lên nói: “Đi thôi, đừng tới trễ.”



Thanh Sương và Thanh Hà vội vàng đi theo sau lưng Diệp Ly, Thanh Sương vẫn không quên thấp giọng lầu bầu: “Không biết Định Vương có tới tham gia Bách hoa thịnh hội hay không?”



Thanh Hà nhìn thoáng qua Diệp Ly đi ở phía trước, thấp giọng nói: “Bách hoa thịnh hội là tụ hội của các tiểu thư khuê tú kinh thành, mặc dù hàng năm đều mời một ít người có danh vọng làm người chứng kiến, nhưng mà dường như Định Vương chưa từng đến tham gia.”