Thịnh Thế Đích Phi

Chương 234 : Lần đầu gặp gỡ Nam Chiếu Vương

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


Tiễn công chúa An Khê, Từ Thanh Trần quay đầu lại nhìn Diệp Ly thành khẩn nói: “Ly nhi, đại ca cảm ơn muội.” Từ Thanh Trần hiểu vì sao Diệp Ly lôi kéo công chúa An Khê nói nhiều như vậy…, bản thân nàng và công chúa An Khê cũng không có giao tình gì tự nhiên không cần phải phí tâm này.



Diệp Ly làm những thứ này vì không hy vọng công chúa An Khê không bỏ xuống được thậm chí do yêu mà sinh hận với Từ Thanh Trần. Nếu là cô gái bình thường cũng thôi, công chúa An Khê thân là Vương Thái nữ của một nước, năng lực có thể phát huy quá lớn. Nếu quả thật chui vào góc chết, cũng khiến cho Từ Thanh Trần nhức đầu một chút. Huống chi, mặc dù Từ Thanh Trần không có tình yêu nam nữ với công chúa An Khê nhưng lại thật sự coi nàng làm bằng hữu. Nếu vì vậy mà ảnh hưởng tới giao tình dĩ vãng cũng là một loại tiếc nuối.



Diệp Ly liếc mắt, bĩu môi nói: “Không cần cám ơn. Nếu Đại ca đã vô tình cô nương người ta liền ít đi trêu chọc một chút đi. Muội không thể không có chuyện gì lại ngăn chặn hoa đào cho huynh.” Nói đến đây Diệp Ly lại không thể không may mắn mình với Mặc Tu Nghiêu sớm thành thân hơn nữa còn là tình yêu mà người trong thiên hạ công nhận. Mỗi lần đi theo Từ Thanh Trần một lát, nàng bị bao nhiêu cô nương nhớ thương Từ đại công tử không rõ chân tướng dùng ánh mắt như đao chém vào. Nhớ tới năm đó mình lại còn lừa gạt công chúa An Khê chuyện là vị hôn thê của Từ Thanh Trần, Diệp Ly không khỏi không may mắn mình gặp phải chính là công chúa An Khê, nếu gặp phải cô gái khác nói không chừng liền trực tiếp rút đao chém nàng rồi.



Từ Thanh Trần xin lỗi sờ sờ lỗ mũi, nhất thời cũng không biết nói gì. Hắn thật không muốn trêu chọc nữ tử nào, cũng không phải là mắt cao hơn đầu nhìn không hơn người nào. Chẳng qua quả thật không có cái loại cảm giác động tâm này mà thôi.



“A Ly, ta đã sớm nói với nàng rồi, chắc đại ca sẽ không thích cô nương nhà ai hết.” Mặc Tu Nghiêu từ bên trong đi ra, một tay vòng quanh thắt lưng Diệp Ly dẫn nàng vào trong ngực cười nói.



Diệp Ly lập tức nhớ tới ban đầu Mặc Tu Nghiêu nói về vấn đề tính hướng của Từ Thanh Trần, không khỏi sắc mặt cứng đờ. Nhìn Từ Thanh Trần bên cạnh, lại thấy Từ Thanh Trần cũng không có chút ý phản bác nào thì trong lòng lại là trầm xuống. Mặc dù nàng không kỳ thị đồng tính, nhưng cũng vẫn chưa có chuẩn bị tâm tư đại ca nhà mình bẻ cong. Huống chi. . . Chuyện này phải giải thích với cậu mợ thế nào đây?



Từ Thanh Trần nhìn sắc mặt Diệp Ly tối tăm, chỉ cho rằng nàng vì chuyện của mình phiền não, vội vàng nói: “Ly nhi, muội đừng tức giận a. Chuyện như vậy cũng không phải là đại ca muốn. . . . . .”



Nhìn bộ dáng lo lắng khó có được của Từ Thanh Trần, trong lòng Diệp Ly vừa nhảy . Đúng vậy a, chuyện đồng tính như vậy cũng không phải là đại ca nguyện ý , nhiều năm như vậy đại ca cũng không nói, chắc là không muốn để cho người khác biết đến. công tử Thanh Trần danh dương thiên hạ là đồng tính, truyền ra ngoài. . . . . .”Ta biết rồi, đại ca cũng đừng khó xử. Sau này Ly nhi không hỏi là được.” Từ Thanh Trần ngẩn ra, đối với muội muội thiện giải nhân ý rất là cảm động, nhưng không biết làm sao có cảm giác, cảm thấy ánh mắt Ly nhi nhìn mình không đúng lắm. Cái loại ánh mắt bao hàm hiểu, đồng tình, an ủi là chuyện gì xảy ra?
Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý gật đầu từ chối cho ý kiến, trong mắt Thư Mạn Lâm hiện lên một tia tức giận xoay người đem ánh mắt rơi vào trên người Từ Thanh Trần. Khẽ sửng sốt một chút, Thư Mạn Lâm mới vừa cất bước tiến lên nhẹ giọng cười nói: “Vị này chính là công tử đệ nhất Đại Sở công tử Thanh Trần sao? Thật là hạnh ngộ, Thư Mạn Lâm hữu lễ.” Công chúa An Khê nhàn nhạt nhìn nàng, cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi cũng không phải là lần đầu thấy Thanh Trần, cần gì giả vờ giả vịt như thế?” Nữ nhân này ban đầu nhốt Thanh Trần ở trong địa cung Nam Chiếu nhiều ngày, nhưng bây giờ còn tới làm ra bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt, thật là làm ra vẻ! Thư Mạn Lâm nhìn công chúa An Khê, vô tội mở trừng hai mắt, nói: “Công chúa ngươi là có ý gì? Ta lúc nào bái kiến công tử Thanh Trần rồi? Cũng là ngươi. . . Nghe nói công chúa An Khê và công tử Thanh Trần là bằng hữu vô cùng tốt đấy.” Hai chữ vô cùng tốt này Thư Mạn Lâm nhấn mạnh, giống như tràn đầy ghen tỵ với cùng oán hận lại giống như là cố ý chịu đựng. Bởi vì nàng nói ngôn ngữ Nam Chiếu rất chuẩn, còn cố ý nhìn A Phổ đứng ở bên cạnh công chúa An Khê một cái, thì càng thêm lộ ra vẻ cố ý.



Trong mắt công chúa An Khê hiện lên một tia nghiêm túc, mắt lạnh nhìn Thư Mạn Lâm nói: “Ta và công tử Thanh Trần là bằng hữu thì sao? Bản công chúa đường đường là Vương Thái nữ của Nam chiếu chẳng lẽ không thể kết giao một người bằng hữu? Những người khác, ngay từ lúc nhiều năm trước đã cùng Lê Vương của Đại Sở câu tam đáp tứ, khi đó người khác còn không có nhận được đặc quyền của các tộc Nam Cương đâu?” Bị công chúa An Khê nói trước mặt nhiều người như vậy, Thư Mạn Lâm hào phóng như thế nào cũng nhịn không được đỏ mặt, “Ngươi!” Công chúa An Khê khinh thường cười nói: “Làm sao? Thánh nữ muốn nói ngươi không nhận ra Lê Vương Đại Sở sao?” Công chúa An Khê dám hỏi như thế đương nhiên trong tay nắm giữ chứng cứ Thư Mạn Lâm đã sớm biết Mặc Cảnh Lê, điều này làm cho Thư Mạn Lâm thừa nhận cũng không thích hợp, phủ nhận cũng không phải. Phủ nhận rất có thể công chúa An Khê trong cơn tức giận trực tiếp ném ra chứng cứ nàng và Lê Vương quen biết, thừa nhận bết bát hơn, mặc dù nàng hiện tại đã không bị những thứ này hạn chế, nhưng nếu để cho người ta biết mấy năm trước nàng đã quen nam tử bên ngoài, như vậy vô cùng bất lợi với nàng .



“Tốt lắm, Khê Nhi. Làm trò trước mặt khách nhân nói chuyện này để làm gì?” Nam chiếu Vương đột nhiên mở miệng, cau mày nhìn công chúa An Khê nói, trong giọng nói đã rõ ràng có chút ý vị trách cứ.



Công chúa An Khê ngẩn ra, rốt cục vẫn phải ảm đạm cúi đầu.



Diệp Ly mỉm cười nhìn đắc ý chợt lóe lên trên mặt Thư Mạn Lâm, đột nhiên mím môi cười nói: “Lại nói. . . Hình như Bản phi cũng cảm thấy Thánh nữ tới có chút quen mắt.” Thư Mạn Lâm kinh ngạc nhìn Diệp Ly, trong mắt tràn ngập khẩn trương và trách cứ, tựa như đang trách Diệp Ly bội bạc. Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, thật tình suy nghĩ một chút nói: “Ước chừng là bổn phi nhận lầm đi. Năm năm trước thời điểm khuyển nhi đầy tháng ta tựa hồ thấy một cô nương lớn lên rất giống với Thánh nữ đi theo một nam tử tới Tây Bắc du ngoạn. Có điều nam tử kia lại cũng không là Lê Vương Đại Sở. Có lẽ là bản phi nhìn nhầm rồi.”



Diệp Ly hù dọa như vậy thì Thư Mạn Lâm cũng biết mình bị Diệp Ly đùa bỡn, trong lòng thầm hận cũng không dám làm trò phát tác trước mặt của mọi người. Chỉ đành phải nhịn xuống khẩu khí này cười lớn nói: “Vương Phi hiểu là tốt rồi. Tiểu nữ chưa bao giờ đi qua Tây Bắc.”



Diệp Ly cười nhạt nói: “Cái gì? Bản phi cũng chưa từng gặp hai người giống nhau như vậy. Thánh nữ chớ trách.”