Thịnh Thế Đích Phi

Chương 235 : U La Minh Hoa

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


Lần xuôi nam này vì lấy tâm tư vui đùa, đoàn người Mặc Tu Nghiêu cũng là một trong số các quốc gia tới tham dự hôn lễ sớm nhất. Nhưng trong vương thành Nam Chiếu trừ các tộc nhân kết giao liên tiếp cũng không có gì vui đùa , Mặc Tu Nghiêu nhìn thấy hôn kỳ của công chúa An Khê còn có mấy ngày, liền lôi kéo Diệp Ly đi về phía chỗ khác cảnh nội Nam Chiếu đi du ngoạn rồi.



Bởi vì Mặc Tu Nghiêu đã sớm có tâm tư ném những người chướng mắt khác đi chỉ mang Diệp Ly du ngoạn, vì vậy vẫn chưa tới canh ba liền thức dậy mang theo Diệp Ly ra khỏi dịch quán, đi ra khỏi thành. Lấy võ công tu vi của Mặc Tu Nghiêu, hắn muốn tránh người nào đương nhiên cũng không có người có thể phát hiện được hắn. Cho nên đợi đến sáng sớm thời điểm những người khác trong dịch quán phát hiện Vương gia, Vương Phi cũng không ở, chỉ thấy trên bàn giữ lại một tờ giấy viết”Mấy ngày sẽ trở về, chớ nhớ”. Giờ mới hiểu được Vương gia mang theo Vương phi đi du lịch, mọi người không tìm được tung tích hai người cũng đành ở lại trong thành an tâm đợi chờ. Lấy bản lãnh của Vương gia và Vương phi thì ở Nam Cương cũng không có người nào có thể làm khó bọn họ.



Lại nói Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đi xa vương thành Nam Chiếu, vốn cũng không có mục đích gì chỉ tùy ý du tẩu. Nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp liền lưu lại ngắm cảnh một phen, nhàn nhã đi chơi tự tại mà trong mấy năm nay khó có được.



Ngày hôm đó, hai người ở một chỗ trong rừng rậm bắt được hai con ngựa hoang, nhất thời cao hứng liền trực tiếp làm một cuộc đua ngựa. Ngựa hoang vừa mới bắt được cũng không nghe lời như vậy, Diệp Ly cỡi ngựa hoang ở trong rừng rậm một hồi lung tung chạy như điên, Mặc Tu Nghiêu khả năng chế ngự ngựa mạnh hơn một chút, liền cỡi ngựa của mình cũng đi theo. Khó khăn đợi con ngựa hoang chạy tận hứng mới nghe theo ý của Diệp Ly thả chậm cước bộ, Mặc Tu Nghiêu cũng giục ngựa từ phía sau đuổi theo. Một đôi mắt ngó chừng con ngựa của Diệp Ly hận không thể bầm thây vạn đoạn nó.



Mặc dù tính tình con ngựa hoang dã nhưng cũng có mấy phần linh tính, nhận thấy được sát khí của Mặc Tu Nghiêu lập tức bất an đạp chân tại chỗ, cũng rốt cuộc không dám chạy loạn nữa. Diệp Ly nhảy xuống lưng ngựa cười nói: “Chàng cũng không cần tức giận, con ngựa này còn chưa hoàn toàn thuần phục, nếu nó chịu nghe lời như vậy ngược lại tầm thường quá rồi.” Làm sao Mặc Tu Nghiêu không biết bảo mã hơn phân nửa tính tình kiệt ngạo, chẳng qua liên quan đến A Ly thì xoa diụ một bảo mã cũng không tính là gì. Nếu không phải lo lắng A Ly bị thương, mới vừa rồi ở phía sau hắn liền trực tiếp một kiếm bổ vào cái chân chạy nhanh như điên của con ngựa hoang kia.



Thấy thần sắc tối tăm của Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm con ngựa hoang kia, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng. Kéo Mặc Tu Nghiêu một cái không để cho hắn nhìn con ngựa đáng thương đang bất an bị nhìn đứng lên lại muốn chạy như điên nhưng không dám chạy mất. Xem rừng cây cùng bãi cỏ xanh um tươi tốt xung quanh một chút, trên mặt đất còn nở đầy những đóa hoa dại đóa phấn hồng lam nhạt màu trắng vàng nhạt, nhìn một cái tựa hồ không thấy điểm cuối phảng phất là một thảm hoa tươi xanh mướt khổng lồ vô cùng.



“Thật xinh đẹp, Tu Nghiêu đây là chỗ nào?” Bất kể Tây Bắc hay đang Sở kinh Diệp Ly cũng không có thấy qua cảnh đẹp tự nhiên như vậy. Mặc Tu Nghiêu nhìn chung quanh một chút, khẽ cau mày nói: “Con ngựa hoang kia một đường chạy như điên gần hai canh giờ, cộng thêm chúng ta lúc trước một đường du ngoạn, nơi này hẳn là chỗ ngoài vương thành Nam Chiếu năm sáu trăm dặm. Nơi này. . . chắc ở gần Thánh Địa Nam Cương.”



“A?” Diệp Ly có chút giật mình, Thánh Địa Nam Cương ngay cả đối với rất nhiều người Nam Cương mà nói cũng là chỗ thần bí, nhưng mà mấy năm trước Định Vương Phủ có ý bình định Nam Cương đương nhiên sẽ đi điều tra, cho nên không quá mức kinh ngạc.



Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đi về phía trước, vừa nói: “Nếu tới, chúng ta phải đi nhìn một cái xem sao.” Diệp Ly cau mày nói: “Tự tiện xông vào Thánh Địa Nam Cương, có phải không tốt lắm hay không?” Nếu để cho người Nam Chiếu biết Định Vương và Định Vương Phi tư xông vào Thánh Địa Nam Cương, chẳng những ảnh hưởng không tốt tới bọn họ, mặt mũi công chúa An Khê cũng khó xử. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Không bị phát hiện sẽ không coi là tự tiện xông vào, ta đáp ứng Trầm Dương mang vài cọng U La minh hoa về cho hắn.”



Diệp Ly cũng rất cảm kích Trầm Dương. Không chỉ có bởi vì ông bỏ qua danh tiếng thần y mười mấy năm như một ngày ở lại Định Vương phủ vất vả vì Mặc Tu Nghiêu, hơn bởi vì lúc Mặc Tiểu Bảo sinh hạ thật ra thì hơi yếu. Có thể có bộ dáng khỏe mạnh được như hôm nay cũng nhờ có Trầm Dương. Nếu là đồ Trầm Dương muốn thì Diệp Ly nghĩa bất dung từ, huống chi nàng cũng có hứng thú với cái gọi là Thánh Địa Nam Cương kia.



Hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu rất có tiềm chất làm bộ đội đặc chủng, cảm giác phương hướng ngay cả Diệp Ly cũng nhịn không được muốn ghen tỵ. Lôi kéo Diệp Ly không chút do dự ở giữa núi rừng nhanh như con thoi, chỉ dùng không tới hai canh giờ đã đến bên ngoài Thánh Địa Nam Cương. Hai người bén nhạy tránh khỏi thủ vệ bên ngoài, rất nhanh liền tiến đến lối vào Thánh Địa. Có lẽ mấy trăm năm chưa từng có người ngoài xâm nhập, thủ vệ trong thánh địa này cũng không làm nghiêm túc, hai người cũng chỉ hơi mất một chút thời gian liền bí mật đi vào.




Ái thê quan tâm Từ Thanh Trần như vậy, cho dù biết bọn họ chỉ là tình huynh muội nhưngMặc Tu Nghiêu cũng không nhịn được ăn dấm một chút, bĩu môi nói: ” Công tử Thanh Trần tài trí vô song, có cái gì cần lo lắng ?”



Diệp Ly đưa tay bấm hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Đại ca trêu chọc chàng lúc nào? Chàng đừng cho rằng ta không biết chàng cố ý nói dối ta là đại ca của ta thích nam tử .” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật, vậy mà A Ly nàng cũng muốn trách ta. A Ly nàng quả nhiên thiên vị. . . . . .”



Khi một người đàn ông bắt đầu ngây thơ thì không có điểm mấu chốt, đây là kinh nghiệm mấy năm này Mặc Tu Nghiêu cho nàng. Diệp Ly liếc mắt dứt khoát mặc kệ hắn, cẩn thận đi về phía trước.



“Cao nhân phương nào, nếu tới sao không hiện thân gặp mặt? !” Bỗng dưng trong cung điện truyền tới một tiếng nói già nua. Trong lòng Diệp Ly kêu một tiếng không ổn, nhưng thân thể không có nửa phần di động, ngay cả hô hấp đều lặng lẽ thả chậm rất nhiều. Mặc Tu Nghiêu lặng yên không một tiếng động theo đến bên người nàng, hướng về phía nàng lắc đầu. Diệp Ly nhướng mày, nhìn chung quanh các nàng một đường giấu diếm vô cùng tốt, theo lý thuyết người ở trong điện cho dù ở trong cung phía sau cũng không thể phát hiện bọn họ mới đúng.



Trong đại điện an tĩnh một lát, thanh âm già nua kia lần nữa vang lên cũng là thêm mấy phần tức giận, “Các hạ tự tiện xông vào Thánh Địa Nam Cương ta, còn không ra là muốn bổn tọa tự mình đến mời sao?”



Trên nóc nhà đối diện, một bóng đen phi thân xuống, cười vang nói: “Tại hạ Tây Lăng Lôi Đằng Phong, mạo muội quấy rầy tiền bối kính xin thứ tội.”



Người trong điện hừ lạnh một tiếng, nói: “Thì ra là Thế tử Trấn Nam Vương, ta tưởng là ai sao mà to gan như vậy dám xông vào Nam Cương Thánh Địa ta.”



Lôi Đằng Phong cười nói: “Tại hạ tự tiện xông vào nơi này, thật sự là vạn bất đắc dĩ, kính xin tiền bối thứ tội. Tại hạ thật sự là có việc muốn nhờ, kính xin tiền bối cho gặp.” Mấy năm không thấy, Lôi Đằng Phong cũng càng thêm thành thục chững chạc hơn năm năm trước rất nhiều, chỉ vài câu nói cũng khiến cho người trong điện tức giận giảm đi không ít, “Thế tử Trấn Nam Vương lại có thể thỉnh cầu bổn tọa, quả nhiên là hiếm có. Vào đi, để cho bổn tọa nghe một chút xem. . .”



Lôi Đằng Phong cười nói: “Tự nhiên là chuyện cùng hai bên cùng có lợi, vãn bối tuyệt không dám để cho tiền bối chịu thiệt.”



Diệp Ly tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, lén lút chỉ chỉ cung điện đối diện cùng Lôi Đằng Phong ở trong viện. Mặc Tu Nghiêu gật đầu, thấy Lôi Đằng Phong sau khi đi vào liền buông Diệp Ly ra, nhẹ điểm một chút, nhanh nhẹn như một con hồng nhạn không tiếng động rơi xuống trên nóc nhà tòa chủ điện này.