Thịnh Thế Đích Phi

Chương 269 : Cự tuyệt, đoạn tuyệt tình cảm mẹ con

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


“Sao vậy?” Hoa Hoàng hậu mắt lạnh nhìn Liễu Quý phi vẻ mặt tức giận đứng ngoài điện.



Thị vệ thủ trước cửa vội vàng bẩm báo nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng có chỉ ngoại trừ Hoàng hậu nương nương ra ai cũng không gặp. Quý phi nương nương giá lâm,nhưng bọn thuộc hạ không thể không ngăn ngọc giá lại.”Hoàng hậu cũng có chút ngoài ý muốn, nàng cũng biết Mặc Cảnh Kỳ sủng ái Liễu Quý phi, trước đây vì Liễu Quý phi mà gây hấn với Thái hậu. Mới mấy năm không gặp chẳng lẽ đã thất sủng rồi?



Nhưng mà Hoàng hậu cũng không thèm để ý mấy chuyện này, gật đầu một cái quay đầu hướng Hiền Đức nhị phi vừa thụ phong nói: “Các muội ở bên ngoài chờ một lát, Bản cung vào xem một chút.” Hiền Đức nhị phi đều là nữ nhi xuất thân trong sạch nhưng mà chậm chạp, không hiểu phong tình nên Mặc Cảnh Kỳ không thích. Hôm nay đột nhiên phong phi, cũng không vì được sủng mà kiêu ngạo, dĩ nhiên vâng theo lời Hoàng hậu.



“Nô tì cẩn tuân ý chỉ của nương nương.” Hiền Đức nhị phi cùng nói



Hoa Hoàng hậu gật đầu một cái, không để ý Liễu Quý phi chậm rãi vào trong tẩm điện.



Vừa vào tẩm điện đã thấy bên trong lạnh tanh không có một người hầu hạ, Hoàng hậu hơi cau mày cũng hiểu, hiện nay Thái hậu không quản, mình cũng không quản, Mặc Cảnh Kỳ lại bệnh nặng như vậy, cho dù là Hoàng đế cũng không thể tốt hơn. Hoàng hậu đương nhiên hiểu rõ tính tình Liễu Quý phi, không có chuyện thì nàng ta tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện qua xem Mặc Cảnh Kỳ một cái. Nhưng Hoàng hậu cũng không tức giận, nhiều năm như vậy chuyện gì cũng đã trải qua, tình cảm vợ chồng vốn không sâu nay còn có thể dư lại mấy phần? Chỉ cần nghĩ tới nữ nhi còn chưa cập kê đã phải lưu lạc một thân một mình bên ngoài, cho dù Hoàng hậu từ nhỏ đã được dạy lấy phu là trời thì trong lòng cũng không phải là không có oán hận.



Nghe được tiếng bước chân, Mặc Cảnh Kỳ có chút khó khăn quay đầu lại, thấy cô gái duyên dáng sang trọng mặc áo phượng bào vàng trước mặt, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ không khỏi có chút mê ly trong chốc lát. Hoàng hậu vẫn luôn rất đẹp, hắn cũng biết. Cho dù Liễu Quý phi đã từng được xưng là Sở kinh tuyệt sắc, Mặc Cảnh Kỳ cưng chiều yêu thương nàng nhưng chưa từng cho rằng Liễu Quý phi đẹp hơn Hoàng hậu. Chẳng qua là trong mắt hắn, Hoàng hậu là thê tử của hắn, hắn chỉ cần cho nàng đầy đủ tôn trọng là được rồi. Mà quan trọng hơn là, người vợ của hắn chính là người Hoa gia. Lúc trước lên ngôi là nhờ nàng trợ lực, sau khi lên ngôi rồi thì Hoa gia lại là đối tượng mà hắn cần đề phòng. Cho nên hắn rất ít khi chú ý dung mạo hoàng hậu, hắn chỉ cần biết nàng là Hoàng hậu.



“Nàng đã đến rồi…Xem ra mấy ngày qua nàng sống cũng không tệ.” Mặc Cảnh Kỳ nói, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác bi thương. Hắn nằm trên giường sắp chết. Mẫu hậu hắn chẳng quan tâm, huynh đệ của hắn, thần tử của hắn, ái phi hắn đều mong hắn chết, ngay cả thê tử của hắn cũng mang vẻ mặt bình thản, giống như hắn có chết hay không cũng không quan trọng vậy. Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên bắt đầu hâm mộ Mặc Tu Nghiêu, hắn bị thương hủy dung nặng như vậy mà Diệp Ly vẫn không rời hắn. Ban đầu, vì không để hắn bị người khác uy hiếp, Diệp Ly chấp nhận bị người khác bức rơi xuống vách núi sống chết không rõ, mà Mặc Tu Nghiêu cũng có thể vì thê tử mà một đêm tóc trắng. Mặc Cảnh Kỳ biết, hắn vĩnh viễn không có được những thứ này.



“Hoàng thượng tuyên nô tì tới có chuyện gì?” Hoa Hoàng hậu lạnh nhạt hỏi



Mặc Cảnh Kỳ nhìn nàng cười nói:”Trẫm sắp chết, chẳng lẽ không nên gặp nàng một lần sao?” Hoàng hậu cau mày, có chút kỳ quái nhìn Mặc Cảnh Kỳ,, “ Hình như Hoàng thượng hơi khác, người không sợ chết sao?” Mặc Cảnh Kỳ rất sợ chết, chuyện này Hoàng hậu hiểu hơn bất cứ ai. Mặc Cảnh Kỳ bất đắc dĩ cười nói: “Đương nhiên sợ, nếu có thể sống thì ai lại muốn chết? Nhưng đợi đến thời điểm ngươi sắp chết thì thật ra cũng không sợ như vậy. Hiện tại mỗi ngày vào thời điểm Trẫm ngủ liền có cảm giác lần tới mình sẽ không tỉnh lại. Nếu cứ như vậy mà ngủ, thì Trẫm có thể làm sao?”



Hoàng hậu trầm mặc không nói, nghe Mặc Cảnh Kỳ chính miệng nói hắn sắp chết, trong lòng nàng cũng không có bao nhiêu gợn sóng. Nhàn nhạt nhìn hắn nói: “Lúc này Hoàng thượng thả thần thiếp ra, lại phong Chu muội muội và Trịnh muội muội làm phi, sợ rằng không đơn giản như vậy đi? Hoàng thượng có ý gì, không ngại nói thẳng.” Mặc Cảnh Kỳ bất đắc dĩ cười nói: “Nhiều năm như vậy…Chỉ có nàng mới nói chuyện trực tiếp như vậy với Trẫm.”



“Liễu Quý phi nói chuyện cũng rất thẳng thắn.” Hoàng hậu nói.
Lời còn chưa nói hết, Thái hậu đã ngừng lại khóc thút thít, ngắt lời Mặc Cảnh Kỳ nói: “Hồ nháo, con thật sự muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai Liễu tiện nhân kia sao? Con có biết bọn chúng làm ra chuyện gì hay không? Mặc Tu Nghiêu mới hồi kinh, nàng ta liền ba ba chạy đi bái tế tổ tiên Định Vương phủ. Chuyện bái tế này nàng ta là tần phi hậu cung sao có thể quyết định? Nàng ta bái tế tổ tiên người nào? Lại còn ở trên đường mời Định Vương uống trà ôn chuyện, căn bản là mất hết mặt mũi hoàng gia ta. Nữ nhân như vậy, nữ nhân như vậy, nếu Hoàng thượng thực sự truyền ngôi vị hoàng đế cho con trai nàng, có thể tưởng tượng được sau này sẽ như thế nào đi? Sao nàng ta có thể tận tâm phụ tá tân hoàng, chỉ sợ sớm đã đi lấy lòng Mặc Tu Nghiêu. Hoàng thượng…con thật hồ đồ …”



“Mẫu hậu…” Mặc Cảnh Kỳ tự giễu cười cười, thở dốc một hơi mới ngắt lời Thái hậu..hỏi: “ Mẫu hậu có ý gì?”



Thái hậu do dự một chút, mới nói: “ Hoàng nhi, đây đều là số mệnh…Cảnh Lê cũng là đứa bé ngoan. Hiện nay hắn đã là Nhiếp chính vương, con cũng biết tình huống bên Tây Lăng kia. Nếu thật sự biến thành như vậy chẳng phải là phá hư tình cảm chú cháu bọn hắn sao? Cuối cùng có một ngày họa từ trong nhà mà ra. Đã như vậy, chẳng…Chẳng bằng truyền ngôi vị hoàng đế cho Cảnh Lê, tương lai có thế nào thì ai gia cũng sẽ liều chết che chở cho nhóm tôn nhi.”



“Mẫu hậu!.” Mặc Cảnh Kỳ cáu kỉnh kêu lên, hung hăng trợn to hai mắt nói: “Mẫu hậu! Người rốt cuộc có biết hay không bộ dáng Trẫm hiện nay chính là do Mặc Cảnh Lê làm hại?”



“Hoàng nhi….”Thái hậu cau mày nhìn Mặc Cảnh Kỳ, đương nhiên bà biết, bà cũng hận con út làm việc ác độc hạ thủ không lưu tình. Nhưng mà chuyện đã vậy, bà đã mất đi một đứa con trai, chẳng lẽ còn muốn mất đi một đứa khác sao? Lựa chọn này mọi người đều tốt. Nếu thật sự ép Cảnh Lê khởi binh thì đến lúc đó triều đình mới lập ấu chúa sao có thể ngăn trụ?



“Ha hả…” Ngước mắt nhìn thái hậu đang cau mày nhìn mình, Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên cất tiếng cười to. Nhưng mà tiếng cười kia càng giống như tiếng nức nở thống khổ mà thê lương. Cười đủ rồi, Mặc Cảnh Kỳ mới ngẩng đầu lên, chỉ vào Thái hậu nói: “Mẫu hậu…Người đúng là mẫu hậu tốt của Trẫm…Ha ha..”



Nhìn bộ dáng này của con trai, Thái hậu cũng gạt lệ theo: “Hoàng nhi, con không nên trách mẫu hậu, mẫu hậu cũng là vạn bất đắc dĩ.”



“Hắn cho lợi ích gì?” Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên hỏi.



Thái hậu sửng sốt, sắc mặt nhất thời có chút khó coi. Chống lại ánh mắt như đèn cầy của Mặc Cảnh Kỳ, mọi thứ vừa rồi càng giống như một vở kịch khó coi. Mặc Cảnh Kỳ gật đầu nói: “Trẫm hiểu, ha hả…Trẫm không có được thì các ngươi ai cũng đừng mong có được! Cút ra ngoài!.”



“Hoàng nhi, con…”



“Cút!.”