Thịnh Thế Đích Phi

Chương 270 : Mặc Cảnh Kỳ thay đổi

Ngày đăng: 20:44 20/04/20


Mười mấy năm qua Thái hậu mẫu nghi thiên hạ, vô cùng tôn quý. Cho dù trong lòng Mặc Cảnh Kỳ có nút thắt với bà thì ngoài mặt vẫn coi như là cung kính, chưa từng bị người chỉ tay thẳng mặt nói cút như vậy. Trên mặt nhất thời đủ loại màu sắc, sắc mặt thay đổi liên tục vô cùng khó coi.



“Hoàng nhi!” Thái hậu cắn răng nói, mục đích bà tới đây vốn là vì chuyện ngôi vị hoàng đế, tất nhiên không thể nào rời đi dễ dàng như vậy.



Mặc Cảnh Kỳ cái gì cũng không quan tâm, chỉ vào Thái hậu nói: “Cút ra ngoài cho Trẫm, có nghe thấy không? Chỉ cần Trẫm còn sống một ngày, Trẫm vẫn là hoàng đế! Cút…Các ngươi đừng mơ…Đừng mơ được như ý!” Thái hậu nhịn cơn tức, tiến lên từng bước nói: “Ai gia biết hiện tại tâm tình Hoàng thượng không tốt, Hoàng thượng có thể phát giận. Nhưng mà kính xin Hoàng thượng suy nghĩ thật kỹ chuyện sau này. Hoàng thượng chung quy vẫn nên vì đám hoàng tử công chúa bọn chúng mà suy nghĩ.” Mặc Cảnh Kỳ không nhịn được cười như điên, nhưng là vừa khóc vừa cười, ngay cả khóe mắt cũng chảy ra huyết lệ. Thái hậu nhìn thấy cũng sợ hết hồn, liên tục lùi lại hai bước,”Hoàng thượng…Hoàng thượng, con…”



Mặc Cảnh Kỳ căm hận nói: “Ngươi nhanh đi nói cho nhi tử tốt của ngươi, để hắn sớm chết tâm đi. Cho dù giang sơn Đại Sở vì trẫm mà vong thì Trẫm cũng sẽ không giao cho hắn. Còn nữa, đứa con trai bảo bối kia của hắn…chờ chôn cùng Trẫm đi. Ngôi vị hoàng đế này hắn có bản lĩnh thì tự đi mà giành, Trẫm nhìn…Trẫm ở trên trời nhìn hắn….Đoạn, tử, tuyệt, tôn!.”



Bốn chữ cuối kia tràn đầy oán độc khiến cho Thái hậu cũng không nhịn được mà trong lòng rét run. Thái hậu cũng không biết chuyện Mặc Cảnh Lê kiếp này đã không thể có con, chỉ tưởng là Mặc Cảnh Kỳ vì hận mà nguyền rủa, nhưng dù là thế thì nhìn vết máu loang lổ trên giường cùng với khóe mắt đầy huyết lệ cùng gương mặt dữ tợn giống như ác quỷ của Mặc Cảnh Kỳ cũng khiến Thái hậu bị dọa không ít. Bất đắc dĩ, Thái hậu đành lảo đảo nghiêng ngã rời khỏi tẩm điện…Người canh giữ ngoài điện vội vàng muốn vào xem chút nhưng mới vào tới cửa đã nghe bên trong truyền ra giọng nói của Mặc Cảnh Kỳ: “Cút ra ngoài! Trẫm muốn yên tĩnh một lát!” thấy giọng nói Mặc Cảnh Kỳ vẫn còn trung khí mười phần, liền đoán cũng không có chuyện gì lớn, người canh cửa mới yên lòng đi ra thủ ngoài cửa lần nữa.



Trong tẩm điện, Mặc Cảnh Kỳ đau khổ cười ha hả, mới vừa rồi phát cáu một trận đã động tới phế tạng, Thái hậu vừa rời đi thần sắc vốn đã thập phần khó coi lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng suy bại.



“Ha ha…” trong tẩm điện đột nhiên truyền ra một tiếng cười trầm thấp dễ nghe, sau đó là tiếng bước chân chầm chậm tiến lại gần. Mặc Cảnh Kỳ nỗ lực mở mắt, nam nhân trước mắt ngay tức khắc khiến cho thần trí vốn đã hỗn loạn trong nháy mắt thanh tỉnh hơn nhiều. Dùng sức trợn to hai mắt nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt. Áo trắng tóc trắng, dung nhan tuấn mĩ, mày kiếm dài đến tóc mai, khí độ sâm nghiêm. Hoa văn rồng và tường vân thêu trên tay áo trắng ,còn có mùi trầm hương phảng phất trong mũi che đi mùi huyết tinh trước đó khiến cho đầu óc hỗn loạn của Mặc Cảnh Kỳ lập tức rõ ràng hơn nhiều.



“Mặc Tu Nghiêu!.” Mặc Cảnh Kỳ trầm giọng nói.



“Ha ha..” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói: “Hoàng thượng, mới nửa năm không gặp mà ngươi đã biến thành bộ dáng này rồi, thật là làm cho Bản vương hết sức kinh ngạc.”



Bên người Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly mặc một áo xanh trong tay ôm một đứa nhỏ trắng trẻo mặc cẩm y màu đen. Đứa bé mới năm sáu tuổi dáng dấp tuấn mỹ khả ái, một đôi mắt đen lưu chuyển trên người Mặc Cảnh Kỳ, hắn chưa từng thấy qua đôi mắt linh động như thế. Thấy bộ dáng đầy máu chật vật của Mặc Cảnh Kỳ bé con nửa điểm cũng không sợ hãi. Ngược lại, từ trong lòng Diệp Ly nhô đầu ra muốn nhìn rõ hơn.



“Đây là con trai ngươi?” Mặc Cảnh Kỳ hỏi



Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, xách Mặc Tiểu Bảo trong ngực Diệp Ly ra ôm trong tay mình nói: “Không sai, đây là con ta. Mặc Ngự Thần.” Bạn học Mặc Tiểu Bảo đại danh Ngự Thần có chút tò mò nhìn người trên giường, phụ vương luôn không chịu gọi đại danh bé. Người này là người nào mà khiến cha bé đột nhiên phá lệ? “Phụ Vương… Đây là tướng công của đại thẩm áo trắng đó sao ạ?” Mặc Tu Nghiêu vuốt vuốt đầu nhỏ của con trai cười nói “Không sai, chính là tướng công của đại thẩm đó, cũng là phụ thân của Vô Ưu tỷ tỷ.”



Vốn là nghe đến ba chữ Mặc Ngự Thần này thì sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ liền thay đổi nhưng mà sau đó lại nghe đến đại thẩm áo trắng cùng với Vô Ưu tỷ tỷ khiến cho Mặc Cảnh Kỳ thở dài một hơi, nhắm mắt lại nuốt lời vừa muốn nói trở vào, hỏi: “Trường Nhạc ở Tây Bắc vẫn khỏe chứ?” Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Vô Ưu đã bái thần y làm thầy, sau này dự định hành y tế thế.”
Hoa Quốc công nói: “Mới vừa rồi con cũng nghe Lê Vương nói đó, Định Vương đã trở lại hai ngày rồi. Định Vương vừa trở lại bệnh tình Hoàng thượng liền tốt lên, con cảm thấy đây là trùng hợp sao?”



“Nhưng mà….Lấy tính cách của Định Vương thì tuyệt đối sẽ không cứu Hoàng thượng.” Bọn họ cũng coi như là nhìn Định Vương lớn lên, cho dù bên trong có nhiều năm chưa gặp nhưng mà căn bản là tính khí không có khả năng thay đổi. Thời điểm Định Vương còn niên thiếu đã không phải người khoan hậu gì cho cam, mười mấy năm này cũng không thể dưỡng thành tính cách lấy đức báo oán được.



Hoa quốc công than thở, nói: “Ta chỉ sợ….chắc Hoàng thượng không còn nhiều thời gian đi.”



“Cha muốn nói, Hoàng thượng gọi chúng ta vào cung là muốn…” ủy thác.



Hoa Quốc công khoát tay một cái nói: “Đi thôi, đi xem một chút khắc biết.”



Hôm nay điện Cần Chính đứng đầy người, so với lâm triều thường ngày thì càng nhiều hơn. Rất nhiều triều thần cũng nhận ra trước mặt đứng đầy mấy vị cựu thần mà bọn họ thậm chí còn không nhận ra, còn có mấy Vương gia trong hoàng thất. Trong lòng cũng mơ hồ biết chỉ sợ là có đại sự sắp xảy ra. Mấy người nhát gan không khỏi lùi lại phía sau không dám nói lời nào. Đứng ở phía trước chỉ còn mấy người đang xì xào bàn tán trao đổi gì đó. Chỉ nhìn vị trí cũng có thể nhìn ra được, những triều thần này đã chia làm hai phái. Một phái vây bên người Mặc Cảnh Lê, một phái khác vây quanh Liễu thừa tướng, nhìn đối phương thần sắc có chút bất thiện. Mà đổi lại, một phái khác đứng bên ngoài độc lập với những người này. Nhưng mà nhân số rất ít, đều là những lão nhân đã ngoài sáu mươi hoặc là người thanh liêm không chút quyền thế.



“Hoàng thượng giá lâm!.” Tiếng hét bén nhọn của thái giám vang lên trên đại điện.



Trên đại điện nhất thời một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người không nhịn được nhìn chăm chú vào long ỷ trống rỗng phía trên. Chỉ chốc lát sau, phía sau điện truyền đến một loạt tiếng bước chân, Mặc Cảnh Kỳ đã lâu không thấy mặc long bào được thái giám đỡ ra ngoài. Bởi vì bệnh đã lâu nên Mặc Cảnh Kỳ không khỏi có chút gầy gò tiều tụy, long bào mặc trên người hắn hơi rộng, tạo thành một loại cảm giác quỷ dị không hài hòa. Sắc mặt hắn vẫn vàng như nến nhưng đôi môi đỏ sẫm làm người ta ghé mắt và một đôi mắt sáng ngời sắc bén kinh người.



“Chúng thần tham kiến hoàng thượng!. Hoàng thượng vạn vạn tuế.!”



Mặc Cảnh Kỳ từ trên cao nhìn xuống đám thần tử phía dưới, bình tĩnh không gợn sóng nói: “Các khanh bình thân! Người đâu, tuyên chỉ.”



———-Vài lời nói với mọi người——–



Là như vầy…Bạn học Mặc Cảnh Kỳ điển hình là người đi trên con đường màu đen, cho dù thật vất vả mới đổi đường thì vẫn chỉ là một màu đen. Mặt khác, cho dù Mặc Tu Nghiêu có ý với ngôi vị hoàng đế nhưng tuyệt đối không thể nào tiếp nhận từ tay Mặc Cảnh Kỳ. Mà bạn học Mặc Cảnh Kỳ không phải là hoàn toàn tỉnh ngộ mà là tiếp tục chui vào một ngõ cụt khác.