Thịnh Thế Đích Phi

Chương 28 : Từ chối

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Editor: Tiểu Mộng

Beta: Tiểu Tuyền

Bảo châu Trú nhan à… Diệp Ly buồn bực nhớ đến viên minh châu xanh

biếc, sáng lấp lánh là một trong ba phần thưởng khiến người khác thèm

thuồng mà mình vừa nhận được. Nghe nói người đeo Bảo Châu Trú Nhan có

thể bảo trì nhan sắc vĩnh viễn. Đối với nữ nhân bình thường thì đồ vật

này có sức hấp dẫn hơn hẳn đồ trang sắc hay xiêm y lộng lẫy. Nhưng đối

với người có tuổi tâm lí rất lớn và tuổi sinh lí mới chỉ mười lăm như

Diệp Ly thì không hấp dẫn lắm. Ai cũng yêu thích cái đẹp, nhưng hiện giờ nàng còn rất trẻ, sau này thì chỉ cần để tâm chăm sóc một chút, dung

mạo bên ngoài sẽ tương đương với tuổi, cũng vẫn xinh đẹp như thường. Nếu như năm mươi tuổi mà lại có khuôn mặt của tuổi hai mươi, Diệp Ly không

chắc mình sẽ thích điều này. Huống hồ, nàng rất nghi ngờ cái gọi là

thanh xuân vĩnh viễn của Bảo Châu Trú Nhan. Ít nhất như trưởng công chúa Chiêu Dương, chủ nhân của Bảo Châu Trú Nhan, dù so với những phụ nhân

đồng tuổi có trẻ hơn chút ít nhưng còn xa mới đạt tới trình độ hoa thơm

đang nở. Nhưng… nàng không quan tâm không có nghĩa là người khác có thể

tùy ý cướp đoạt.



“Xin phụ thân thứ lỗi, Bảo Châu Trú Nhan đã không còn ở trên người Ly nhi.” Diệp Ly thản nhiên nói.



“Làm sao lại thế được?” Diệp Oánh hoảng sợ kêu lên, sau đó nhìn Diệp

Ly đầy nghi ngờ, nói: “Tam tỷ tỷ không nỡ dâng Bảo Châu Trú Nhan lên

sao? Oánh nhi cũng chỉ suy nghĩ cho Chiêu Nghi nương nương thôi, dù sao

Chiêu Nghi nương nương cũng là chỗ dựa của Diệp gia ta.”



Đối với những lời này, Diệp Ly thầm cười nhạt. Chỗ dựa? Những đại gia tộc thế gia chân chính đứng vững hàng trăm năm, có mấy người dựa vào

quan hệ ôm váy đàn bà chứ?



“Tứ muội nghĩ nhiều rồi. Chỉ là một viên minh châu thôi. Cho nên ta đã tặng người khác rồi.”



“Tặng người khác? Sao con có thể tặng Bảo Châu Trú Nhan cho người

khác?” Vương thị thất thanh kêu lên. Trên đời này có nữ nhân nào không

muốn có được Bảo Châu Trú Nhan? Nếu như không vì con gái trong hậu cung, chỉ sợ Vương thị cũng muốn giữ Bảo Châu Trú Nhan làm của riêng.


mươi năm, hiểu rõ trượng phu của mình. Nhìn sắc mặt của ông là biết

chuyện này không thể bàn thêm, trong lòng lại oán hận Diệp Ly và Diệp

phu nhân đã qua đời. Lần nào cũng vậy! Chỉ cần vừa nhắc tới Từ gia, hắn

sẽ không nghĩ gì đến mình nữa, chẳng lẽ Từ gia là nhạc gia của hắn còn

Vương gia không phải sao?



Ra khỏi Vinh Nhạc đường, Diệp Ly buồn chán thở dài một hơi, nghiêng đầu nói với Diệp Oánh phía sau: “Tứ muội, ta đi về trước.”



Diệp Oánh làm như không nghe thấy lời Diệp Ly, nhẹ nhàng nói: “Tam

tỷ, tỷ thật hào phóng, bảo vật vô giá như vậy mà không thèm nhìn đã mang đi tặng người khác.”



“Tứ muội nói đùa rồi. Ngoại tổ phụ và hai vị cữu mẫu cũng không phải

người ngoài. Hơn nữa hai vị cữu cữu, cữu mẫu cũng rất quan tâm chăm sóc

tỷ tỷ. Tuy tỷ tỷ sinh ra ở phủ Thượng thư nhưng từng ngọn cây, cọng cỏ

cũng không có tự mình làm ra. Hôm nay ra tay liền nhận được mấy món đồ,

tất nhiên là muốn dâng lên hiếu kính trưởng bổi. Dù sao… làm người thì

phải có lòng biết ơn.” Còn các ngươi, những năm gần đây ăn bám đồ cưới

của mẹ ta, có bao giờ nghĩ tới tâm tình của ta không?



“Tam tỷ tỷ nói rất đúng, muội muội xin nghe.” Diệp Oánh cắn răng nhỏ giọng nói.



Diệp Ly cười một tiếng: “Ta chỉ là một tục nhân, chỉ biết dùng những

đồ chơi này báo đáp công ơn của trưởng bối. Không so được với tứ muội

thanh cao thoát tục, không cần những vật ngoài thân này. Tứ muội đi

thong thả.”



“Tam tỷ tỷ đi cẩn thận.’



Không để ý đến sắc mặt biến ảo của Diệp Oánh đứng ở phía sau, Diệp Ly thản nhiên bước về phía Thanh Dật hiên: “Thanh Sương, sai người nói với Triệu di nương, đã tới lúc rồi. Cho phu nhân có việc để làm đi. Gần đây ta không muốn gặp bọn họ.”



“Dạ, tiểu thư.”