Thịnh Thế Đích Phi
Chương 29 : Dạo phố
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Editor: Tiểu Mộng
Beta: Tiểu Tuyền
Triệu di nương đúng là người thông minh, hoàn toàn không cần Diệp Ly
trợ giúp, thì hôm sau trong phủ đã truyền ra tin tức Triệu di nương có
thai, hơn nữa nghe nói còn là nam thai. Hầu như ngay tức khắc Vương thị
quên ngay chuyện của Diệp Ly, bắt dầu quay sang đối phó Triệu di nương.
Bà ta đã có căn cơ ổn định ở Diệp gia, hoàn toàn không cần nhọc lòng với một cô nương sắp xuất giá như Diệp Ly, trước đây gây khó dễ cho nàng
chẳng qua vì ghen tỵ và oán hận mẫu thân của nàng mà thôi. Hiện giờ, có
chuyện Lyên quan đến đứa con trai độc nhất của Diệp phủ, bảo bối của bà
ta, bà ta sẽ không do dự mà gác mọi chuyện khác sang một bên.
Vương thị không đến bới móc, Diệp Oánh cũng hao tổn nguyên khí trầm
trọng vì Thịnh Hội Bách Hoa không như ý, thành ra Diệp Ly vô cùng thoải
mái, tự do, tự tại. Hiển lộ tài năng ở thịnh hội bách hoa khiến Diệp Ly
dần dần bước vào vòng tròn giao tế của các tiểu thư khuê các chốn kinh
thành. Ngoài việc chuẩn bị đồ cưới, thì thời gian nhàn rỗi khác nàng đều hẹn Tần Tranh, Hoa Thiên Hương, Mộ Dung Đình gặp nhau cùng đùa giỡn.
Ngày thứ ba sau thịnh hội, vị tiểu thư vốn đạt hạng nhất thi từ, sau khi bị Diệp Ly tước mất, là họ Tần, muội muội ruột của Phủ doãn kinh thành – đại nhân Tần Mục, tên là Tần Vũ Linh, cũng đưa thiệp mời đến. Mặc dù
chưa từng tiếp xúc nhưng Diệp Ly rất có ấn tượng với vị muội muội ngay
thẳng, chính trực này, mấy lần thư từ tới lui lại càng thêm tình nghĩa.
Diệp Ly tâm tình rất tốt nên cũng không quá khó chịu việc Triệu di nương thỉnh thoảng đến Thanh Dật Hiên thỉnh an, trò chuyện. Tâm tư của Triệu
di nương nàng biết rõ, chỉ cần nàng ta an phận thủ thường, giữ đúng lời
hứa thì Diệp Ly cũng sẽ không thay đổi, bảo vệ cho nàng ta bình an tới
Vân Châu sinh con.
Hôm đó, Diệp Ly hẹn với Tần Tranh đi dạo phố. Mấy ngày nay thanh nhàn quá nên Diệp Ly muốn mua thêm vài bộ sách, sách mẫu thân để lại trong
mấy năm nhàn rỗi nàng đã xem hết rồi. Nhưng trong lòng Diệp Ly cũng hiểu rõ bản thân mình, dù cho nàng đã đọc thì sẽ không quên, có ghi nhớ được tất cả sách của thế giới này thì cũng không bao giờ bằng được những tài nữ tinh thông cầm kì thi họa, thi từ khúc phú như mấy người Tần Tranh.
Nói thẳng ra là nàng không có thiên phú đó, cho dù mẫu thân nàng đã từng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Quan trọng hơn, vì có trí nhớ kiếp trước nên quan niệm, cách nhìn của nàng đã trở thành cố định rồi, nhiều năm
qua vẫn không thể nào hiểu được tư tưởng và quan điểm của cổ nhân. Vậy
nên vè thì có thể viết được chứ những bài thơ xuất sắc thì nàng không
thể viết nổi. Nghĩ vậy, Diệp Ly cảm thấy ông nội vô cùng sáng suốt khi
bắt mình học thuộc nhiều thơ như vậy, ít nhất trong trường hợp bất đắc
dĩ, nàng có thể viết mấy câu góp vui.
“Tần tỷ tỷ, Thiên Hương, Mộ Dung.” Diệp Ly đến nơi hẹn gặp, thấy ba
người Tần Tranh đã đến từ trước, đang uống trà nói chuyện phiếm.
Tần Tranh quay đầu lại cười với nàng: “Ly nhi.”
trương. Đến lúc đó có lẽ có thể xin được Đại biểu ca đề bút viết cho
Tàng Trân các một tấm biển, Diệp Ly âm thầm tính toán.
Đuổi những người hầu cầm đồ về, sau khi đi dạo mệt mỏi, các thiếu nữ
cũng muốn tìm một chỗ để ăn trưa. Mộ Dung Đình, người quen thuộc với món ngon của kinh thành đề nghị tới Sở Hương các nổi tiếng nhất kinh thành.
Sở Hương các đúng là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, vừa mới bước
vào đại đường đã thấy tửu lâu xa hoa, trang trí sang trọng không khác gì những thế gia danh môn, có thể thấy được chủ tửu lâu này không tầm
thường. Dù các nàng tới không muộn lắm, nhưng cách làm ăn của tửu lâu
lại khá tốt, tiểu nhị quần áo sạch sẽ, thái độ cung kính xin lỗi bốn
nàng vì không còn nhã gian nào trống. Mộ Dung Đình thường ra ngoài chơi
nên cũng không quan tâm tới việc có nhã gian hay không, nàng bảo tiểu
nhị dẫn ngay bốn người lên lầu hai tìm chỗ ngồi không tệ. Diệp Ly nhìn
lướt qua hành lang, thấy xung quanh không ít những thiếu nữ quý tộc cùng bạn bè kết đôi, kết ba ngồi dùng bữa, vì vậy bốn người các nàng ngồi ở
ngoài cũng không quá nổi bật.
Lúc chọn món ăn, Mộ Dung Đình thỏa mãn cười nói: “Cá của Sở Hương các có thể nói là món tuyệt nhất kinh thành. Ta tới đây hai lần mà còn chưa được ăn, không ngờ hôm nay đi cùng mọi người thì lại có, đúng là rất
may mắn.”
Diệp Ly tò mò hỏi: “Mộ Dung thường xuyên ra ngoài đi dạo sao?”
Mộ Dung Đình cười nói: “Cha ta không quản ta chặt lắm, ta cũng không
muốn ở trong phủ nên thường ra ngoài một chút. Hơn nữa, cha ta thích ăn
món ngon, ta… ta không giỏi nấu ăn nên thường nhìn ngó mọi nơi xem có gì ngon, mua về cho người.” Nói đến đây, Mộ Dung Đình hơi có chút ngại
ngùng, nhưng ai cũng có thể nhận ra, tình cha con phủ Dương Uy tướng
quân không giống như phủ Thượng thư. Ít ra thì Diệp Thượng thư và Diệp
Ly không giống như này.
Hoa Thiên Hương cười nói: “Vậy nên lúc nào đi dạo phố ta cũng kéo Mộ
Dung Đình đi cùng, kinh thành này không có nơi nào là nàng không biết
cả.”
Bốn người đang nói vui vẻ, thì nhã gian bên kia bỗng vang lên một
tiếng bịch, một cái bóng màu đỏ từ bên trong vọt ra. Bốn người đồng loạt quay ra nhìn người nọ, Mộ Dung Đình kinh ngạc nói: “Hả? Đó không phải
là… Cẩn thận!” Chưa dứt lời, Mộ Dung Đình đã đứng dậy, nhanh chóng nhảy
ra ngoài.