Thịnh Thế Đích Phi
Chương 31 : Lần đầu gặp mặt
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Midori
Beta: Sakura
“Lê Vương! Ngươi đang bất mãn với Vương phi tương lai của Bổn vương sao?”
Toàn bộ lầu hai hoàn toàn lâm vào yên tĩnh, mà ngay cả tiếng ồn ào
náo động ở dưới lầudường như cũng cách rất xa xôi. Ánh mắt của tất cả
mọi người đều kinh ngạc nhìn Diệp Ly ở trước mặt, ở phía xa xa một thiếu niên mặc bộ quần áo màu nâu vững chắc bắt được cổ tay của Mặc Cảnh Lê
đang đánh về phía Diệp Ly. Nhưng mọi người ở đây kể cả Mặc Cảnh Lê đều
không biết được rốt cuộc thiếu niên này từ đâu mà đến. Mặc Cảnh Lê trừng mắt liếc nhìn thiếu niên kia, rồi nhanh chóng bắn ánh mắt về phía phát
ra tiếng nói vừa rồi. Diệp Ly cũng không nhìn người ngăn cản Mặc Cảnh
Lê, âm thanh ở đằng kia vang lên đồng thời đưa mắt nhìn sang bóng lưng
thẳng tắp mờ nhạt ở đầu bậc thang kia.
Mọi người lúc này mới chú ý tới người một thân áo tơ trắng kia, ngồi
không phải là ghế của quán rượu mà là một cỗ xe lăn kiểu dáng không tầm
thường. Chỉ bởi vì hắn tới sớm, ngồi bên cạch lại bị bình hoa cao cỡ
nửa người che chắn, cũng không có nhiều người chú ý tới điểm này. Hắn
vốn đang từ chỗ điêu khắc của lan can xuống xem xét tình hình đại sảnh
dưới lầu, thẳng đến lúc này mới nghiêng đầu ra một chút, lại để cho
người nhìn thấy bên dung mạo anh tuấn. Hắn đưa tay dùng lực ở xe lăn một chút, xe lăn chầm chậm di chuyển qua đối mặt với mọi người.
Nam tử mặc áo vải bình thường ngồi ngay ngắn ở trên xe, lại không có
sự chán trường và thất vọng của người bị tàn tật hai chân bình thường.
Cho dù là người đứng ở trước mặt hắn lại phảng phất thấp hơn hắn vài
phần chỉ có thể ngưỡng mộ. Có một loại người, không cần quần áo lộng lẫy quý giá, không cần quyền thế ngập trời, thị vệ như mây, chỉ cần hắn ở
đó, sự tồn tại của hắn liền bao trùm lên phía trên tất cả mọi người. Nam tử một bên dung mạo anh tuấn tuấn tú, bản thân có một cỗ thanh quý uy
nghi giống như bẩm sinh. Bên trái khuôn mặt mang một chiếc mặt nạ màu
phấn trắng không biết chế thành từ tài liệu gì, che mất cả nửa mặt bên
trái…mà như vậy lại càng cho người ta một cảm giác thần bí muốn dò xét,
cho dù biết rõ bên phía dưới kia là một vết thương dữ tợn.
“Mặc… Tu… Nghiêu!” Hồi lâu, rốt cục Mặc Cảnh Lê chậm rãi nói ra ba chữ.
thể thấy được tin tức bát quái của kinh thành không đáng tin đến mức nào rồi.
“Nhiều năm như vậy. . . Xem ra ánh mắt Cảnh Lê đúng là có vấn đề.”
Mặc Tu Nghiêu khẽ thở dài, trong mắt ôn nhuận hiện lên mỉm cười. Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Là thái độ của Vương gia làm cho Diệp Ly thoải mái.
Kỳ thật ta vẫn cho là ta sẽ nhân được phong thư từ hôn thứ hai.”
“Ngươi không sợ sao?”
“Sợ?” Diệp Ly nghi hoặc nhìn hắn, rất nhanh lại phản ứng tới nói: “Ta sẽ tận lực chú ý. Huống chi, Hoàng mệnh như núi. Cùng với chống lại
mệnh lệnh của hắn sao lại không thử tiến lên, có lẽ sẽ có một phen vinh
dự vẻ vang khác.”
Mặc Tu Nghiêu đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, dưới mặt nạ vết thương dữ tợn lập tức để lộ trước mắt Diệp Ly.
Cái vết thương dữ tợn kia quả thật có chút phá hư mỹ cảm, nhưng đối
với Diệp Ly cả chân cụt tay đứt, quả bom bầm thây đều đã gặp mà nói
ngay cả trình độ để kinh ngạc còn không đủ. Cho nên nàng chỉ rũ mắt
xuống, có chút áy náy mà hỏi: “Vương gia định làm ta sợ sao?”
Mặc Tu Nghiêu sững sờ, bên môi câu dẫn ra một nụ cười nhẹ, “Không, kỳ thật ta không thích mang cái này.” Dù cho nửa bên mặt đã bị phá hủy,
nhưng là thời điểm một mình Mặc Tu Nghiêu cũng không mang theo mặt nạ.
Hắn cũng không phải không dám đối mặt với chính bản thân mình.
Diệp Ly đồng ý gật đầu, “Ta cũng không thích người mang mặt nạ.” Cách một tầng dụng cụ, rất khó nhìn thấu được suy nghĩ và biểu lộ của mỗi
người.
Mặc Tu Nghiêu tức cười. Thiếu nữ trước mắt cùng với nhiều chuyện
Phượng Chi Dao điều tra được, cùng với suy đoán của mình đều hoàn toàn
khác xa. Nhìn dung nhan thanh tú thong dong bình tĩnh kia, đột nhiên Mặc Tu Nghiêu cảm thấy Phượng Chi Dao nói không sai, Diệp Ly thật là một nữ tử rất thú vị, hơn nữa là một lựa chọn tốt nhất của hắn. Một nữ tử vô
cùng phù hợp làm đương gia chủ mẫu tương lai của Định quốc vương phủ.