Thịnh Thế Đích Phi

Chương 322 : Diệp gia và Từ gia

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Thịnh Thế Đích Phi – Chương 3220



BYSAKURAHIMEONDECEMBER 10, 2015THỊNH THẾ ĐÍCH PHI













Chương 322: Diệp gia và Từ gia



Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



“Cha.”



“Ông nội.”



Bốn người Từ Hồng Vũ trước sau hành lễ với Thanh Vân tiên sinh. Thanh Vân tiên sinh nhìn con cháu trước mắt, còn có cháu cố nhỏ đang được Từ Thanh Trần ôm trong lòng, lửa giận do bị Diệp Văn Hoa kích thích cũng tiêu tán theo thời gian, gật đầu nói: “Đều ngồi xuống nói chuyện đi. Trần nhi về lúc nào vậy?” Từ Thanh Trần cười nói: “Thưa ông nội, vừa về ạ. Đang định đến thỉnh an ông nội, nhưng nghe nói có khách đến, nên cha, Nhị thúc và Nhị đệ liền đi cùng.”



Thanh Vân tiên sinh gật đầu cười nói: “Cháu đi đường vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”



Bởi vì mọi người của Diệp gia đang ngồi, nên đám người Từ Hồng Vũ đến liền khiến cho vị trí chỗ ngồi thành ra hơi lúng túng khó xử. Diệp lão phu nhân ỷ vào tuổi cao, nên tất nhiên sẽ không nhường chỗ cho ai. May mắn là, Diệp Văn Hoa lăn lộn trong quan trường mấy chục năm nên cũng không phải thật sự không hiểu chuyện, liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Từ Hồng Vũ. Diệp Vương thị, Diệp Lâm và nam tử thanh niên kia đang ngồi ở bên kia cũng đứng lên theo. Chỉ có Diệp Dung thật sự là một tên không hiểu chuyện cực kỳ, thấy cha mẹ của mình ở xung quanh đứng lên, nhưng chính mình lại không chịu đứng dậy, khiến cho Diệp Văn Hoa tức giận đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Từ Hồng Vũ cũng không để ý đến sắc mặt Diệp Văn Hoa, chỉ tươi cười chân thành nhìn Diệp Dung, nói: “Giáo dưỡng của Diệp gia thật tốt!”



Hai lần liên tục được người ta khen cùng một câu, Diệp Dung càng trở nên đắc ý phi thường, cũng không hiểu vì sao sắc mặt của cha hắn lại tệ như vậy. Tuy Diệp lão phu nhân cũng hiểu không ổn, nhưng qua nhiều năm như vậy, Diệp gia chỉ có Diệp Dung là nam đinh duy nhất, nên tất nhiên được yêu thương cực kỳ. Nếu nói, vào mấy năm trước, Diệp lão phu nhân vẫn còn ý niệm rằng con trai còn có thể sinh cháu trai nữa, nhưng trải qua mấy năm nay mà vẫn luôn không có tin tức gì, thì tâm tư này cũng trở nên phai nhạt theo thời gian. Chỉ nghĩ rằng, nơi này là phủ đệ của cháu gái mình, nên chắc cũng không sao mà thôi.



Diệp Ly nhìn thần sắc của mọi người trong Diệp gia, trong lòng đành phải lắc đầu bất đắc dĩ. Tuy quả thật, nàng có vài khúc mắc với Diệp gia, nhưng thật sự cũng không phải là người thích bỏ đá xuống giếng. Nếu Diệp Văn Hoa dạy dỗ Diệp Dung thành tài, thì ở Tây Bắc cũng chưa chắc không thể có một chút tiền đồ. Nhưng chỉ tiếc, bộ dáng này của Diệp gia lại thật sự khiến cho người ta thất vọng mười phần. Tuy Diệp Ly sẽ không ra tay với Diệp gia, nhưng cũng không có nghĩa nàng sẽ có lòng dạ Thánh Mẫu nâng đỡ một đám thân thích mà căn bản không biết tự tiến bộ, chỉ sợ đến lúc đó lại vô duyên vô cớ bôi nhọ Định Vương phủ.



Từ Thanh Trần đặt Mặc Tiểu Bảo lên đùi chơi đùa, vừa mỉm cười hỏi Diệp Văn Hoa: “Diệp lão gia đến Ly thành từ khi nào vậy?”



Nụ cười trên mặt của Diệp Văn Hoa trở nên hơi gượng gạo, lúc trước, khi gặp mặt, Từ Thanh Trần cũng cho chút mặt mũi mà gọi ông một tiếng “Dượng”, nhưng hôm nay, ngay cả chút công phu trên mặt mũi mà cũng không muốn làm. Từ thị mất sớm cũng không để lại nam đinh nào cho Diệp gia, dưới gối chỉ có mỗi một đứa con gái Diệp Ly này. Mà hiện nay, Diệp Ly cũng đã xuất giá từ lâu rồi, nên Từ gia không nhận cái thông gia Diệp gia này thì cũng không có gì đáng trách cả.


Khóe miệng của Tần Phong đang đứng sau lưng Diệp Ly len lén co rụt lại, đánh giá thoáng qua một thân đầy thịt mỡ của Diệp Dung từ trên xuống dưới, thầm nghĩ trong lòng: Ngươi còn muốn làm Thống lĩnh quân thủ vệ của Ly thành? Chỉ cần tùy tiện một binh lính nhỏ trong nội thành thì cũng đã có thể đánh cho ngươi không đứng dậy được rồi.



Diệp Ly mỉm cười, nói: “Có chí khí, tại sao đệ muốn làm Thống lĩnh thị vệ?”



Diệp Dung nói đầy kiêu ngạo: “Mấy hôm trước, đệ gặp được một tên tiểu tử, nghe nói là cháu trai của Tướng quân nào đó. Chờ đệ làm Thống lĩnh, đệ liền dẫn người đi đánh hắn ta một trận nhớ đời!”



“Dung nhi!” Diệp Vương thị kêu lên, nhưng Diệp Dung đang nói đến cao hứng bừng bừng, nên căn bản không nghe thấy tiếng kêu của Diệp Vương thị.



“Nghiệt tử!” Diệp Văn Hoa nổi giận, thở hổn hển, nói.



Diệp Ly nhíu mày, giọng nói đầy lạnh lùng: “Hay cho một câu dẫn người đến đánh hắn ta một trận nhớ đời, đệ có biết Thống lĩnh thị vệ dẫn đầu đi gây chuyện thì sẽ bị trừng phạt như thế nào không?”



Diệp Dung sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới dẫn người đi đánh một người khác mà cũng bị phạt, “Phạt gì?”



“Trảm lập quyết! (Xử chém ngay lập tức)” Giọng nói của Diệp Ly đầy lạnh lùng, “Lại nói, tỷ cũng mới nhớ ra, chuyện đệ đánh nhau với cháu trai nhà Nguyên tướng quân vào mấy hôm trước, tỷ còn chưa hỏi tội. Ai cho đệ lá gan ỷ vào danh nghĩa của Định Vương phủ làm xằng làm bậy trong Ly thành, hả?” Diệp lão phu nhân liền vội mở miệng: “Ly nhi, đây cũng không phải là lỗi của Dung nhi, rõ ràng là đối phương ỷ vào. . . .”



Diệp Ly cười lạnh một tiếng, nói: “Bà nội, bà cũng biết, năm nay, cháu trai của nhà Nguyên tướng quân mới mười tuổi. Diệp Dung bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả một đứa bé mười tuổi cũng không đánh lại, còn không biết xấu hổ lấy danh nghĩa Định Vương phủ ra uy hiếp người ta nữa. Nguyên tướng quân đã hơn sáu mươi tuổi, mà vẫn còn ở trên chiến trường vào sinh ra tử vì Định Vương phủ, kết quả cháu của ông ấy ở trong Ly thành lại bị người nhà mẹ đẻ của Định Vương phi ức hiếp. Ngài kêu Bản phi phải nói sao với lão tướng quân đây?” Nói xong, lửa giận của Diệp Ly càng lớn, vỗ lên bàn một cái thật mạnh, một tiếng “Rầm” vang lên, liền nhìn thấy Diệp Dung bị dọa đến không nhẹ.



Diệp Dung càng hoảng sợ, nhưng vẫn lắc đầu lia lịa, nói: “Không phải lỗi của đệ, ai bảo tiểu tử kia cản đường của đệ, đệ lại đang vội vàng đi…”



Chát~! Rốt cuộc, Diệp Văn Hoa không nhịn được nữa, liền tát một bạt tai lên mặt Diệp Dung. Sau khi vào Ly thành, ngoại trừ đến Định Vương phủ hai lần, thì ông vẫn luôn đóng cửa không ra, đúng là thật sự không biết đã xảy ra chuyện như vậy, “Nghiệt tử, con còn không câm miệng!”



“Lão gia, ông. . .” Nhìn thấy con trai bị đánh, thì sao Diệp Vương thị có thể chịu được?



“Câm miệng!” Diệp Văn Hoa liếc Diệp Vương thị một cái đầy lạnh lùng, rồi xoay người nói với Diệp Ly: “Ly nhi, đều do vi phụ không có dạy dỗ nghiệt tử này tốt. Hôm nay, chúng ta đi về trước, thân thể của con. . . Nghỉ ngơi cho thật tốt, chúng ta không quấy rầy các con nữa.” Nói xong cũng không để ý đến sắc mặt của Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị, liền xoay người đi ra ngoài trước.



Tuy Diệp lão phu nhân không cam lòng, nhưng đến cùng thì con trai mới là chỗ dựa của bà, nên cũng chỉ đành đi theo. Diệp Vương thị cũng đành phải khóc sướt mướt dẫn con trai đi về.