Thịnh Thế Đích Phi

Chương 323 : Sự trả thù của Định Vương

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Tiễn đám người Diệp gia về, Tần Phong mới hỏi: “Vương phi cần gì phải khách khí với bọn họ như vậy?” Tần Phong đi theo Diệp Ly tương đối trễ hơn một chút, tuy cũng không hiểu rõ lắm quan hệ giữa Diệp gia và Diệp Ly trước kia, nhưng cũng nhìn ra được Vương phi cũng không có tình cảm sâu đạm với Diệp gia như với Từ gia, thậm chí còn mang theo một tia chán ghét ở trong. Theo Tần Phong thấy, nếu Vương phi đã chán ghét người của Diệp gia, thì hoàn toàn không cần phải dây dưa với bọn họ, cứ trực tiếp kêu người ném ra bên ngoài là được rồi.



Diệp Ly khoát khoát tay, nói một cách thản nhiên: “Mặc kệ nói thế nào, thì Diệp gia cũng vẫn có cùng huyết mạch với ta, làm dứt khoát quá mức sẽ chỉ khiến người trong thiên hạ cho rằng Định Vương phủ lãnh huyết vô tình. Dù sao bọn họ cũng không tạo nên nổi sóng gió gì. Phái mấy người âm thầm theo dõi, nếu Diệp Dung còn dám gây chuyện trong Ly thành, thì không cần khách khí, cứ dạy dỗ hắn ta thật tốt cho ta.”



Tần Phong gật đầu nhận lệnh, liền xoay người đi phân phó người âm thầm theo dõi động tĩnh của Diệp phủ.



Lại nói, sau khi đoàn người Diệp gia trở về Diệp phủ cũng không chịu yên tĩnh. Diệp lão phu nhân thở hổn hển trách mắng Diệp Ly bất hiếu, Diệp Vương thị cũng khóc sướt mướt nói Diệp Ly không giúp đỡ anh em trong nhà,…vv..v… Khiến cho đầu của Diệp Văn Hoa đau lên từng trận. Thẩm Lương nhìn rõ hai mắt, liền kéo Diệp Lâm còn muốn nói chuyện lui ra ngoài đi về sân viện của mình, trong lòng cũng tính toán hai ngày nữa liền chuyển ra khỏi Diệp phủ, rồi kiếm một cái tiểu viện nhỏ một chút để ở, thì mới thuận tiện để bắt đầu sự nghiệp kinh doanh của mình. Nếu vẫn ở lại Diệp phủ, thì chút của cải này của mình, cho dù trong tương lai xem như có may mắn phát đạt, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào trong túi của Diệp Dung.



Diệp Văn Hoa đè lên huyệt Thái Dương, trầm giọng nói: “Được rồi, chúng ta đến Ly thành nhiều ngày như vậy, Định Vương phủ cũng không có bạc đãi chúng ta, mọi người yên tĩnh một chút không được sao?” Kỳ thật, nếu nói Diệp Văn Hoa không có dã tâm, thì không có khả năng. Nếu lúc trước không có dã tâm, thì cũng sẽ không tùy ý để Diệp Vương thị điều khiển, lại để cho Diệp Oánh câu dẫn Mặc Cảnh Lê. Nhưng mấy năm nay sống ở quê nhà, đã đi ra khỏi chốn phồn hoa kinh thành kia, ý nghĩ từng bị kinh thành phồn hoa xông ngất cũng thanh tỉnh rất nhiều theo thời gian. Mấy năm qua, Diệp Văn Hoa cũng nghĩ thông không ít chuyện, lúc trước, nếu không có đứa con gái Diệp Ly này ngăn cản, thì đừng nói cả nhà mình chỉ bị giáng chức làm thứ dân, có thể còn sống ra khỏi kinh thành hay không còn là chuyện khác.



Càng nghĩ đến năm đó mình chỉ là một thư sinh nghèo, trong vòng chưa đầy hai mươi năm ngắn ngủi, lại có thể ngồi lên chức Thượng thư, tuy khoảng thời gian sau thì tự bản thân mình làm nhiều hơn, nhưng khoảng thời gian đầu cũng tuyệt đối không tách rời khỏi sự ủng hộ của Từ gia. Nếu không có bối cảnh con rể của Từ gia như vậy chống đỡ ở phía sau, thì sao những quyền quý danh môn trong kinh thành kia lại để ý đến một học trò nghèo như mình chứ? Vừa nghĩ đến đó, thì lại càng cảm thấy có lỗi với người vợ cả đã mất sớm của mình, cũng càng có nhiều thêm mấy phần áy náy với đứa con gái Diệp Ly này. Lúc nghe thấy những việc mà Diệp Ly đã làm trong mấy năm nay, cho dù Diệp Văn Hoa không thừa nhận năng lực của đứa con gái đã từng bị mình xem thường này cũng không được, trong lòng ngoài chua xót và áy náy ra, còn có thêm mấy phần kiêu ngạo.



Tiếng kêu khóc trong đại sảnh liền bị tắc nghẽn lại, Diệp lão phu nhân tức đến đỏ cả mặt, chỉ vào Diệp Văn Hoa, nói: “Không có bạc đãi? Con nhìn xem Định Vương phủ như thế nào, cái tiểu viện rách nát này của chúng ta như thế nào? Con lại nhìn xem mấy người Từ gia như thế nào, kẻ làm cha là con như thế nào? Trong Ly thành này có mấy người để mắt đến kẻ làm cha Định Vương phi là con sao?” Diệp Vương thị cũng liền bước lên trước, nói: “Lão phu nhân nói đúng, Dung nhi là em ruột duy nhất của Vương phi, mà bây giờ ở trong Ly thành, thậm chí ngay cả một đứa cháu trai của Tướng quân cũng không bằng. Thiếp thân cũng không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác nữa….”



“Không có mặt mũi đi ra ngoài thì đừng đi!” Diệp Văn Hoa tức giận nói. Lời mẹ nói thì sao ông lại không biết, nhưng muốn như vậy thì Diệp gia cũng phải có năng lực như Từ gia chứ. Trong mấy huynh đệ của Từ gia, không có ai có ăn mà không phải làm cả. Ngay cả Từ Thanh Viêm nhỏ tuổi nhất cũng đã đến Tây Bắc từ khi mới mười mấy tuổi, nhưng không ai có thể ở lại trong Ly thành hưởng phúc cả. Nếu quả thật Diệp Dung có tài năng, thì cho dù không phải là em ruột của Định Vương phi, chẳng lẽ Định Vương phủ còn có thể đuổi ra khỏi cửa sao?



“Đều do phụ nhân vô tri như bà làm hư nghiệp chướng này!” Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Văn Hoa càng khó coi hơn. Lại nhìn thấy Diệp Dung ngồi ở một bên không chút để ý nào, thì cơn tức giận trong lòng càng không có chỗ phát ra. Vì vậy, liền tiện tay quơ lấy một cây chổi lông gì đặt ở gần đó quất thẳng lên người Diệp Dung. Diệp Dung không tránh kịp, liền bị quất trúng, ngay lập tức, liền gào khóc lớn lên, trong miệng còn kêu “Bà nội cứu mạng, mẹ cứu mạng. . . Dung nhi sắp chết rồi. . . .” không ngừng. Diệp Vương thị và Diệp lão phu nhân đau lòng, liền nhào đến giữ chặt Diệp Văn Hoa, Diệp lão phu nhân nổi giận mắng: “Con làm gì vậy? Vì cái nha đầu Diệp Ly đã gả ra ngoài kia, mà con muốn quất chết con của mình sao? Con muốn Diệp gia đoạn tử tuyệt tôn phải không? Vậy con cứ dứt khoát đánh chết bà già này đi!”



Diệp Vương thị cũng ôm con trai khóc lớn lên, “Lão gia. . . Ông thật ác độc, Định Vương phi là con ruột của ông, vậy chẳng lẽ Dung nhi không phải là con ruột của ông sao?”



Nghe tiếng kêu khóc, cãi nhau trước mặt, lại nhìn thấy nụ cười đắc ý hiện lên trên mặt Diệp Dung, Diệp Văn Hoa chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng trận vô lực. Cả đời cũng chưa từng kiên cường trước mặt mẹ và vợ, nên lúc này đây, Diệp Văn Hoa cũng vẫn lại phải chấm dứt trong thất bại như xưa, liền chán nản ném cây roi trong tay xuống, rồi vung tay áo xoay người trở về tiểu viện của mình để đọc sách.



Ngoài cửa, Thẩm Lương và Diệp Lâm cùng đứng nghe tiếng gào khóc vang lên ở bên trong. Thẩm Lương cúi đầu, thần sắc lạnh nhạt nhìn vợ, hỏi: “Nàng xem nơi này đi, nàng còn muốn ở lại đây sao?” Diệp Lâm há to miệng, cuối cùng vẫn hơi không cam lòng. Ở lại đây, thì vẫn là Lục tiểu thư của Diệp gia, muội muội của Định Vương phi. Nhưng chuyển ra ngoài, thì sau này, nàng cũng chỉ là vợ của một thứ tử Thẩm gia không có danh tiếng gì. Dựa theo tính cách của Thẩm Lương, thì tuyệt đối sẽ không cho phép nàng tùy ý khoe khoang quan hệ của mình và Định Vương phi ở bên ngoài. Với vị Tam tỷ kia của mình, trong đáy lòng của Diệp Lâm luôn có một chút không cam lòng và không phục. Đều cùng là con gái của Diệp gia, thậm chí, lúc Diệp Ly chưa xuất giá, ở trong nhà còn không danh giá nở mày nở mặt như nàng. Nhưng cũng bởi vì tỷ ấy có một người mẹ họ Từ, mà vận mệnh lại cách biệt một trời một vực như thế sao?



“Mặc dù ta cũng không quen thuộc với Định Vương phi, nhưng những chuyện mà ngài ấy làm, nàng có thể làm được sao? Lúc trước, nếu nàng gả vào Định Vương phủ, thì có thể có được địa vị như bây giờ sao?” Thẩm Lương nói không chút khách khí nào. Hắn cũng không có quá nhiều bất mãn với vợ của mình. Hai người đều là thứ xuất, không cam lòng cũng có thể hiểu, nhưng nếu không nhìn thấy rõ vị trí của mình, thì như vậy cũng sẽ không tốt.



Diệp Lâm giật mình, đúng vậy, lúc trước, khi Diệp Ly xuất giá, không phải chính mình cũng đã từng thầm hả hê sao? Những chuyện của Diệp Ly sau khi trở thành Định Vương phi. . . Diệp Lâm nghĩ nghĩ, nếu là mình, thì chỉ sợ đã chết từ lâu rồi. Nghĩ tới những thứ này, dường như không cam lòng trong lòng cũng không còn nghiêm trọng như vậy nữa. Kỳ thật, những chuyện này, Diệp Lâm vẫn luôn biết, nhưng chỉ là mình không muốn thừa nhận mà thôi. Hôm nay có một người đến cảnh tỉnh nàng, nên rất nhanh, cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Diệp Lâm ngẩng đầu nói: “Ta đi với chàng, chúng ta chuyển ra ngoài đi.” Kỳ thật, nàng cũng không muốn ở tại Diệp gia, mỗi ngày nhìn sắc mặt Vương thị, hầu hạ Vương thị và Diệp lão phu nhân như một nha đầu.




Từ Hồng Ngạn hỏi: “Kế hoạch này có thể thực hiện sao? Định Vương phủ có mật thám trong hoàng thất Bắc Nhung sao?”



Diệp Ly lắc đầu, nói hơi bất đắc dĩ: “Cái này thì đúng là không có, người Bắc Nhung cực kỳ bài ngoại (loại bỏ những gì của nước ngoài). Không phải là người Bắc Nhung, thì căn bản không có cách nào lấy được sự trọng dụng và tin tưởng của bọn họ. Nhưng mà, bên người Thái tử Bắc Nhung lại người của chúng ta, hơn nữa. . . Quan hệ của Gia Luật Hoằng và Định Vương phủ tốt hơn so với Gia Luật Dã nhiều.”



“Sao?” Từ Hồng Ngạn ngạc nhiên, tuy đã ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, nhưng ngược lại ông lại không biết ngay cả bên người Thái tử Bắc Nhung, mà Định Vương phủ vẫn có thể xếp nhân thủ vào.



Từ Thanh Trần suy tư một lát, rồi ngẩng đầu hỏi: “Là công chúa Dung Hoa?” Chính là con gái của công chúa Chiêu Nhân, quận chúa Dung Hoa, được phong làm công chúa rồi gả cho Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng lúc trước. Chỉ có điều, khi quận chúa Dung Hoa ở kinh thành thì luôn không có quan hệ tốt với Định Vương phủ và Diệp Ly, cho nên cũng không khiến cho người khác suy đoán đến phương diện này dễ dàng. Nhưng đã nhiều năm như vậy, công chúa Dung Hoa có thay đổi hay không thì lại là chuyện khác, “Có đáng tin không?”



Diệp Ly cười nói: “Công chúa Dung Hoa có đáng tin hay không cũng không sao, chúng ta cũng không cần nàng ta làm gì cho chúng ta. Chỉ cần người bên cạnh nàng ta đáng tin là được rồi.” Dù sao công chúa Dung Hoa cũng không phải là thám tử đã trải qua huấn luyện, có rất nhiều chuyện sẽ để lộ ra dấu vết rất dễ dàng. Lúc trước, Định Vương phủ đã phái hai thám tử, một sáng một tối, âm thầm trợ giúp công chúa Dung Hoa. Thám tử ở ngoài sáng thì đương nhiên công chúa Dung Hoa biết, nhưng thám tử trong bóng tối thì lại không có ai nói cho nàng ta biết cả. Đương nhiên, tất cả đều không thật sự đơn thuần là để trợ giúp cho công chúa Dung Hoa, mà đúng là để dự phòng cho cục diện như hiện nay. Hiện nay, Đại Sở dời đô, hầu như chỉ có thể còn lại nửa giang sơn. Mà theo tin tức truyền đến từ Bắc Nhung, thì Gia Luật Hoằng không có chút ý tứ vắng vẻ, chán ghét hay vứt bỏ công chúa Dung Hoa nào cả, cũng có thể thấy được, trong mấy năm nay, công chúa Dung Hoa đã làm vô cùng tốt ở Bắc Nhung.



“Như vậy là tốt rồi.” Từ Thanh Trần thoả mãn gật đầu nói.



Diệp Ly mỉm cười nói: “Như vậy, muội sẽ phái người tự mình đi đến Bắc Nhung một chuyến cầu kiến Gia Luật Hoằng, có lẽ âm thầm cũng có thể khiến cho hắn ta trợ giúp một ít. Nếu thuận lợi, thì trong hai đến ba tháng, thống soái đại quân Bắc Nhung Gia Luật Dã này cũng sẽ phải chấm dứt.” Từ Thanh Trần hỏi: “Thuyết phục Gia Luật Dã, thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, có muốn huynh tự mình đi một chuyến không?”



“Cái này. . .” Diệp Ly nhíu mày, bây giờ, rất nhiều chuyện ở Tây Bắc đều không thể tách rời khỏi Đại ca được, nhưng nếu không thể phái một người có đầy đủ phân lượng, thì chỉ sợ cũng sẽ không thuyết phục Gia Luật Hoằng được. Nếu không phải đang mang thai, thì kỳ thật, Diệp Ly đã định tự mình đi. Ngồi ở bên cạnh, Từ Hồng Ngạn nói: “Tây Bắc không thể tách rời Thanh Trần và Đại ca, nếu Ly nhi tin tưởng cậu, thì cứ để cậu đi.”



“Cậu hai, Bắc Nhung khắc nghiệt, chuyến đi này…”



Từ Hồng Ngạn cười nói: “Ly nhi đang xem thường cậu sao? Chẳng lẽ cậu là người không thể chịu khổ ư?”



Đương nhiên Diệp Ly biết rõ, tuy trong ngày thường, Từ Hồng Ngạn không nói nhiều, nhưng xét về tài hùng biện thì không thể không là người thích hợp nhất, nhìn Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ hơi do dự. Từ Hồng Vũ gật đầu, ngón tay gõ nhịp, nói: “Như vậy, Nhị đệ đi một chuyến cũng tốt.”



Thấy Từ Hồng Vũ nói như thế, thì Diệp Ly cũng đành phải gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Như vậy, đúng lúc Mặc Hoa cũng Tây Bắc, cháu liền phái hắn ta dẫn người đi cùng với cậu hai một chuyến.” Mặc Hoa nguyên là Thống lĩnh ám vệ Định Vương phủ, có hắn ta dẫn người bảo vệ trên đường đi, thì an toàn của Từ Hồng Ngạn sẽ không cần lo lắng nữa. Cho dù kế hoạch thất bại, thì Mặc Hoa cũng có thể che chở Từ Hồng Ngạn trở về Tây Bắc an toàn.



“Cũng được.” Biết rõ Diệp Ly suy nghĩ cho an toàn của mình, nên Từ Hồng Ngạn cũng không từ chối.