Thịnh Thế Đích Phi

Chương 33 : Công tử Từ gia

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Đại môn Diệp phủ, hai thiếu niên tuấn mỹ từ trên xe ngựa đi xuống.

Thiếu niên phía trước nhìn thoáng qua quản gia chờ nghênh đón ở đại môn

Diệp phủ trong mắt hiện lên một tia bất mãn, “sách” một tiếng rồi quay

đầu hướng người trong xe ngựa cười nói: “Xem ra mặt mũi Đại ca còn chưa

đủ ah, không có người đến tiếp chúng ta đây này.” Thiếu niên xuống xe

theo phía sau hắn lớn hơn hắn hai tuổi liếc mắt nhìn hắn nói: “Đại ca

cho đệ cùng đi theo để khoe khoang hay sao?” Thiếu niên giả vờ không để ý làm cái mặt quỷ cho ca ca nhà mình, “Ai mà thèm! Ta tới để gặp Ly tỷ tỷ đấy.”



“Từ Thanh Viêm, đệ nên chú ý đến lễ nghi .” Trong xe ngựa có người thản nhiên nói.



Từ Thanh Viêm đối với ca ca mở trừng hai mắt, nhỏ giọng phàn nàn, “Nhị ca còn dữ hơn Đại ca.”



Từ Thanh Bách liếc hắn một cái, biết rõ hắn hung ngươi còn gây hắn?



Tổng quản Diệp phủ đứng ở một bên khó xử trực tiếp nhìn xem hai vị

công tử Từ gia nói chuyện, hiển nhiên hai vị công tử này coi lời nói hắn vừa mời mấy vị công tử vào trở thành gió thoảng bên tai, căn bản không

có ý định vào cửa, lại càng không phải nói mấy vị ngồi ở trong xe ngựa

ngay cả người đều nhìn không thấy rồi. Đang do dự có phải lên phía trước mời lại hay không, trong đại môn sau lưng liền truyền đến giọng nói

kích động của Diệp Ly, “Là Tứ biểu ca và Ngũ đệ sao?”



Từ Thanh Bách nghiêng người nhìn thiếu nữ áo xanh từ bên trong bước

nhanh đi tới. Ánh mắt lúc vừa mới bắt đầu có chút lạ lẫm đến sau khi

Diệp Ly đi vào lại thêm một chút ôn hòa vui vẻ, “Ly nhi, ta là Tứ ca.

Còn nhớ rõ không?” Diệp Ly khẽ gật đầu, Từ Thanh Bách là đứa con thứ tư

của Từ gia gần bằng tuổi nàng, chỉ lớn hơn nàng một tuổi. Cho nên khi

còn bé cũng là người thân với nàng nhất, thời điểm nàng ở tại Từ gia,

hai người cùng nhau đi học chơi đùa, “Tứ ca…”



“Ha ha, Ly nhi tỷ tỷ, đệ là Thanh Viêm.” Từ Thanh Viêm không cam lòng rớt lại phía sau cùng nhau đi lên.



Diệp Ly nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt, mím môi cười nói: “Ngũ đệ

trưởng thành rồi, lớn lên thật giống Đại cữu mẫu. Năm đó rời kinh Ngũ đệ còn là một đứa bé đấy.” Khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Viêm lập tức suy sụp xuống, “Ly tỷ tỷ bắt nạt đệ.”



“Đại ca, Nhị ca cùng với Tam biểu ca đâu vậy?”


lại nhìn thấy phụ thân đang nghiêm khắc theo dõi hắn. Lúc này mới có hơi không tình nguyện tiến lên phía trước nói: “Dung nhi bái kiến biểu ca.” Diệp Dung cũng không phải là người có tâm kế, thậm chí ngay cả chỉ có

bề ngoài cũng làm không tốt. Hắn không thích Diệp Ly, đương nhiên cũng

không thích biểu ca của Diệp Ly. Cho nên cho dù trước đó bị phụ thân và

tổ mẫu cảnh cáo, nhưng vẫn là không cách nào hoàn toàn che đậy được nét

mặt của mình. Mà ngay cả thời điểm chào hỏi trong cử chỉ cũng mang theo

điểm qua loa không đếm xỉa tới. Thấy vậy sắc mặt Diệp Thượng thư lại

trầm xuống.



Từ Thanh Viêm nhếch miệng, quay đầu đi không nói chuyện. Dù sao hắn

là nhỏ nhất đấy, cũng không tới phiên hắn nói chuyện. Từ ThanhTrần lại

phảng phất như không phát hiện biểu hiện của Diệp Dung, bộ dáng tươi

cười y nguyên ôn nhuận mà hữu lễ, thậm chí còn nhiều thêm vài phần hương vị hòa ái, “Diệp công tử hữu lễ rồi. Nghe nói Diệp công tử tài văn

chương tương đối. Thanh Viêm và Diệp công tử cùng tuổi, nhưng lại nghịch ngợm vô cùng, trong lúc rảnh rỗi không ngại đi lại nhiều thêm chút.”



Trong lòng Từ Thanh Viêm một hồi phát điên, ai muốn cùng hắn ta qua

lại? Nhưng trên mặt lại nửa điểm cũng không dám phản bác lại ý của Từ

Thanh Trần. Lộ ra nụ cười nhu thuận và hữu hảo, “Đại ca nói rất đúng. Đệ đệ nhất định hướng Diệp công tử học tập nhiều hơn.” Từ Thanh Trần rất

hài lòng đệ đệ nhu thuận, quay đầu lại lại để cho người đưa lên lễ vật

cho Diệp Dung cùng mọi người Diệp gia. Diệp Dung lập tức có thêm ấn

tượng tốt về Từ Thanh Trần, so với Từ Thanh Phong thời gian qua mũi hếch lên bới lông tìm vết hơn nữa đe dọa và khinh bỉ, Từ Thanh Trần hoàn

toàn không có nửa điểm xem thường bản thân mình quả thực lại làm cho

người ta ưa thích hơn rất nhiều.



Một bên bị ép kết giao bằng hữu Từ Thanh Viêm không để lại dấu vết

vọt đến bên người Từ Thanh Bách, bí mật chọc cánh tay của hắn, sau đó

truyền đạt ánh mắt nghi hoặc của bản thân: Tại sao Đại ca lại thích kẻ

ngu này?



Ánh mắt Từ Thanh Bách chính trực mà công chính: bởi vì hắn đủ ngốc đủ đần độn.



Không đủ ngu ngốc thì làm sao lão đại của bọn họ sẽ thích người Diệp

gia ngoại trừ biểu muội được chứ? Khả năng này sẽ không thấp hơn Đại ca

làm khó Định vương chứ?