Thịnh Thế Đích Phi
Chương 34 : Đại Nho Đương thời
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Toàn bộ quá trình tiến hành gặp gỡ thân thiết với Diệp thượng thư và
Diệp lão phu nhân của mấy vị công tử Từ gia đều do Đại ca Từ Thanh Trần
đảm nhiệm. Về phần Vương thị ngồi ở một bên mấy lần muốn mở miệng đều
không chen được vào thì mọi người không thèm để ý đến. Từ gia Ngũ công
tử sau đó biểu thị gia không thích nói chuyện cùng với thiếp thất. Đúng
vậy, ở trong mắt Từ gia bọn họ chưa từng thừa nhận địa vị chính thất của Vương thị. Không nói Vương thị và Từ phu nhân đã qua đời có ân oán, bản thân Từ gia cũng không chấp nhận chuyện thiếp thất phù chính* như vậy,
ngoại trừ những trường hợp ngoại lệ thì mấy đời Từ gia đều không có
người nạp thiếp. Nếu như Vương thị thật là cái danh môn thục nữ cung
kính cần kiệm mà nói …, bọn hắn còn có thể dành cho sự tôn trọng nhất
định nhưng rất đáng tiếc Vương thị cũng không có những… phẩm đức này.
Thiếp thất phù chính(*): từ thiếp được lên làm vợ
Về sau Từ Thanh Trần vô cùng uyển chuyển có lễ
nói ra nỗi nhớ của cha mình đối với cháu ngoại gái nhiều năm không thấy, thỉnh cầu đón Diệp Ly đến biệt viện nhỏ của Từ gia ở một thời gian
ngắn. Đương nhiên Diệp lão phu nhân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, cũng
tỏ ý Diệp Ly sắp xuất giá, cần để ở nhà đợi gả. Từ Thanh Trần tức thì
bày tỏ bởi vì cô cô mất sớm, ngoại tổ phụ e sợ để biểu muội xuất giá về
sau sẽ không xử lý được công việc bị người nhà chồng xem nhẹ. Đặc biệt
Nhị bá mẫu chỉ thị đã mời mấy vị phu nhân đứng đầu trong kinh thành dạy
bảo. Cũng phái mấy vị ma ma tới lại dạy lễ nghi cho muội muội một lần
nữa. Dù sao. . . Trước đó ở bên ngoài đều truyền nhau nói Diệp gia Tam
tiểu thư là thiên kim ba không không tài không đức không mạo. Bởi vậy có thể thấy được biểu muội vô luận lễ nghi hay là lời nói xử sự đều cần
phải cực kì nghiêm khắc dạy bảo lại.
Nhìn Diệp lão phu nhân mệt mỏi không nói, bộ mặt lộ ra vẻ có khổ
không thể nói. Diệp Ly lần nữa khẳng định đối phó Diệp lão phu nhân –
người già tinh ranh như vậy là tuyệt đối không thể cùng bà ta xé rách
mặt lời nói ác độc lấy cứng đối cứng, nhìn xem biểu ca nhà mình ăn nói
ưu nhã hữu lễ như thế, ai có thể không tin đây tuyệt đối là một cái vãn
bối ôn hòa hữu lễ đang cung kính nghe ý kiến của trưởng bối? Nhưng nhìn
vẻ mặt của Diệp lão phu nhân tuyệt đối là không có chút đắc ý nào, bà
còn có thể đưa ra ý kiến gì sao? Mà ngay cả cuối cùng Diệp lão phu
nhân nghĩ cách muốn Diệp San và Diệp Lâm cùng đi với Diệp Ly tới biệt
viện Từ gia bị Từ Thanh Viêm cười châm biếm lấy nam nữ thụ thụ bất thân
một ít sao?
Từ Hồng Ngạn gật đầu nói: “Đúng thật là như thế.”
Giống như còn ngại khí áp trong thư phòng không đủ thấp, ngồi ở dưới
tay Từ Thanh Trần phong thái so với cha hắn càng thêm nhẹ nhàng, tươi
cười từ trong tay áo lấy ra một phong thư lấy tiên nói: “ Vào thời điểm
sáng sớm hôm nay, Lê Vương tại Sở Hương các ngang nhiên tỏ vẻ bất luận
Ly nhi lấy lòng hắn như thế nào thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không lấy
muội ấy.”
Run. . . . Vừa mới đi vào Từ Thanh Viêm không để lại dấu vết nhích gần tới sau lưng Tứ ca nhà mình.
Từ Hồng Vũ tiếp nhận phong thư xem trong chốc lát, hồi lâu không nói
gì. Ngay tại thời điểm Từ Hồng Ngạn có chút bận tâm muốn mở miệng, chỉ
nghe Từ Hồng Vũ cười vang nói: “Không tệ. . . Không hổ là con gái Từ gia ta. . .” Nói xong trực tiếp đưa giấy viết thư cho Từ Hồng Ngạn, Từ Hồng Ngạn giật giật khóe miệng chịu đựng không có bật cười. Ông luôn ở lại
kinh thành, làm sao lại không biết cháu ngoại gái nhà mình tuyệt đối văn nhã không kém hơn biểu hiện bên ngoài, nhưng cường hãn như vậy cũng là
hiếm thấy đấy, đại khái thật sự bị Lê Vương cho làm cho nóng nảy a.
“Lúc ấy Định vương đã ở đó?” Từ Hồng Ngạn gấp giấy viết thư lại,
không để ý đằng sau còn có đôi mắt – trông mong của Từ Thanh Viêm trực
tiếp cất vào trong ống tay áo của mình. Ông phải đi về nghiên cứu thử
xem làm thế nào để một lần nữa cho Lê Vương thêm chút việc, quả nhiên
vẫn là quá rỗi rãnh nên mới đến tìm Ly nhi phiền toái.
“Hình như Ly nhi vẫn nói chuyện với Định Vương, hai người đã đã đạt
thành nhận thức chung nào đó.” Từ Thanh Trần nhạt nhạt cười nói.
Từ Hồng Vũ nghĩ nghĩ, vung tay Lên nói: “Gia gia của con đánh giá
Định vương khá cao, nếu Ly nhi cũng không có gì bất mãn với hôn sự này
thì Thanh Trần, chuyện phía sau giao cho con rồi.”
Từ Thanh Trần gật đầu mỉm cười nói: “Nhi tử đã rõ. Chính là nhi tử rời kinh nhiều năm cũng đã lâu chưa thấy qua Định vương rồi.”