Thịnh Thế Đích Phi

Chương 337 : Ý định của Hách Lan Vương hậu

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Tuổi tác tuyệt đối là điều kiêng kỵ không được phép chạm vào của mỗi cô gái, đặc biệt là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng tuổi tác đã không còn trẻ nữa. Mỹ nhân về già, tướng quân tóc trắng, vốn là chuyện mà người ta không thể làm gì thay đổi nhất trên đời này. Cho nên cho dù kiêu ngạo không muốn so đo với cô gái phiên bang như Hách Lan Vương hậu thì Liễu quý phi cũng vẫn bị chọc giận.



“Tiện nhân, ngươi nói cái gì?” Liễu quý phi bị tức đến cả người đều phát run, trừng Hách Lan Vương hậu nói một cách lạnh lùng.



Năm nay Hách Lan Vương Hậu cũng mới chưa đầy mười sáu mười bảy tuổi, thật sự đang ở tuổi hoa. Mặc dù không có màu da mềm mại trắng nõn như các cô gái Trung Nguyên, nhưng màu da tràn đầy sức sống và được chăm sóc tinh tế hiện lên dưới ánh mặt trời cũng làm cho người ta phải chú ý. Đây chính là điểm thiếu hụt khi ở vào cái tuổi như Liễu quý phi. Vô luận nàng có trang điểm tinh xảo như thế nào, thì với làn da đã hơn ba mươi tuổi, nàng có cố gắng bảo dưỡng như thế nào cũng sẽ không còn mềm mại như nước của thiếu nữ được. Huống chi hai năm trước nàng cũng đã phải chịu khổ sở trong thời gian dài, gần như khiến cho làn da được bảo dưỡng nhiều năm của nàng biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tuy hai năm qua cũng dốc hết sức để bảo vệ nuôi dưỡng, nhưng dung nhan cũng không thể trở về lúc tốt nhất được. Lời nói của Hách Lan Vương hậu, không thể nghi ngờ là đang sát muối lên miệng vết thương của nàng mà không lưu tình chút nào.



“Làm càn!” Sắc mặt Hách Lan Vương hậu trầm xuống, giương đôi mắt nhìn Liễu quý phi chằm chằm một cách đầy thách thức, nói: “Nể mặt ngươi là nữ nhân của Gia Luật Vương tử, bản Vương hậu nhường nhịn ngươi vài phần. Có tin bản Vương Hậu đập nát mặt của ngươi không, ngươi còn không phải là Hoàng phi Bắc Nhung đâu, bản Vương Hậu cũng không tin Bắc Nhung Vương sẽ vì cái này mà kiếm chuyện với ta!” Trong đôi mắt đang trừng Hách Lan Vương hậu của Liễu quý phi như bị bôi độc. Gia Luật Dã nhíu nhíu mày trầm giọng nói: “Được rồi, Hách Lan Vương hậu, Thanh Y Na nói không biết lựa lời nói, kính xin ngươi thứ lỗi. Nhưng ngươi cũng nói chuyện vô lễ trước. Không bằng bỏ qua đi?” Hách Lan Vương hậu nhìn thoáng qua Nhậm Kỳ Ninh hiển nhiên không định ra mặt thay mình ở bên người, “Hừ” khẽ một tiếng nghiêng đầu không nói thêm gì nữa.



Vốn Liễu quý phi còn không cam lòng, nhưng khi nhìn thấy ý cảnh cáo chân thật trong mắt Gia Luật Dã thì liền im lặng nhịn xuống.



“Ơ, đây không phải là Định Vương và Định Vương phi sao?” Hách Lan Vương hậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trùng hợp bắt gặp Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang tay trong tay dạo bước trong đám đông. Trong một biển người như thủy triều đều có tóc đen, tất nhiên mái tóc trắng kia của Mặc Tu Nghiêu dễ thấy cực kỳ. Nghe vậy, những người khác cũng vội vàng nhìn theo. Quả nhiên thấy một đôi nam nữ nổi bật đang sóng vai đi trong đám đông. Hai người tay nắm tay, một người đang bất mãn, một người đang cười nói cái gì đó. Mặc Tu Nghiêu mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt thêu hoa văn ẩn màu bạc, đeo đai lưng ngọc, một mái tóc dài màu trắng bạc tung bay tùy ý. Hắn ta đang cúi đầu nhìn cô gái tóc đen bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng, cười cười nói nói hoàn toàn khác với sự âm lãnh đạm mạc lúc bình thường.



Cô gái đang đứng bên cạnh hắn ta, tóc đen như mây, búi một búi tóc lỏng hơi nghiêng nghiêng, chỉ tùy ý cài một cây trâm cài tinh xảo đơn giản hình một đá hoa sen có nhụy màu tím rũ xuống đung đưa nhẹ nhàng bên tai, lại càng làm nổi bật lên dung nhan thanh lệ, ưu nhã, ung dung của nàng ấy, làm cho người không muốn dời mắt. Diệp Ly mặc một bộ váy màu trắng viền bạc có kiểu dáng cực kỳ đơn giản, trên đai lưng màu bạc còn treo một khối ngọc bội màu tím nhạt. Hiển nhiên hai người cũng không phải ăn mặc một cách đặc biệt, nhưng đi trong đám đông vẫn khiến cho ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà chuyển động theo bọn họ.



Không biết Mặc Tu Nghiêu nói gì, mà Diệp Ly giận dữ liếc hắn ta một cái, vươn tay muốn đoạt đồ trong tay hắn ta, nhưng lại bị Mặc Tu Nghiêu mỉm cười tránh đi, một tay ôm eo của nàng ấy, một tay đưa đồ trong tay tới bên môi nàng ấy. Lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, trong tay Mặc Tu Nghiêu đang cầm một cây kẹo hồ lô. Khóe miệng Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đều không tự chủ được mà co rút, thân phận như bọn họ, vô luận có sủng ái cô gái đó thế nào, thì cũng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy. Nhưng nhìn Mặc Tu Nghiêu làm lại thong dong tự tại không chút giả bộ nào, hiển nhiên là rất thích thú.



“Từ lâu đã nghe nói Định Vương và Vương phi là một đôi kiêm điệp tình thâm, hôm nay vừa thấy mới biết quả nhiên danh bất hư truyền.” Vân phi than thở một cách sâu kín, trong giọng nói cũng khó giấu sự hâm mộ cực kỳ dành cho Định Vương phi.



Hách Lan Vương Hậu cũng hiếm khi đồng ý với lời nói của Vân phi, “Định Vương đúng là một nam nhân tốt.”



Khóe miệng Gia Luật Dã co giật, tiêu chuẩn nam nhân tốt lại là mua mứt quả trên đường phố sao? Liếc thấy sự lơ đễnh của hắn ta, Hách Lan Vương hậu không vui, nói: “Thất hoàng tử, ngươi có thể cầm mứt quả cho một nữ nhân ở trên đường phố sao?”



Gia Luật Dã bĩu môi khinh thường, hắn đường đường là Vương tử sao làm ra loại hành vi gây tổn hại thân phận vì một nữ nhân chứ? Hách Lan Vương hậu càng khinh thường hơn, “Vốn cho rằng chỉ có nam tử Trung Nguyên mới dối trá sĩ diện như vậy, không nghĩ tới người Bắc Nhung các ngươi cũng đều không khác gì. Nam nhân Bắc Cảnh của chúng ta mới không dối trá như các ngươi. Mỗi người đều là nam nhân tốt như Định Vương.”




Cho nên, bọn họ quyết định đuổi Nhậm Kỳ Ninh và đám thân tín của hắn ta đi, lấy lại chính quyền lợi thuộc về người Bắc Cảnh. Có lẽ có một ngày bọn họ cũng sẽ tham dự vào trận chiến tranh giành thiên hạ này, nhưng đó là chuyện thật lâu thật lâu sau này, chứ tuyệt đối không phải là hiện tại.



Diệp Ly trầm mặc một lúc lâu, mới gật đầu nói: “Đề nghị của Hách lan Vương Hậu rất thuyết phục ta rất, nếu Hách Lan Vương hậu đã thành tâm hợp tác, thì như vậy, ta cũng cảm thấy có thể.”



Đợi đến khi có được câu trả lời thẳng thắn như thế, thì lại khiến cho Hách Lan Vương hậu sửng sốt một chút. Trong ấn tượng của nàng, người Trung Nguyên luôn thích suy đi nghĩ lại gì đó rồi mới quyết định, dứt khoát như Diệp Ly lại hiếm thấy vô cùng, “Vương phi có thể tự quyết định sao?” Diệp Ly cười một tiếng, “Nếu ta không thể tự quyết định, thì chẳng phải Vương Hậu tới tìm ta để nói chuyện này là vô ích rồi sao?”



Hách Lan Vương Hậu hơi áy náy, “Vốn ta muốn nhờ Vương phi chuyển lời cho Định Vương thay ta thôi. Hơn nữa, ta cũng đã nghe nói Vương phi rất lợi hại, Định Vương phi có thể thuyết phục Định Vương giúp ta, vì có lẽ Định Vương sẽ không chịu hợp tác với ta. Người Trung Nguyên các ngươi luôn không thích nữ nhân nhúng tay vào những chuyện này mà.”



Diệp Ly cười nói: “Đúng là ta có thể làm chủ. Nhưng mà. . . Vương Hậu cũng nên cho ta nhìn thấy thành ý của Bắc Cảnh. Nếu không, sao Bản phi có thể tin tưởng Vương Hậu chứ?”



Hách Lan Vương Hậu gật gật đầu, lấy một cái hộp ra đặt xuống trước mặt Diệp Ly một cách vô cùng trịnh trọng, rồi nói: “Đặt trong này chính là Thánh vật của tổ tiên Bắc Cảnh ta, có được nó có thể đổi được tất cả tộc nhân của hai mươi sáu tộc của Bắc Cảnh làm cho ngươi một chuyện. Chỉ cần đưa ra, thì tất cả mọi người của Bắc Cảnh đều sẽ xông pha khói lửa để hoàn thành cho ngươi. Đây là bảo vật tôn quý nhất của Bắc Cảnh chúng ta. Tạm thời giao cho Vương phi làm đảm bảo.”



Diệp Ly mở ra, mặt trong của hộp được bọc da thú có hoa văn màu nâu, nhìn như da hổ. Trên da thú có một thanh đao ngắn, nhìn qua thấy hơi cũ kỹ, trên mặt có khắc rất nhiều vết tích đã bị mài mòn trở nên hơi mờ, hiển nhiên đã trải qua thời gian rất lâu. Chất liệu của thanh đao ngắn này không phải là thiết, không phải là đồng, cũng không phải là ngọc như thường nhìn thấy, ngược lại lại giống như được mài từ một loại đá nào đó. Mặc dù Diệp Ly không tin tưởng sự ràng buộc của Thánh vật, nhưng cũng biết có một vài dân tộc có một tín ngưỡng gọi là Thánh vật.



“Vương hậu không sợ ta không trả lại sao?”



Hách Lan Vương Hậu nghiêm mặt nói: “Nếu là như thế, thì cho dù Bắc Cảnh có phải hy sinh hết tất cả mọi người, cũng sẽ nghênh đón Thánh vật trở về. Nhưng ta tin tưởng Vương phi và Định Vương đều không phải là người như thế.”



Diệp Ly cất cái hộp, gật đầu nói: “Trễ nhất là ngày mai Bản phi và Vương gia sẽ cho Vương hậu một câu trả lời chắc chắn.”



Lúc này Hách Lan Vương Hậu mới nở ra một nụ cười, gật đầu nói: “Vậy liền cảm ơn Vương phi.”