Thịnh Thế Đích Phi

Chương 338 : Tính toán của Định Vương

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Đợi đến sau khi Diệp Ly và Hách Lan Vương hậu thương nghị xong, hơn nữa hai bên đã đạt thành hiệp nghị sơ bộ một cách hài lòng, thì Hách Lan Vương hậu mới cầm một đống lớn trang sức đã được chọn xong mang theo vẻ mặt vui sướng đi xuống lầu với Diệp Ly. Trải qua lần nói chuyện này, hai người đều càng có sự hiểu biết sâu hơn về đối phương, lại càng nhiều thêm mấy phần thưởng thức và bội phục.



Vừa xuống lầu liền nhìn thấy đám người Mặc Tu Nghiêu đang ngồi trong khách sảnh ở lầu dưới chờ các nàng. Không chỉ có Mặc Tu Nghiêu và Nhậm Kỳ Ninh đến tìm người, mà ngay cả Gia Luật Dã và Liễu quý phi cũng có mặt.



Nhìn thấy Hách Lan Vương hậu ôm một đống hộp lớn nhỏ, hơn nữa trên búi tóc phi tiên còn thay một bộ trang sức tinh mỹ đang rất thịnh hành của các cô gái Trung Nguyên, trong mắt Liễu quý phi và Vân phi cũng không khỏi hiện lên một tia kỳ lạ.



Vốn Phong Hoa lâu cũng là sản nghiệp trên danh nghĩa của Định Vương phủ, cũng là cửa hàng trang sức số một số hai của cả Đại Sở, những món đồ được làm ra đương nhiên cũng tinh mỹ vô song, chỉ cần là nữ nhân thì sẽ không có ai không thích sở hữu.



Thấy bọn họ đi xuống, Mặc Tu Nghiêu đứng dậy tiến lên nắm tay Diệp Ly cười nói với Hách Lan Vương hậu: “Xem ra Vương hậu rất hài lòng với trang sức ở đây, đúng không?”



Hách Lan Vương hậu vui sướng cười nói: “Đúng vậy, trang sức của Trung Nguyên thật sự rất xinh đẹp. Định Vương phi nói những cái này đều tặng cho ta, thật sao?”



Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: “A Ly đã nói như vậy, thì tất nhiên là được rồi. Vương hậu có thể thích, thì cũng là vinh hạnh của Định Vương phủ.” Hách Lan Vương hậu nâng cái hộp trong tay lên, sự yêu thích cũng bộc lộ ra trong lời nói, “Vậy ta liền không khách khí nữa, cám ơn Định Vương và Vương phi.”



“Vương hậu không cần phải khách khí.”



Diệp Ly mỉm cười nhìn hai người trò chuyện, hơi khó hiểu hỏi: “Sao mọi người lại ở đây?”



Mặc Tu Nghiêu ôn nhu nói: “Nghe nói các nàng đã tới Phong Hoa lâu, nên liền tới đây chờ các nàng. Sao chỉ có mỗi Hách Lan Vương hậu chọn vậy, A Ly không nhìn trúng món nào sao?”



Diệp Ly khoát khoát tay nói: “Ta không dùng được những thứ đó, cứ để đó trước đi.” Trang sức của nàng thật sự không ít, nhưng thật sự dùng lại không nhiều. Rất nhiều món đều để trưng bày hoặc làm quà tặng cho người khác.



Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, cười nói: “Mấy ngày trước, Phong Hoa lâu có tìm được một khối bạch ngọc rất tốt, khi nào về ta làm cho nàng một cây trâm.”



Định Vương ôn nhu săn sóc như thế, khiến cho mấy cô gái đang đứng bên cạnh đều vừa ao ước lại vừa ghen tỵ. Vân phi cũng không nhịn được mà khen ngợi: “Tình cảm của Định Vương và Vương phi thật tốt, Vương thượng, ngài nói có đúng không?”



Nhậm Kỳ Ninh gật đầu một cách không kiên nhẫn, nói: “Nếu Vương phi và Vương Hậu đã trò chuyện xong, thì chúng ta cũng nên trở về Dịch quán thôi.”



Tuy Hách Lan Vương Hậu vẫn còn hơi lưu luyến, nhưng cũng thấy đã muộn rồi, nên liền cười nói với Diệp Ly: “Định Vương phi, cám ơn ngươi đã tặng ta nhiều thứ như vậy. Ta có rất nhiều trân châu xinh đẹp, khi về sẽ sai người đưa qua cho ngươi, được không?”



Tuy Bắc Cảnh ở cực Bắc, nhưng cũng có nơi gần biển. Trân châu cũng không hiếm có, mà lại có rất nhiều, thậm chí còn tốt hơn Trung Nguyên. Diệp Ly cũng không khách khí, cười nói: “Vậy liền cảm ơn Hách Lan Vương hậu trước.”



Nhậm Kỳ Ninh dẫn Hách Lan Vương hậu và Vân phi đi rồi, vốn Liễu quý phi còn muốn nói điều gì cũng bị Gia Luật Dã mang đi. Lúc này Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mới sung sướng đi ra khỏi Phong Hoa lâu, đi về Định Vương phi. Chỉ nhìn thần sắc sung sướng trên mặt hai người thì cũng biết trong lần đàm phán này, hai bên đều hết sức hài lòng.



Còn chưa đi đến cửa Định Vương phủ, thì đã nghe thấy trước cửa không còn yên tĩnh và trang nghiêm như ngày thường nữa, mà lại hơi ồn ào. Đi đến gần thì liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen mắt.



Thanh niên tóc vàng cũng nhìn thấy bọn họ, ngay lập tức liền lộ ra một hàm răng trắng sáng, vội vàng chạy tới bọn họ.


Trong một sương phòng hẻo lánh nhất trong Diệp phủ, Diệp Nguyệt thất hồn lạc phách ngồi trên giường xuất thần. Nàng biết rõ, bị Định Vương phủ phát hiện liền có nghĩa là tất cả kế hoạch của nàng cũng đã sụp đổ triệt để. Nhưng nàng thật sự không có cách nào cam tâm, nhiều năm như vậy, nàng chịu bao nhiêu gian khổ mới sống đến ngày hôm nay. Vì tránh né sự truy tìm của Định Vương phủ, nàng nhẫn nại, cẩn thận từng li từng tí để lúc nào cũng không để cho mình lộ ra một dấu vết tương tự như Diệp Nguyệt trước kia. Thật vất vả mới chịu đựng cho tới bây giờ, Diệp Nguyệt hơi hối hận. Nếu lúc trước không nghĩ muốn mưu lợi, nếu mình trực tiếp đi đến Giang Nam, thì có lẽ không chừng đã có thể bình an, có lẽ sẽ không bị người của Thái hậu phát hiện… Chỉ tiếc, bây giờ hối hận thì đã muộn.



“Diệp Nguyệt.” Một giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai nàng, Diệp Nguyệt sửng sốt một chút, quay đầu mới nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đang đứng ở cửa.



“Lê Vương, sao ngươi lại ở đây?” Diệp Văn Hoa đã phái người trông coi ở cửa phòng và cửa sân, ngoại trừ mẹ đến đưa cơm cho nàng thì không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm vào nàng ta đầy lạnh lùng, nói: “Bản vương muốn vào, thì liền có thể vào.” Diệp Nguyệt cười, “Ngươi tới để mang ta rời khỏi đây sao?”



Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm vào nàng ta, “Thuốc mà ta muốn đâu?”



Sắc mặt Diệp Nguyệt thay đổi, cười nói: “Chúng ta đã nói rồi, sau khi đến Giang Nam. . . Sau khi chuyện thành công thì ta mới có thể cho ngươi.” Mặc Cảnh Lê hất tay lên, quăng mạnh nàng ta lên trên giường, “Ngươi đưa thuốc cho Mặc Tu Nghiêu rồi đúng không?”



Nghe vậy, Diệp Nguyệt biến sắc. Mặc Cảnh Lê liền nổi giận, “Tiện nhân!” Vốn hắn chỉ ôm một tia hy vọng khi đến đây, nhưng khi thật sự nghe được sự thật này thì vẫn không có cách nào nén được lửa giận ngập trời. Tất cả đều bị hủy trong tay tiện nhân này, cũng bởi vì nàng ta tự cho là thông minh, nên hắn phải lấy ra một cái giá lớn hơn dự tính gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần thì mới có thể lấy lại được thứ vốn có thể lấy được dễ như trở bàn tay.



“Lê Vương…” Diệp Nguyệt kêu lên. Mặc Cảnh Lê thật sự đang nổi nóng vô cùng, “Ngươi có biết Mặc Tu Nghiêu yêu cầu ta cái gì không? Là Trấn quốc tứ bảo (bốn bảo vật trấn quốc)! Cũng bởi vì ngươi…” Diệp Nguyệt bị Mặc Cảnh Lê kéo vạt áo lắc lư đến nỗi đầu choáng mắt hoa. Trấn quốc tứ bảo. . . Nàng biết, là bốn món bảo bối trân quý nhất trong Sở cung trước kia. Khi nàng được sủng ái nhất đã muốn nhìn xem, nhưng chỉ mới nói ra một câu “Bảo bối” thì đã bị Mặc Cảnh Kỳ răn dạy lạnh nhạt hơn nửa tháng. Nghe nói ngay cả Liễu quý phi được sủng ái nhất cũng chưa bao giờ được nhìn thất trân bảo có một không hai này. Mấy bảo bối này không chỉ đại biểu cho giá trị liên thành, mà hơn nữa, còn là thể diện và tôn nghiêm của hoàng thất Đại Sở.



Diệp Nguyệt biết lúc này Mặc Cảnh Lê đang hận mình cực kỳ, nên vội nói: “Lê Vương, ngươi dẫn ta rời khỏi đây đi. Cho dù đã không có. . . Thì ta vẫn có thể giúp ngươi đối phó với Thái hậu…”



Mặc Cảnh Lê cười lạnh, “Đối phó với Thái hậu? Bản vương cần đích thân ngươi đi sao, ngươi cho rằng ngươi là ai? Bản vương phát hiện. . . Sở dĩ lúc trước không thể lấy được đồ từ chỗ ngươi, cũng bởi vì đã đối xử với ngươi quá nhẹ nhàng rồi. Bây giờ Bản vương sẽ không lại phạm phải lỗi này nữa, thành thành thật thật nói hết những gì mà ngươi biết ra, Bản vương cho ngươi ít phải chịu khổ một chút.”



“Không có khả năng!” Diệp Nguyệt cắn răng nói. Đây đã là lợi thế cuối cùng cũng là duy nhất của nàng rồi, nếu nói ra thì tử kỳ sẽ thật sự đến. Mặc Cảnh Lê lộ ra một nụ cười tàn khốc, “Không có khả năng? Vậy liền thử gặp người này xem, ngươi còn cảm thấy không thể hay không?” Vung tay lên, hai thị vệ liền dẫn một đứa bé chưa đến mười tuổi vào cửa.



“Hoàng nhi!” Diệp Nguyệt quá sợ hãi, nàng đã giấu con trai vô cùng kín đáo ở ngoài thành, sao bây giờ lại. . .



Mặc Cảnh Lê cười đầy thoả mãn, nói: “Diệp Nguyệt, ngươi đã tự cho là thông minh quá rồi. Ngươi thật sự cho rằng Bản vương sẽ giúp ngươi nâng đỡ tiểu tử này kế vị sao? Con trai của Mặc Cảnh Kỳ, Bản vương hận không thể. . . Gặp một đứa liền giết một đứa! Nàng ta liền giao cho các ngươi, mặc kệ dùng biện pháp gì, phải hỏi ra thứ mà Bản vương muốn.” Nói xong, Mặc Cảnh Lê nhìn thoáng qua Diệp Nguyệt một cách đầy chán ghét rồi quay người đi ra cửa.



Trong tiểu viện vắng vẻ vang lên tiếng kêu thê thảm của nữ nhân, chưa đầy nửa canh giờ, thị vệ ở bên trong đã đi ra. Trong phòng, Diệp Nguyệt quỳ dưới đất, trên người đã là vết thương loang lổ, im lặng ôm đứa bé đang hấp hối trong ngực, không nhịn được mà khóc lớn. Giờ khắc này, nàng thật sự đã hối hận. Nếu liền trở về quê của gia tộc, cho dù cả đời nghèo khó thì cũng vẫn tốt hơn bây giờ…



“Nhị tỷ.” Ngoài cửa, Diệp Oánh xinh đẹp mặc một bộ quần áo màu nhạt đứng đó. Đôi mắt mỉm cười nhìn Diệp Nguyệt, ánh mắt dịu dàng tinh khiết động lòng người.



“Oánh nhi!” Diệp Nguyệt phục hồi tinh thần lại, vội vàng xông tới giữ chặt cánh tay Diệp Oánh, nói: “Oánh nhi, mời đại phu giúp tỷ. Con, con của tỷ bị thương…” Diệp Oánh nhẹ nhàng kéo tay của nàng ta ra, trên khuôn mặt luôn yếu ớt hiện lên một nụ cười lạnh sảng khoái, “Nhị tỷ, Vương gia ra lệnh không cho phép bất kỳ ai mời đại phu, tiểu muội không thể làm chủ được.”



“Oánh nhi…” Thấy rõ trên mặt thần sắc Diệp Oánh, Diệp Nguyệt khiếp sợ nhìn cô em gái luôn nũng nịu yếu ớt của nàng, “Vì sao?”



“Vì sao?” Diệp Oánh cười lạnh, “Nhị tỷ, lúc tỷ muốn trèo lên Vương gia, sao không nghĩ đến vì sao chứ? Ngược lại tỷ đã nói thế nào? Dù sao Vương gia cũng không sủng muội, có tỷ thì còn khả năng sẽ giúp đỡ giúp muội? Tỷ giúp muội cái gì. . . Đoạt phu quân của muội, chính làm giúp muội sao?”



“Tỷ không có…” Diệp Nguyệt nói một cách gian nan, nàng chưa từng nghĩ tới muốn cướp Mặc Cảnh Lê. Đó chỉ là kế thích ứng tạm thời mà thôi. Vì sao muội muội lại không hiểu? “Oánh nhi, van muội, nó là cháu ngoại của muội. Giúp tỷ cứu nó đi…” Trên mặt Diệp Oánh hiện lên một tia oán độc, “Cha của nó giấu con của ta ở đâu? Con của ta còn đang mất tích, nó cũng đi chết đi.” Nói xong, Diệp Oánh đẩy Diệp Nguyệt ra, xoay người đi ra ngoài không chút lưu tình nào.



“Oánh nhi…” Diệp Nguyệt vô lực kêu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn muội ấy đi càng ngày càng xa.