Thịnh Thế Đích Phi

Chương 36 : Bái kiến Định Vương phủ

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Định Quốc vương phủ



“Vương gia! Phượng Tam công tử đến rồi.”



Nghe thị vệ bẩm báo, Mặc Tu Nghiêu đặt bút vẽ tranh xuống nhíu nhíu mày, nói: “ Để cho hắn tiến vào.”



Chỉ chốc lát sau, Phượng Chi Dao liền một bộ dáng thiếu gia ăn chơi

xuất hiện tại cửa thư phòng, cười hì hì mà nói: “Đại hôn sắp tới, ngươi

vẫn còn ngồi đây được à?” Mặc Tu Nghiêu cũng không nhìn hắn, chỉ thản

nhiên nói: “Ngươi tới làm gì? Để cho người biết rõ ngươi và ta qua lại

cũng không có chỗ nào tốt.” Phượng Chi Dao bất đắc dĩ nhún vai, “Cũng

không phải ta muốn, mà có người muốn gặp ngươi. Thềm cửa Định Quốc vương phủ của ngươi quá cao, cho nên người ta tới tìm ta.” Mặc Tu Nghiêu

ngừng bút, trầm tư một lát mới ngẩng đầu lên nói: “Từ Thanh Trần.”



“Định Quốc vương gia tin tức linh thông, quả nhiên danh bất hư

truyền.” Ngoài cửa có người cười nói, Từ Thanh Trần một thân áo trắng, phong độ tư thái xuất trần đi đến. Trong thư phòng đột nhiên chứa

đựng cả ba gã nam tử xuất sắc trong nháy mắt có cảm giác hơi chật chội.

Mặc Tu Nghiêu nhìn Từ Thanh Trần trầm mặc một lát, mới thở dài một tiếng nói: “Làm phiền Từ Đại tiên sinh vất vả rồi.” Từ Thanh Trần thoả mãn

gật đầu, nói: “Này cũng không cần. Cho dù không phải ngươi, đổi là người khác thì phụ thân vẫn muốn tự mình vào kinh một chuyến. Phải biết, Ly

nhi. . . là nữ nhi duy nhất của Từ gia ta.” Phượng Chi Dao nhíu mày,

chính mình tìm cái vị trí ngồi xuống trêu tức nhìn Mặc Tu Nghiêu. Hắn

đã nói mà, hậu trường của Định Vương phi tương lai rất lớn.



Hiển nhiên Từ Thanh Trần cũng không có ý khách khí, đi qua bên một

cái ghế không ngồi xuống, đánh giá Mặc Tu Nghiêu nói: “Thật không nghĩ

tới thiếu niên tướng quân đệ nhất kinh thành kinh thái tuyệt diễm năm

đó, hôm nay lại có thể trở nên … tao nhã như thế.” Năm đó thời điểm Từ

Thanh Trần nổi danh cũng chính là thời điểm thanh danh Mặc Tu Nghiêu

thịnh nhất, hai người cũng có một ít giao tình. Chỉ là một cái thượng

võ, một cái sùng văn, tính cách lại ngày đêm khác biệt bởi vậy cũng

không thân thiết lắm. Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, nhàn nhạt cười khổ

nói: “Người tàn phế, Từ huynh nói những thứ này là muốn vạch trần vết

sẹo của người ta sao?” Từ Thanh Trần khiêu mi mỉm cười, “Nếu như Vương

gia ngay cả tình trạng của mình đều không chấp nhận được thì dựa vào cái gì muốn Từ gia giao Ly nhi cho ngươi? Huống chi, tại hạ lại không có

nhìn ra Vương gia cảm thấy bị thương.” Mặc Tu Nghiêu giương mắt, trong

mắt mang theo nhàn nhạt hờ hững, “Tại hạ cảm thấy bị thương thì Từ huynh sẽ không đề cập tới sao?”



Phượng Chi Dao trợn trắng mắt nhìn qua hai người trước mắt, “Ta nói,
không quá giống như lời đồn bên ngoài?”



“Phượng Tam công tử ngươi …. Trong ngoài giống nhau sao?”



Phượng Chi Dao im lặng, trên đời này người ai mà không mang theo mấy cái mặt nạ mà sống đây.



“Từ Thanh Trần có ý gì? Vị trong cung kia thật sự muốn Từ gia và Định Quốc vương phủ một mẻ hốt gọn?” Phượng Chi Dao hỏi.



“Từ gia là văn nhân đứng đầu Đại Sở, Định Quốc vương phủ các triều

đại tay nắm trọng binh. Đích thật là lại để cho hắn rất chướng mắt.”



“Vậy cũng không cần kéo hai nhà đến cùng một chỗ đi? Hắn không sợ các ngươi liên hợp lại thật sự kéo hắn từ phía trên xuống?” Là quá tự tin

hay hoàng đế tự mình cũng cất giấu đại sát khí?



Mặc Tu Nghiêu cười yếu ớt nói: “Từ gia sẽ không mưu nghịch, hắn ta

chỉ cần tại thời điểm Định Quốc vương phủ không may đem Từ gia tội liên

đới thế là được rồi. Trong lòng của hắn kỳ thật rất rõ ràng, chỉ cần

một ngày còn Thanh Vân tiên sinh, Từ gia tuyệt đối sẽ không phản bội Đại Sở đấy. Ngay cả trở thành thân gia, Từ gia cũng sẽ không trợ giúp cho

Định Quốc vương phủ được bao nhiêu.”



Phượng Chi Dao nhún nhún vai, thầm nghĩ trong lòng hắn cũng không

nhìn ra cái Từ Thanh Trần kia là thần tử thuần phục chịu chết gì đấy.



“Lại để cho người nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Lê.” Mặc Tu Nghiêu một lần nữa cầm bút hoàn thành bức họa vừa mới chưa hoàn thành.



Phượng Chi Dao miễn cưỡng đong đưa quạt xếp, “Mặc Cảnh Lê hiện tại

lại bận bịu vô cùng. Ngươi cảm thấy là ai truyền những tin tức kia?” Lúc vừa nghe được những lời đồn đãi trên phố phường kia Phượng Chi Dao đã

cảm thấy Mặc Cảnh Lê năm nay quả thực là không có đốt hương tốt nên mới

có thể xui xẻo như vậy.



Mặc Tu Nghiêu cũng không ngẩng đầu lên, “Từ gia, Mộ Dung phủ, Hoa

quốc công phủ, Liễu phủ, Ngự Sử đài, Sở Hương các, còn có. . . Bổn

vương.”



Phượng Chi Dao lập tức im lặng. Được rồi, hắn không nên hỏi. Đắc tội

nhiều người như vậy, Mặc Cảnh Lê ngươi không gặp xui thì ai gặp xui?