Thịnh Thế Đích Phi
Chương 37 : Diệp gia đại tiểu thư
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Cuối tháng tư, Diệp phủ phái người tới đón Diệp Ly hồi phủ. Hôn kỳ
của Diệp Oánh định vào ngày cuối cùng của tháng tư, nghe nói là ngày
hoàng đạo duy nhất của tháng tư. Từ Hồng Vũ vô cùng bình tĩnh đuổi người của Diệp gia tới đón Diệp Ly, đến một ngày trước đại hôn của Diệp Oánh
mới để cho Từ Thanh Bách và Từ Thanh Viêm tự mình đưa Diệp Ly trở về.
Tuy Diệp Thượng thư rất không vui nhưng đối với anh vợ dường như có loại sợ hãi trời sinh không rõ, vẫn không nói thêm gì, chỉ để cho Diệp Ly
trở lại Thanh Dật Hiên đi nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc Diệp Ly đi Từ phủ chỉ dẫn theo hai nha đầu là Thanh Sương và
Thanh Hà, lúc trở lại lại mang về cả nhà Lâm ma ma Ngụy ma ma hơn mười
miệng ăn. Còn có hai đại nha đầu ông ngoại tự mình chọn lựa Thanh Loan
và Thanh Ngọc. Vốn Thanh Dật Hiên cũng không lớn liền lộ ra có chút chật chội, Ngụy ma ma nhìn bố trí của Thanh Dật Hiên càng đau lòng không
ngừng lau nước mắt, thẳng thắn mà nói đây là chỗ ở của một thiên kim
tiểu thư? Diệp Ly cũng không để ý, chỉ mỉm cười khuyên nhủ: “Bố trí hoa
lệ đợi chúng ta đi còn không phải tiện nghi người khác.” Ngụy ma ma vẫn
không chịu, chỉ nói không thể ủy khuất tiểu tiểu thư nên chỉ huy bọn nha đầu một lần nữa bố trí lại gian phòng của Diệp Ly. Diệp Ly bất đắc dĩ
đành phải mặc kệ bà, dường như tất cả mọi người đối với gian phòng của
nàng rất bất mãn, mợ cũng là tới một lần nhắc một lần.
“Tiểu thư, Đại tiểu thư đến rồi.” Nha đầu hầu hạ ngoài cửa bẩm báo.
Diệp Ly thả cây kim trong tay ra, ngẩng đầu cười nói: “Mời Thế tử Trắc Phi tiến đến.”
Chỉ chốc lát một mỹ nhân mặc cung trang bước vào trong phòng, nhìn
thấy Diệp Ly ngồi bên cạnh bàn không khỏi nhoẻn miệng cười, “Tam muội.”
Diệp Ly vội vàng đứng dậy đón chào, “Bái kiến Thế tử Trắc Phi.” Cô
gái này đúng là Đại tiểu thư của Diệp phủ, Trắc phi của Thế tử Nam Hầu – Diệp Trân.
Diệp Trân giữ chặt nàng, cười nói: “Cái này thì không dám. Đợi đến
lúc sau đại hôn Tam muội ta còn phải làm lễ với Tam muội đây này. Hiện
tại lại không có người ngoài, chúng ta vẫn là tỷ muội với nhau a.” Diệp
Ly gật đầu cười nói: “Đại tỷ mời ngồi.” Mẹ đẻ của Diệp Trân là thiếp
thân đại a đầu từ nhỏ lớn lên cùng Diệp Thượng thư, năm Diệp Trân năm
Trân khẽ giật mình, nhìn Diệp Ly nói: “Tam muội nói đúng. Những năm này. . . Tam muội cũng không dễ dàng. Về sau. . . Có Từ gia ở đây Tam muội
cũng sẽ không khổ hơn so với trong nhà.” Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười,
đứng lên nói: “Đại tỷ đi gặp qua Tứ muội rồi hả?”
Diệp Trân lắc đầu nói: “Vừa mới thỉnh an Tổ mẫu, Tứ muội đang bận rộn chọn đồ trang sức mới đưa tới, ta cũng không nên quấy rầy muội ấy.”
Diệp Ly cười nói: “Vậy chúng ta cùng đi chứ. Thanh Hà, lấy bộ trang
sức Đan Phượng Triêu Dương kia ra, cùng đưa qua cho Tứ muội .”
Thanh Sương nói: “Tiểu thư, đây không phải là Lão phu nhân tặng cho
người sao?” Hơn nữa còn là một kiện trân quý nhất trong đó, Tứ tiểu thư
trước đó muốn Lão phu nhân cũng chưa cho. Hiện tại lại cho thật lãng
phí.
Diệp Ly khoát khoát tay nói: “Cái kia ta cũng không dùng được, Tứ
muội ưa thích thì đưa cho muội ấy.” Đối với bộ vật phẩm trang sức ung
dung quý trọng kia Diệp Ly chỉ có thể đứng xa mà nhìn, không chút nào
hoài nghi nếu như nàng thật sự mang cả bộ lên đầu nhất định cổ sẽ đau.
Kỳ thật Diệp Oánh đoán chừng sẽ không thực sự mang, dù sao nàng gần đây
bảo trì chính là hình tượng nhu nhược thoát tục. Chỉ vì tức giận Diệp
lão phu nhân đem đồ đạc không cho mình mà lại đưa cho nàng mà thôi. Diệp Trân nhìn kỹ trên mặt Diệp Ly lạnh nhạt tươi cười không chút nào để ý,
nhẹ giọng thở dài: “Trong tỷ muội chúng ta thì tính Tam muội tốt nhất.
Diệp Ly cười nói: “Cũng không phải muội tâm tính tốt, dù sao mọi
người cũng không cần sớm chiều đối chọi cả đời. Cũng chỉ hơn một tháng
này thôi, vì những chuyện nhỏ nhặt này tranh giành lên cũng không có ý
nghĩa.”
Diệp Trân cúi đầu, mỉm cười nói: “Tam muội nói rất đúng.”
—— đề lời nói với người xa lạ ——