Thịnh Thế Đích Phi

Chương 38 : Diệp Ly bị cướp

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Thời điểm Diệp Ly và Diệp Trân đến viện của Diệp Oánh, lúc đó Diệp

Oánh đang cùng Vương thị chọn lựa vật phẩm trang sức rực rỡ trên bàn.

Nhìn thấy hai người đến cùng nhau, Diệp Oánh có chút kinh ngạc, nhưng

rất nhanh đã che dấu đi, mỉm cười đứng dậy chạy ra đón chào, “Đại tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, sao các tỷ lại đi cùng nhau rồi?” Diệp Trân cười nói: “Nghe

nói Tứ muội đang bận ta liền đi tới chỗ Tam muội ngồi trước. Vừa vặn Tam muội cũng muốn tới chúng ta mới cùng đi.” Diệp Oánh cười yếu ớt nói:

“Đại tỷ nói chỗ nào, Oánh nhi có chuyện gì bận rộn chứ? Đại tỷ tỷ, Tam

tỷ tỷ nhanh ngồi đi.”



Diệp Ly đi theo đằng sau hai người, thú vị nhíu mày. Đây là lần đầu

tiên nàng thấy Diệp Oánh thật sự không mang theo nửa điểm ngạo khí cùng

tỷ muội trong nhà nói chuyện. Đặc biệt vẫn là gần đây nàng xem thường tỷ muội thiếp thất sinh ra, xem ra thủ đoạn của Lão phu nhân quả nhiên

không thể khinh thường, rõ ràng có thể trong thời gian ngắn như vậy

lại để cho Diệp Oánh cải biến nhiều như vậy. Đối mặt với Diệp Oánh nhiệt tình thân thiết mời đến như vậy, Diệp Trân cũng có chút ít không thoải

mái. Nhìn Diệp Oánh vài cái mới tùy ý nàng lôi kéo đi vào, hướng Vương

thị thỉnh an, “Bái kiến mẫu thân.”



“Phu nhân.” Diệp Ly nhàn nhạt hành lễ.



Vương thị nhìn bộ dáng lạnh nhạt thong dong của Diệp Ly, trong lòng

bà âm thầm cắn răng. Tuy bà đã được nâng làm chính thất đã rất nhiều

năm, nhưng Diệp Ly chưa từng có mở miệng gọi bà là mẫu thân. Tuy nhiên

bà cũng không muốn lại để cho con gái Từ thị gọi bà là mẫu thân, nhưng

bên trong đích nữ Diệp phủ kỳ thật chỉ có một mình Diệp Ly, cảm giác như chung quy vậy lại để cho Vương thị có cảm giác chính mình làm đương gia chủ mẫu danh bất chính, ngôn bất thuận. Bà đã từng ở bên tai lão gia

thổi gió bên gối, nhưng cũng không biết vì cái gì, vô luận bà đánh đến

chỗ then chốt như thế nào, ở trên chuyện này lão gia chưa từng có đồng ý qua. Cũng chưa từng có ý cưỡng bức Diệp Ly thay đổi xưng hô.



“Mẹ, Oánh nhi và Đại tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ trò chuyện, ngài còn có việc

trước hết đi nhanh đi.” Diệp Oánh lôi kéo tay Vương thị làm nũng. Vương

thị sủng nịch mà kiêu ngạo nhìn con gái xinh đẹp, tâm tình lập tức tốt

lên. Bất kể thế nào nói cuối cùng vẫn là bà thắng không phải sao? Nữ nhi của bà một người là nương nương trong nội cung một người là chính phi

của Lê Vương, trong tương lai con của bà sẽ là chủ nhân của Diệp gia. Mà Từ thị lại sớm đã chết rồi, con gái ruột của nàng ta chỉ có thể gả cho

một Vương gia tàn phế, dưỡng nữ của nàng ta cũng chỉ có thể gả cho người ta làm thiếp, “Được rồi, tỷ muội các con từ từ tâm sự. Phía trước còn
Người ở dưới bóng tối đánh giá nữ tử ở trên mặt đất trong chốc lát,

mới từ dưới bóng cây đi ra. Dưới ánh sáng của đêm tối lờ mờ mơ hồ hiện

ra một khuôn mặt lạnh lùng, hung hăng mà nhìn chằm chằm thiếu nữ trên

mặt đất dung nhan vốn tuấn mĩ ở dưới bóng đêm lại có vài phần dữ tợn,

“Diệp Ly, đừng vội trách bổn vương lòng dạ ác độc. Muốn trách thì trách

số mệnh ngươi không tốt, coi như là đồ bổn Vương không cần cũng không

tới phiên Mặc Tu Nghiêu nhặt đi!” Cúi thân xuống thò tay đi kéo cổ áo

của thiếu nữ, cũng tại lúc chạm vào lập tức chỉ cảm thấy trước mắt tối

sầm nhưng bên trên gáy tê rần lập tức té xuống. Vốn thiếu nữ ngủ mê

không tỉnh mở ra hai mắt thanh tỉnh, tiện tay đẩy người về phía sau, về phần một tiếng bịch kia hiển nhiên đánh lên tiếng vang gì nàng không

thèm để ý đến.



Diệp Ly chậm rãi sửa sang lại trang phục của mình một lát mới tới nam tử bị thả trên mặt đất, sắc mặt hơi có chút thất vọng. Thời điểm phát

giác được hương trong phòng có vấn đề, còn tưởng rằng người nào muốn ra

tay đối với nàng, thì ra là Mặc Cảnh Lê, hơn nữa lý do vẫn là ngu ngốc

như thế. Vây quanh Măc Cảnh Lê dạo qua một vòng, lần đầu tiên Diệp Ly rõ ràng suy nghĩ Lê Vương điện hạ này có phải bị hoàng đế ca ca của hắn

dưỡng đầu óc xảy ra vấn đề gì hay không, nghĩ nghĩ không có kết quả

cũng không nên lãng phí trí óc. Chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một nắm sợi tơ mảnh, vô cùng lưu loát trói người trên mặt đất lại.



Nhìn nam nhân bị chính mình trói chặt, Diệp Ly thoả mãn nhẹ gật đầu.

Đừng coi thường cái sợi tơ mảnh này của nàng, vô luận độ cứng rắn hay là tính bền dẻo đều vô cùng tốt. Trừ phi Mặc Cảnh Lê có loại nội công cao

thâm trong truyền thuyết, nếu không dùng lực lượng của một người bình

thường tuyệt đối không có cách nào làm đứt được đấy. Đối với thủ pháp

buộc chặt của mình Diệp Ly thì càng yên tâm, trừ phi Mặc Cảnh Lê có Súc

Cốt Công*(thu nhỏ xương), bằng không thì cũng chỉ có thể đợi đến lúc có

người đến cứu hắn rồi. Chỉ là không biết Mặc Cảnh Lê làm chuyện trộm

đạo như vậy đến cùng có mang thị vệ tùy thân hay không, nhưng nhìn tình

huống trước mắt xem ra là không có. Chỉ mong hắn theo kịp hôn lễ ngày

mai, Diệp Ly không chịu trách nhiệm nghĩ đến. Cuối cùng vẫn là đạp người nào đó đã không còn cảm giác một cước cho hả giận, mới men đường về

theo trong trí nhớ đi ra ngoài bìa rừng.