Thịnh Thế Đích Phi

Chương 383 : Bắc Nhung thảm bại

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Edit: Xiao Min

Beta: Sakura



Trong đại trướng Bắc Nhung, Gia Luật Dã và Hách Liên Chân ngồi ở trong đại trướng, Hách Liên Chân trầm mặc không nói, Gia Luật Dã ở trong đại trướng phiền não tiêu sái đi tới đi lui, một đôi mày kiếm khóa chặc, trên mặt cũng mơ hồ có chút lo lắng và bất an.



Cũng không biết qua lại vòng vo bao nhiêu vòng, Gia Luật Dã dừng cước bộ nhìn về Hách Liên Chân nói: “Cậu, Hách Liên tướng quân nơi đó sẽ không có vấn đề gì chứ.” Hách Liên Chân định lại tâm thần, trầm giọng nói: “Điện hạ bình tĩnh chớ nóng. Bằng Nhi bên kia cũng không có truyền đến tin tức không tốt, chúng ta cũng không thể tự loạn trận cước.” Gia Luật Dã gật đầu, im lặng hồi lâu, trầm giọng nói: “Không biết tại sao, rốt cuộc ta mơ hồ cảm thấy có chút bất an.”



Hách Liên Chân im lặng, không biết là lo lắng quá mức hay thật có chuyện gì phát sinh. Không chỉ riêng Gia Luật Dã cảm thấy bất an, ngay cả Hách Liên Chân cũng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.



Suy nghĩ một chút, Hách Liên Chân đứng lên nói: “Ta phái người đi tìm hiểu.”



Có lẽ là cảm giác không tốt, Gia Luật Dã gật đầu nói: “Cậu phái thêm những người này đi, vô luận có tin tức gì không cũng làm cho bọn họ mau sớm hồi báo.”



“Vâng” Hách Liên Chân lên tiếng xoay người ra khỏi lều lớn.



Hách Liên Chân vừa mới đi ra lều lớn liền thấy một ánh sáng lửa từ ngoài doanh bắn đi vào, thẳng tắp rơi vào trong đại doanh Bắc Nhung. Vừa lúc rơi vào đỉnh đầu lều, mặc dù hiện tại đang ngày đông giá rét, trên rất nhiều lều đều phủ một tầng sương lạnh, cũng không có lập tức bốc cháy lên, nhưng cũng kinh động đến không ít người. Hách Liên Chân sửng sốt , lập tức kịp phản ứng lớn tiếng kêu lên: “Có địch tập kích!”



Đang ở trong đại trướng, Gia Luật Dã nghe được tiếng hét của hắn, lập tức cũng vọt ra, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra? !” ánh mắt của Hách Liên Chân hơi đỏ, nói: “Người Mặc gia quân đang ở ngoài doanh! Ngăn địch!”



Mới vừa một tên hỏa tiễn trong nháy mắt làm cho cả đại doanh Bắc Nhung nổ tung . Chỉ chốc lát sau, trong đại doanh liền vang lên trầm thấp tiếng kèn. Toàn quân tướng sĩ lập tức cầm lấy vũ khí của riêng mình lao ra doanh trướng chuẩn bị ngăn địch. Chỉ tiếc, những tướng sĩ xông lên phía trước mới vừa xuất hiện ở ngoài cửa, nghênh đón bọn họ đúng là mưa tên ùn ùn kéo đến. Trong bóng tối, đúng là địch trong tối ta ngoài sáng, mưa tên thậm chí nhanh đến phía trước mới nhìn rõ ràng.



“Là Mặc gia quân!” Có người cao giọng kêu lên.



Cả đại doanh Bắc Nhung nhất thời rối loạn lên. Hách Liên Chân tức giận bộc phát, cao giọng thét ,ra lệnh các tướng lĩnh suất lĩnh binh lính ngăn địch.



Bên ngoài, tại nơi cách đại doanh Bắc Nhung không xa, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng cưỡi trên lưng ngựa, đi theo phía sau là Phượng Chi Dao quần áo đỏ cùng đám người Trác Tĩnh Lâm Hàn . Nhìn đại quân Bắc Nhung bị Mặc gia quân đánh trở tay không kịp, tâm tình mọi người cũng không khỏi tốt lên .



Mặc Tiểu Bảo ngồi ở trước người Mặc Tu Nghiêu , bị che ở dưới chiến bào rộng rãi, chỉ lộ ra một đầu nhỏ. Một đôi mắt to linh động nhìn ánh sáng đỏ ngất trời cách đó không xa, tiếng giết nổi lên bốn phía quân doanh Bắc Nhung, như là nhìn thấy đồ ăn ngon.



Trải qua mấy ngày nay hao tổn, nhân số binh mã đại quân Bắc Nhung cùng Mặc gia quân xê xích không lớn. Hiện nay phần lớn binh mã đại quân Bắc Nhung lại bị Hách Liên Bằng mang đi, thế cho nên lúc này binh mã Bắc Nhung còn muốn ít hơn Mặc gia quân. Lại bị đột nhiên tập kích , đại quân Bắc Nhung lại càng binh bại như núi đổ. Không quá nửa canh giờ cả thế cục cũng đã bắt đầu hướng một bên Mặc gia quân .



Hách Liên Chân mang theo thân binh bên cạnh đến đỡ Gia Luật Dã liền chiến vừa lui, vừa quay đầu nói với Gia Luật Dã: “Điện hạ, chúng ta rút lui. Chỉ sợ Bằng Nhi không còn kịp trở về nữa, chúng ta trước rút lui !”



“Rút lui? ! Chúng ta còn có thể hướng nơi nào rút lui?” Gia Luật Dã lạnh lùn nói. Cũng không phải là hắn nói nhảm, mà chỗ ở hiện tại của bọn họ cách biên cảnh Bắc Nhung chưa đầy hai trăm dặm. Nếu cứ rút về sâu hơn, chỉ sợ thật muốn rút về cảnh nội Bắc Nhung. Cũng biểu thị, trận này kéo dài hai ba năm, oanh oanh liệt liệt bắt đầu chinh chiến Đại Sở cuối cùng chỉ có thể chấm dứt bằng kết cục mất thể diện này nhất.


“Định Vương, Thất điện hạ đã nhận thua!” Hách Liên Chân kiêu ngạo thật sự là nói không ra lời đầu hàng hai chữ, chỉ có thể nói chiếu vào Gia Luật Dã có ý tứ là nhận thua.



“Vậy thì như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói, “Bản vương chờ đợi ngày này chờ mười chín năm, vì ở trong Hồi Phong cốc này. . . cung tế quân hồn của Mặc gia quân. Cho nên. . . hàng hay không hàng, tất cả người Bắc Nhung bước vào cảnh nội Đại Sở, đều không thể không chết!”



Hai người nói chuyện, sao Gia Luật Dã còn không rõ ý tứ của Mặc Tu Nghiêu . Mặc Tu Nghiêu dĩ nhiên muốn đem những người này toàn bộ đều chết cháy ở trong Hồi Phong cốc vì báo thù cho Mặc gia quân đã uổng mạng của mười mấy năm trước ở chỗ này. Gia Luật Dã chỉ cảm thấy cổ họng hơi đau, tiến lên một bước cắn răng nói: “Định Vương, Bản vương thua, vô luận sinh tử của Bổn vương tùy ý Định Vương xử trí. Nhưng , kính xin Định Vương Phóng tha cho những tướng sĩ Bắc Nhung này. Bọn họ đều là nghe lệnh làm việc.”



Phía sau Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao cười lạnh một tiếng nói: “Ý của Gia Luật hoàng tử là phía sau ngươi , những người này cũng không có tru diệt dân chúng vô tội của Trung Nguyên ta?” Gia Luật Dã không nói gì, Đại Sở phương bắc máu chảy thành sông, trong đó càng nhiều là tánh mạng của dân chúng bình thường Đại Sở. Thế cho nên cả phương bắc thập thất cửu vô*( mười căn phòng mà đã có chín căn là trống rỗng), dưới tình huống như thế, Gia Luật Dã vô luận như thế nào cũng không thể tranh cãi được.



Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười một tiếng giơ tay lên nói: “Bắn tên!”



Bốn phía Mặc gia quân chỉnh tề lắp tên mở cung, trong lúc nhất thời tiến như mưa rơi.



“Mặc Tu Nghiêu, ngươi khinh người quá đáng!” Hách Liên Chân lớn tiếng quát, “Xông ra!”



Khốn thú còn ngoan cố chống cự, huống chi là người. Những tướng sĩ Bắc Nhung này mặc dù đã sớm mỏi mệt vô lực, nhưng lúc này đối mặt sinh tử nguy vong cũng không phải bọn họ không đấu. Mọi người cơ hồ đỏ mắt, hướng phía Bắc xông ra ngoài.



Nhìn động tác của đại quân Bắc Nhung, khóe miệng Mặc Tu Nghiêu cong lên nụ cười lãnh khốc. Phượng Chi Dao vung cờ màu đen lên, tướng sĩ Mặc gia quân không chút khách khí đánh trả , nhưng là hướng Tây Bắc lộ ra một khe hở như có như không để cho Bắc Nhung tàn binh thông qua.



Đám người Mặc Tu Nghiêu cũng không có đuổi theo, mà bình tĩnh đứng ở nơi đó xa xa nhìn hướng Bắc Nhung tàn binh đi .



“Oanh!” một tiếng vang thật lớn, hướng Tây Bắc nhất thời ánh đỏ ngất trời, trong chốc lát liền ánh đỏ gần như bao trùm cả bầu trời. Mơ hồ , vô số âm thanh kêu rên thảm thiết thanh âm từ hướng Tây Bắc truyền đến, dường như làm người ta không đành lòng nghe nói.



Diệp Ly trầm mặc đứng ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu , đúng là vẫn còn có chút không đành lòng nhắm lại hai mắt, giơ tay lên bưng kín lỗ tai Mặc Tiểu Bảo. Mặc Tiểu Bảo lại không chịu an phận lay lay tay của Diệp Ly , mặc dù những tiếng kêu thảm thiết kia nghe vào trong lỗ tai của hắn cũng có chút sợ, nhưng bé càng rõ phụ vương vì báo thù Mặc gia quân và bá phụ lúc trước. Trẻ con luôn ngây thơ mà tàn nhẫn, trong mắt chỉ có đúng và sai. Nếu là đúng , vậy thì không cần sợ thậm chí là thương hại.



Phượng Chi Dao lặng yên nhìn nơi xa ánh đỏ ngất trời, mười mấy năm trước, một trận đánh kia hắn cũng tham dự trong đó. Mặc dù không có vượt qua Hồi Phong cốc lần đó, nhưng khi hắn cùng Mặc Tu Nghiêu chạy tới lại như cũ thấy được những thảm trạng( tình trạng thảm khốc) tướng sĩ chết trận ở Hồi Phong cốc . Không, bọn họ thậm chí không thể gọi là chết trận, bọn họ uổng mạng.



Giống như Mặc Tu Nghiêu, mười chín năm qua Phượng Chi Dao chẳng bao giờ quên. Đã nghĩ những anh linh Mặc gia quân uổng mạng này chưa bao giờ được an tức ( an tâm nghỉ ngơi). Cho tới bây giờ, dùng hai mươi vạn đại quân Bắc Nhung tế Mặc gia quân hồn.



Nguyện,



Tiên linh, vì thế mà nghỉ ngơi !