Thịnh Thế Đích Phi

Chương 384 : Danh tiết khó giữ

Ngày đăng: 20:45 20/04/20


Edit: Xiao Min



Beta: Sakura



Chiến tranh như vậy cứ kéo dài nửa năm đột nhiên im bặt. Cuối cùng hơn mười vạn đại quân Bắc Nhung toàn bộ táng thân trong Hồi Phong cốc, cả sơn cốc máu chảy thành sông xác chết khắp nơi, về phần những thứ tướng sĩ Bắc Nhung linh tinh kia đóng tại các nơi càng chưa đủ thực lực, bị Mặc gia quân lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt hầu như không còn. Trận chiến sự này, nhìn như không kinh không thích, không chút nào thu hút, nhưng nói riêng về chiến tích thì cũng đủ để một lần nữa rửa sạch phần lớn chiến tích trong lịch sử Mặc gia quân. Hơn một trăm vạn tướng sĩ Bắc Nhung, cuối cùng thế nhưng không một người trốn về Bắc Nhung được. Bắc Nhung thông qua trận chiến này, tổn thất không chỉ hơn trăm vạn binh mã, mà gần bảy thành tướng lãnh. Không có mấy chục năm nữa tuyệt đối không thể nào khôi phục như cũ.



Đợi đến lúc đến quét dọn chiến trường , người bị tướng sĩ Mặc gia quân giải đến trước mặt đám người Mặc Tu Nghiêu, lại làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Người này không phải là người khác, chính là Phi Mã Đại tướng quân Bắc Nhung Hách Liên Chân. Ngay cả Gia Luật Dã cũng đã chết ở trong loạn quân, nhưng không có nghĩ đến Hách Liên Chân lại còn sống.



Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua hai binh lính đã áp giải Hách Liên Chân tới . Hai người vội vàng bẩm: “Khởi bẩm Vương gia, người này nói có tin tức quan trọng liên quan đến Bắc Nhung muốn nói cho Vương gia biết. Cho nên mới. . . . . .”



Mọi người sáng tỏ, thì ra là đến khúc cuối cùng Hách Liên Chân sợ chết rồi, chỉ đành phải dùng cái này để lấy cơ hội bảo vệ tánh mạng. Đối với lần này, trong mắt các tướng lĩnh Mặc gia quân không chỉ có khinh thị, còn có thống hận. Mười chín năm trước, những tướng sĩ Mặc gia quân đã uổng mạng, bọn họ thậm chí không phải là chết trong tay một anh hùng đỉnh thiên lập địa , mà là một đồ vô sỉ rất sợ chết.



Thật ra thì, mười chín năm trước, Hách Liên Chân chưa chắc là đồ sợ chết . Nhưng gã đã mười mấy năm không có trải qua chiến trường, cho dù năm đó đánh bại Mặc Tu Nghiêu cũng không phải thời điểm lão hưng thịnh nhất. Mười mấy năm qua tâm trí cùng với huyết tính sớm đã bị tiêu tan hầu như không còn, còn thừa chỉ là không cam lòng thua tại trong tay của Mặc Tu Nghiêu thôi. Sự thật đã chứng minh lão không thể địch được Mặc Tu Nghiêu, lần này ngay cảm giác không cam lòng cũng đã biến mất. Còn thừa lại , cũng còn lại cái mạng này của lão.



“Định Vương, chỉ cần ngươi tha ta một mạng, ta nguyện ý nói cho ngươi biết tất cả phân bố binh lực Bắc Nhung.” Ánh mắt Hách Liên Chân rừng rực, lo lắng nói. Lão không muốn chết, ngay cả mười chín năm trước lão cũng không có rõ ràng như thế – ý thức được lão không muốn chết.



Mặc Tu Nghiêu khinh thường , cười lạnh nói “Mười chín năm không chưởng binh quyền, Hách Liên tướng quân, ngươi thật sự biết phân bố binh lực Bắc Nhung sao?” Hách Liên Chân tức cười, “Ta. . . Ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả những gì ta biết, chỉ cần ngươi tha ta một mạng!” Đến lúc này, Hách Liên Chân rốt cục phát hiện mình cũng không có tiền vốn gì để nói điều kiện với Mặc Tu Nghiêu, có chút bối rối nói.



Sát ý trong mắt Mặc Tu Nghiêu bắt đầu khởi động, cũng không có lập tức phát tác, từ từ nhắm mắt lại bình định tâm tình trong lòng một chút , khi mở mắt ra cũng đã yên lặng. Nhưng Hách Liên Chân mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.



Chỉ nghe giọng nói của Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh như nước, “Kéo ra ngoài, chém!”



“Dạ!” hai binh lính lúc nãy đã tiến vào , không chút nào chần chờ , một lần nữa đưa kéo Hách Liên Chân đi ra ngoài. Nghe âm thanh bối rối cầu xin tha thứ của Hách Liên Chân lúc bị kéo ra ngoài , tất cả mọi người thay lão cảm thấy có chút bi ai. Một đời danh tướng, phía sau sự tổn hại danh tiết vẫn khó mà thoát khỏi cái chết.



Trong đại trướng nhất thời có chút yên lặng, thần sắc mọi người đều có chút hoảng hốt.Những tuổi trẻ tướng lãnh như Vân Đình gần như có chút không dám tin tưởng, bọn họ thật sự đã tiêu diệt toàn bộ binh mã Bắc Nhung có thực lực cũng không thua gì và nhiều hơn Mặc gia quân rồi sao?



Tôn Diệu Võ ngẩn người, đột nhiên lên tiếng oa oa khóc lớn . Mặc dù hắn và Bắc Nhung không có cái cừu hận kia của năm đó, nhưng ba năm trước đây Bắc Nhung xâm lấn Đại Sở, giết tàn bạo vô số, hận ý của Tôn Diệu Vũ đối với người Bắc Nhung không chút nào kém hơn lão nhân Mặc gia quân kia.



Chu Mẫn vỗ vỗ bả vai Tôn Diệu Võ , cười nói: “Lão Tôn, ngươi cũng quá thích khóc đi. Đánh thắng như vậy không phải là chuyện tốt sao?” Tôn Diệu Võ lau mắt, hầm hừ nói: “Ngươi biết cái rắm! Lão tử cao hứng biết không?” Chu Mẫn sờ sờ lỗ mũi, quyết định không thèm chấp nhặt cái người thô kệch này.



Mặc Tu Nghiêu bình thản, trầm giọng nói: “Tốt lắm, toàn quân chỉnh đốn nghỉ ngơi hai ngày. Chu Mẫn, Tôn Diệu Võ.”




“Phụ vương nói rất đúng, vậy chúng ta hiện tại toàn lực tiến công Vệ thành, nếu có thể ở trước lúc Mặc Tu Nghiêu gấp gáp trở về bắt lại Hồng Nhạn quan, coi như là chiếm được tiên cơ.” Lôi Đằng Phong nói. Lôi Chấn Đình gật đầu cười nói: “Không tệ, còn có Mặc Cảnh Lê bên kia. . . Phái người đi nói cho hắn biết đừng đánh chủ ý đến Sở kinh, hiện tại kể cả cho Sở kinh thì hắn cũng thủ không được. Để cho hắn xua quân về phía tây, từ phía bắc bọc đánh tới đây cùng chúng ta tụ họp lại, tránh cho Mặc Tu Nghiêu đánh bại từng cái.” Nói cho cùng , Lôi Chấn Đình không yên lòng chính là bản lãnh của tướng lãnh Đại Sở. Mặc dù nói thân là Trấn Nam Vương Tây Lăng lão không cần quản chuyện người Đại Sờ sống hay chết. Nhưng bọn hắn bây giờ liên minh, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, cũng không phải Lôi Chấn Đình không quan tâm là được.



“Dạ, phụ vương.” Lôi Đằng Phong gật đầu lĩnh mệnh.



Lôi Chấn Đình ra lệnh một tiếng, tấn công Vệ thành cũng càng thêm kịch liệt. Bản thân Nam hầu và Mộ Dung Thận đau khổ cũng sắp không nhịn được rồi. Đứng ở trên cổng thành, nhìn dưới thành máu chảy thành sông, vẻ mặt tướng sĩ trên thành mỏi mệt . Mặc gia quân đóng ở Vệ thành vừa đánh lùi một lần đại quân Tây Lăng tiến công. Nhưng bọn họ đều hiểu, đại quân Tây Lăng cũng sẽ không dễ dàng lui xuống như vậy, nghỉ ngơi sơ qua và sau khi hồi phục sẽ lần nữa xông lên.



Mộ Dung Thận đứng ở trên cổng thành, nhìn đại quân Tây Lăng cách đó không xa hí mắt nói: “Lôi Chấn Đình điên rồi sao, liên tiếp vài ngày như vậy không gián đoạn tiến công. Cho dù dẹp xong Vệ thành thì chính hắn cũng tổn thất nghiêm trọng.”



Nam Hầu thở dài nói: “Đại khái Lôi Chấn Đình đã biết Vương gia sắp trở lại.”



Mộ Dung Thận cau mày, Nam Hầu cười nói: “Cho dù chúng ta phong tỏa tin tức, nhưng hắn hoàn toàn không thu được bất cứ tin tức gì nhưng cũng có hoài nghi . Lấy tài trí của Lôi Chấn Đình , không khó suy đoán được tin tức Bắc Nhung bại .” Mộ Dung Thận vừa nghĩ , nhìn một cái dưới thành, đang muốn nói chuyện, mặt liền biến sắc nói: “Lại tới nữa !”



Trống trận rung trời, các tướng sĩ còn đang nghỉ ngơi lập tức xông lên phía trước, chuẩn bị lâm trận. Nơi xa, tinh kỳ đại quân Tây Lăng phần phật, khí thế bức người lao đến. Lôi Đằng Phong đầu tàu gương mẫu, đứng dưới thành đưa trường tiên trong tay lên chỉ về Nam Hầu và Mộ Dung Thận trên cổng thành, cười nói: “Nam Hầu, Mộ Dung tướng quân, cần gì dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Vệ thành hôm nay chỉ có mười mấy vạn binh lực, làm sao chống đỡ được trăm vạn đại quân Tây Lăng của ta, không bằng chia bớt cho Tây Lăng. Phụ vương tất nhiên sẽ đối với hai vị lễ ngộ có thêm, thăng quan tiến tước từ không cần phải nói.”



Nam Hầu cười nhạt nói: “Nhờ Thế tử Trấn Nam Vương để mắt, mặc dù tại hạ không tài không đức, nhưng cũng làm không ra chuyện lâm trận phản bội kia.”



Mộ Dung Thận lại càng không có tâm tình nói chuyện phiếm cùng hắn, cất cao giọng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn đánh cứ đánh!”



Sắc mặt Lôi Đằng Phong trầm xuống, nhàn nhạt cười nói: “Hai vị cần gì tức giận, tại hạ cũng vì hai vị tướng quân suy nghĩ. Hai vị tướng quân cũng là một đời danh tướng, cần gì phải vì thua cuộc chiến mà bồi thượng tánh mạng của mình?”



Mộ Dung Thận hừ nhẹ một tiếng, đã nắm cung tên của một người lính bên cạnh nhắm Lôi Đằng Phong thả một mũi tên. Lôi Đằng Phong nghiêng người để cho qua, sắc mặt có chút khó coi . Trường tiên chi vào người trên đầu thành, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Thận, ngươi không biêt điều thì đừng trách Bản vương không lưu tình.”



Mộ Dung Thận cười lạnh nói: “Bản tướng quân cũng có cái tình cảm gì với Thế tử Trấn Nam Vương, muốn chiến liền chiến! Mặc gia quân không có hạng người ham sống sợ chết.”



Lôi Đằng Phong bị Mộ Dung Thận thật không vì đại quân Tây Lăng trước mặt rơi xuống mặt mũi, lập tức cũng không dài dòng. Lạnh lùng nói: “Công thành!”



Phía sau đại quân Tây Lăng, Lôi Chấn Đình xa xa nhìn cử động của Lôi Đằng Phong dưới thành, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Nhẹ giọng thở dài nói: “Đằng Phong vẫn thiếu kiên nhẫn.” Cũng không phải là nói nhất định phải khuyên Nam Hầu cùng với Mộ Dung Thận đầu hàng, mà Lôi Đằng Phong dễ dàng bị chọc giận, thật sự không phải là chuyện kẻ cấp trên phải làm.