Thịnh Thế Đích Phi
Chương 410 : Xung đột vũ trang
Ngày đăng: 20:46 20/04/20
Edit: Ca Tang
Beta: Sakura
“Thuộc hạ tham kiến Vương phi. ”
Hồng Nhạn Quan, trong thư phòng , một người áo đen quỳ một gối xuống trước thư án trầm giọng nói.
Diệp Ly lạnh nhạt hỏi hắn: “Vương gia đang ở đâu?”
Người áo đen bẩm: “Vương gia thống lĩnh trăm vạn đại quân đã tiến về phụ cận Hồng Nhạn Quan. Nhiều nhất hai ngày là có thể tới Hồng Nhạn Quan. ” Diệp Ly gật đầu một cái, “Vương gia còn phân phó gì không? ” người áo đen lấy một phong thư từ trong tay áo ra, trình lên, nói: ” Vương gia phân phó thuộc hạ trình lên cho Vương phi. ” Diệp Ly nhận lấy tín hàm, đọc nhanh như gió rồi bình tĩnh gật đầu nói: “Ta biết rồi. Ngươi đi đi.”
Người áo đen nhìn thần sắc lạnh nhạt của Diệp Ly trước mặt, do dự một chút. Thân là ám vệ tâm phúc bên cạnh Mặc Tu Nghiêu trực giác của hắn mách bảo rằng Vương phi có gì đó không đúng, nhưng mà nhất thời cũng không nhìn ra đến cùng là chuyện gì. Chỉ đành phải cung kính cáo lui, “Vương phi bảo trọng, thuộc hạ cáo lui. ” Thư phòng nhanh chóng rơi vào im ắng lần nữa, Diệp Ly nhìn tím hàm trong tay hơi buông mắt, khóe miệng dâng lên một nụ cười thản nhiên, “Tu Nghiêu. . . Liệu chàng có từng nghĩ. . . nếu như Hồng Nhạn Quan bị phá thì sẽ thế nào không?”
“Vương phi. ” Ngoài cửa, Phượng Chi Dao trầm giọng nói.
“Vào đi.”
Phượng Chi Dao đi vào, nhìn Diệp Ly một chút do dự chốc lát hỏi: “Vương phi, Vương gia. . . có phải sắp trở lại rồi không?.”
Diệp Ly gật đầu một cái, cười nhạt nói: “Không sai, nhiều nhất hai ba ngày nữa là chàng sẽ trở lại.”
Phượng Chi Dao mặt đầy vui mừng, lại thấy vẻ mặt Diệp Ly vẫn nhàn nhạt như cũ, có chút không hiểu nói: “Vương phi, Tu Nghiêu sắp trở về, người không vui sao?”
Diệp Ly ngẩng đầu nhìn hắn, khoan thai hỏi: “Phượng Tam, chúng ta. . . có thể chống đỡ đến khi Tu Nghiêu trở lại sao? ” Phượng Chi Dao sửng sốt, “Ý của Vương phi là? ” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Cả một đại quân trăm vạn người. . . Sao Lôi Chấn Đình có thể không biết? Ngày mai. . . chỉ sợ thế công của đại quân Tây Lăng sẽ càng thêm mãnh liệt. ” Phượng Chi Dao cau mày nói: “Ngày mai Lôi Chấn Đình vẫn có thể công thành sao? ” Diệp Ly mỉm cười nói: “Nếu như ông ta không thể đánh hạ Hồng Nhạn Quan trước khi đại quân trở lại thì chỉ còn con đường chết. Nếu là ngươi, thì ngươi đánh hay không đánh?”
Vẻ mặt Phượng Chi Dao cũng dần dần ngưng trọng, hỏi: “Vương gia có tính toán gì?”
Diệp Ly đưa tín hàm trong tay tới. Phượng Chi Dao nhận lấy vừa nhìn, cau mày nhìn Diệp Ly nói: “Vương gia thỉnh Vương phi rời Hồng Nhạn Quan trước, nhưng hình như Vương phi… ” Nhìn Diệp Ly có vẻ không có ý định rời khỏi đây chút nào . Phượng Chi Dao khuyên: “Nếu Vương gia đã an bài, thì hay Vương phi. . . hay trước rời đi rồi nói? ” Tính tình Mặc Tu Nghiêu thế nào Phượng Chi Dao đương nhiên rõ ràng. Ngộ nhỡ Định Vương phi xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi người đều không gánh vác nổi.
Diệp Ly thản nhiên nhìn hắn một cái nói: “Đi? Đi về đâu?”
“Vương gia, đừng ! ” Tướng lĩnh sau lưng Lôi Chấn Đình cũng rối rít mở miệng ngăn cản, cũng không phải chỉ có Định vương phủ là không yên lòng. Lôi Chấn Đình vung tay áo, ý bảo mọi người không cần nói thêm nữa. Liền một thân một mình đi về phía cổng thành.
Lôi Chấn Đình đi đến nơi cách Diệp Ly một đoạn xa liền ngừng lại, không để ý đến ánh mắt như hổ rình mồi của đám người Tần Phong. Nhìn Diệp Ly hồi lâu mới tiếc nuối thở dài một tiếng nói: “Cả đời Bản vương có thể nói là tung hoành ngang dọc, hiếm có đối thủ. Nhưng mà mỗi lần thua đều là thua dưới tay người Định Vương phủ, những năm này Bản vương vẫn luôn tự hỏi vì sao, cũng luôn luôn tìm cách chiến thắng Mặc Tu Nghiêu. Nhưng mà hiện tại. . . hiển nhiên cũng là thất bại.”
Diệp Ly lạnh nhạt không nói, nàng biết, Lôi Chấn Đình chỉ là đơn thuần nói ra mà không cần người đáp lời. Quả nhiên, Lôi Chấn Đình không thèm để ý đến sự trầm mặc của nàng, tiếp tục nói: “Hiện tại đến nước này. . . Bản vương mới hiểu được. Ngay một khắc khi Tây Lăng cùng Đại Sở và Bắc Nhung bắt đầu liên minh, đã rơi vào trong kế hoạch của Mặc Tu Nghiêu. Bản vương tự xưng tài trí hơn người, nhưng cũng tự thấy mình xa xa cũng không tính đến nước này. Như vậy. . . cho dù là công tử Thanh Trần trí tuyệt thiên hạ cũng không có tâm kế đến mức này. Định Vương Mặc Tu Nghiêu. . . quả nhiên tâm kế hơn người. Vương phi, ngươi nói có đúng hay không?”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Nếu như Trấn Nam Vương cũng giống như chàng, có một ngày đột nhiên từ nơi cao cao tại thượng rơi xuống vũng bùn, cũng giống như chàng ép buộc chính mình đè nén cùng chịu đựng hết thảy thống khổ. Còn phải ở trước mặt cừu nhân có mối huyết hải thâm thù bình tĩnh mà chống đỡ, có lẽ Trấn Nam Vương sẽ hiểu được tại sao chàng có thể làm được đến mức này. ” Đừng nói Lôi Chấn Đình mà ngay cả Diệp Ly cũng thường xuyên kinh hãi trước sự bài bố và thiết kế của Mặc Tu Nghiêu. Nếu như Mặc Tu Nghiêu muốn mà nói…, Diệp Ly tin tưởng hắn tuyệt đối có năng lực khi hắn quân lâm thiên hạ rồi mà tất cả mọi người trên đời vẫn chẳng hay biết gì.
“Vương phi nói rất đúng. ” Lôi Chấn Đình không thể không thừa nhận Diệp Ly nói đúng. Lôi Chấn Đình là thiên chi kiêu tử chân chính, cả đời ông ta ngoại trừ có mối hận cụt tay với Mặc Lưu Danh ra thì gần như không thất bại bao giờ. Phàm là chuyện ông ta muốn, ông ta luôn có thể làm được. Trừ những chuyện liên quan đến Định vương phủ.
Lôi Chấn Đình nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Ly, trong đôi mắt có chút tang thương mang theo một tia tán thưởng cùng khâm phục. Thế cục đến lúc này, kết cục của đại quân Tây Lăng tạm thời không đề cập tới, nhưng ít nhất trước mắt, đại quân Tây Lăng tuyệt đối có năng lực trong hai canh giờ công phá Hồng Nhạn Quan. Mà kết cục của Mặc gia quân đóng ở Hồng Nhạn Quan, thậm chí là Diệp Ly gần như là có thể đoán được. Dù dưới tình hình như vậy, nhưng vẫn có thể giữ vững trấn định, cho dù là nam tử cũng tuyệt đối không làm được. Cô gái trước mắt, quả thật xứng đáng được nam nhân khắp thiên hạ tôn kính và khâm phục.
“Bản vương vốn cho rằng, tối hôm qua Vương phi sẽ rời khỏi Hồng Nhạn Quan. ” Lôi Chấn Đình nói.
Diệp Ly trầm giọng nói: “Bản phi không chỉ là Vương phi Định vương phủ mà còn là một thành viên của Mặc gia quân. Mặc gia quân không có binh lính không đánh mà chạy.”
Lôi Chấn Đình gật đầu, khen: “Thật có dũng khí. Mặc dù đã không chỉ nói một lần, nhưng Bản vương vẫn muốn nói. Định Vương đời này may mắn nhất chính là cưới được một người xuất sắc như Vương phi. ” Nói đến đây, Lôi Chấn Đình cũng có chút tiếc nuối, lúc đầu tại sao lại không chừa thủ đoạn mang nữ nhân này tới Tây Lăng chứ? Càng làm cho Lôi Chấn Đình tiếc nuối chính là, tại sao cô gái như vậy lại cứ nhất định là Định Vương phi chứ? Chẳng lẽ ông trời quả thực không muốn diệt Định Vương phủ?
Diệp Ly cười nhẹ một tiếng nói: “Đời này Diệp Ly may mắn nhất cũng là gả cho Định Vương làm vợ.”
“Định Vương phi có biết, một khi binh mã Tây Lăng nhập quan, Bản vương sẽ làm thế nào không? ” Lôi Chấn Đình trầm giọng hỏi. Diệp Ly bình tĩnh nói: “Bất luận Trấn Nam Vương muốn làm gì, đều phải bước qua ải của Bản phi trước đã.”
Lôi Chấn Đình không khỏi cười một tiếng, nói: “Xem ra Vương phi đã đoán được. Hình như Vương phi không có chút ý định thỏa hiệp nào?”
Diệp Ly nhắm hờ mắt, “Đến nước này, địch ta song phương. . . cho dù thỏa hiệp cũng còn đường sống sao? ” Chuyện tới nước này, chỉ có thể là ngươi chết ta sống.
Lôi Chấn Đình khen: “Không sai. Đã như vậy. . . Liền để Bản vương nhìn một chút, Mặc gia quân rốt cuộc ngoan cường đến mức nào. Mặt khác. . . Bản vương cũng muốn nhìn một chút. . . Đợi đến khi Định Vương vĩnh viễn mất đi ái phi liệu hắn còn tâm tư đi tính kế người khác không? Bản vương cáo từ, Vương phi bảo trọng. ” Tựa hồ nói xong, Lôi Chấn Đình hướng về Diệp Ly gật đầu một cái, kéo dây cương quay về trong quân của mình
Diệp Ly gật đầu, “Lẫn nhau.”