Thịnh Thế Đích Phi

Chương 411 : Mưu tính sâu xa và quyết chiến Hồng Nhạn quan

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Ca Tang, Hồng Rica

Beta: Sakura



Ngoài Hồng Nhạn Quan trăm dặm, cờ xí màu đen Mặc gia quân tung bay đang lấy tốc độ nhanh nhất hướng về phía Hồng Nhạn Quan. Mặc Tu Nghiêu thúc ngựa đi đầu đội ngũ, một đầu tóc trắng tựa tuyết càng làm nổi bật lên vẻ lạnh lùng như băng. Mặc dù mới tiêu diệt hết một đội binh mã Tây Lăng, nhưng chân mày Mặc Tu Nghiêu vẫn chưa từng dãn ra.



“Tham kiến Vương gia ! ” một khoái mã từ Hồng Nhạn Quan nhanh chóng chạy đến, vọt tới trước mặt Mặc Tu Nghiêu mới ngừng lại cũng không kịp xuống ngựa mà trực tiếp hành lễ trên lưng ngựa. Thấy dáng vẻ vội vã của hắn, trong lòng Mặc Tu Nghiêu trầm xuống nói: “Không cần đa lễ. Hồng Nhạn Quan sao rồi? ” Nam tử trầm giọng nói: “Thuộc hạ vô năng, Vương phi. . . Vương phi không chịu rời khỏi Hồng Nhạn Quan.”



“Ngươi nói gì? ” Trong nháy mắt, gương mặt tuấn mỹ của Mặc Tu Nghiêu trở nên băng lãnh, sát khí trong mắt hiện lên rõ ràng.



Nam tử nói: “Hôm qua Hồng Nhạn Quan đánh một trận ác liệt, tổn thất gần nửa tướng sĩ thủ thành. Hơn nữa. . . Sáu đội Kỳ Lân trong Hồng Nhạn Quan gần như toàn quân bị diệt. Vương phi. . . Vương phi kiên quyết không chịu rời khỏi Hồng Nhạn Quan. ” Mặc Tu Nghiêu híp mắt, lạnh giọng hỏi: “Tiểu thế tử đâu? ” Nam tử nói: “Mấy ngày trước, Vương phi đã đưa tiểu thế tử về Ly thành rồi.”



Nghe ám vệ bẩm báo, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu trở nên cực kỳ ngưng trọng khó coi. Hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Hắc Vân Kỵ theo Bản vương đi trước. Nhất định phải chạy tới Hồng Nhạn Quan trước trưa ngày hôm nay!”



Tướng sĩ Hắc Vân Kỵ đi sau lưng Mặc Tu Nghiêu đồng thanh trả lời. Mặc Tu Nghiêu giao cho Lãnh Hoài và Hà Túc phụ trách binh mã phía sau rồi dẫn ba vạn Hắc Vân Kỵ chạy như bay về phía Hồng Nhạn Quan.



Cuộc đối thoại cũng không  kéo dài bao lâu, khi Diệp Ly trở lại cổng thành, đám người Phượng Tam không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vốn lo lắng Lôi Chấn Đình chó cùng rứt giậu gây bất lợi cho Diệp Ly. Trái ngược với dáng vẻ buông lỏng của mọi người, trong lòng Diệp Ly lại không có chút nhẹ nhõm nào. Nàng không hiểu Lôi Chấn Đình đặc biệt tới tìm nàng nói những lời đó là có ý gì. Nhưng mà nàng hoàn toàn hiểu được sự quyết tâm công phá Hồng Nhạn Quan cùng với sự tính toán sau đó của Lôi Chấn Đình, cho nên khó khăn thực sự của bọn họ vẫn còn ở phía sau.



Lần này, Lôi Chấn Đình quả nhiên không hề hạ thủ lưu tình. Vài chục vạn đại quân Tây Lăng không chút ngừng nghỉ mãnh liệt công kích. Mặc gia quân chỉ còn lại mười vạn người đương nhiên không thể tiếp tục ra khỏi thành nghênh chiến, chỉ có thể tử thủ trên tường thành. Nhưng nhân số hai bên thật sự chênh lệch quá xa, huống hồ mấy ngày nay tướng sĩ Mặc gia quân liên tục khổ chiến, có thể nói là mệt mỏi cực kỳ, mà đại quân Tây Lăng bởi vì binh mã đông đảo, có thể thay phiên ra trận, cho nên cũng không quá mệt mỏi. Tình hình như vậy, buổi trưa nhanh chóng đến, tướng sĩ Mặc gia quân đóng tại Hồng Nhạn Quan mơ hồ có chút không chống đỡ nổi.



Nhưng mà ngay cả như vậy thì cũng vượt xa thời gian hai canh giờ  mà Lôi Chấn Đình đặt ra nhằm phá Hồng Nhạn Quan.



Chẳng mấy chốc một binh lính Tây Lăng leo lên được tường thành Hồng Nhạn Quan, tiếp đến là người thứ hai, thứ ba. . . Mặc dù rất nhiều người bị tướng sĩ thủ thành chém rớt xuống, nhưng mà binh lính Tây Lăng leo lên tường thành càng ngày càng nhiều. Vì vậy, cuộc chém giết vốn chỉ diễn ra dưới cổng thành cùng lỗ châu mai nay đã bắt đầu chuyển hướng trên tường thành. Diệp Ly vung đao chém đứt cổ họng một binh lính Tây Lăng, đang định xoay người thì sau lưng lóe lên ánh đao. Diệp Ly vội vàng giơ tay lên cản, nhưng bên cạnh đã có người ra tay trước, binh lính Tây Lăng quơ đại đao mặt mày dữ tợn đó nhanh chóng ngã xuống dưới. Hàn Minh Nguyệt đứng sau lưng Diệp, vẫn một thân áo trắng như tuyết, phong độ nhanh nhẹn như cũ.



“Tại sao ngươi còn chưa đi? ” Thấy Hàn Minh Nguyệt, Diệp Ly hơi cau mày hỏi. Bọn họ gánh vác trách nhiệm thủ thành cho nên nhất định phải lưu lại. Nhưng mà Hàn Minh Nguyệt vốn không có bất kỳ chức vị nào trong Mặc gia quân cho nên cũng không có nghĩa vụ gì. Huống hồ vài ngày trước Hàn Minh Tích cũng bị nàng lấy danh nghĩa việc công phái trở về Ly thành, Hàn Minh Nguyệt lại càng không có lý do ở lại nơi này. Hàn Minh Nguyệt cười nhạt nói: “Ta muốn nhìn một chút, Vương phi và Mặc gia quân rốt cuộc có thể làm đến mức nào?”



Diệp Ly bất đắc dĩ cười khổ nói: “Bây giờ ngươi cũng thấy rồi đấy. . . Không chịu nổi. . . ” Diệp Ly có chút bất đắc dĩ cùng mất mát… cho dù kiên trì đến thế nào thì cuối cùng cũng chỉ còn lại kết cục này. Mà quan trọng hơn là, thất bại của bọn họ không chỉ là thất bại đơn thuần mà là thất bại trả giá cao. Một khi Lôi Chấn Đình xua binh nhập quan, hậu quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.



“Vương phi hối hận sao? ” Hàn Minh Nguyệt tò mò hỏi.



Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Ta chỉ làm chuyện ta nên làm, huống hồ, bất luận kết quả thế nào thì những chuyện đã xảy ra đều không thể thay đổi. Hối hận thì có ích gì?”



Nhìn dáng vẻ yên lặng thong dong của nàng, Hàn Minh Nguyệt đột nhiên thấy dòng suy nghĩ của mình cũng bình tĩnh không ít. Cười nói: “Cho nên ta lưu lại, là bởi vì ta cảm thấy không chừng sẽ có kỳ tích xảy ra.”



“Chỉ hy vọng như thế. ” Diệp Ly cười nhạt nói, hiển nhiên cũng không coi lời hắn là thật.



Trên đời này quả thật là có không ít kỳ tích, nhưng hiển nhiên lần này kỳ tích không xảy ra bên phía bọn họ. Thời điểm mọi người thấy Lôi Chấn Đình vốn phải trọng thương chưa lành đột nhiên dùng khinh công cao cường nhảy lên tường thành Hồng Nhạn Quan, không ai không khiếp sợ. Đồng thời cũng thầm thấy may mắn trong lòng, may mà mới vừa rồi lúc Vương phi đi xuống Lôi Chấn Đình không ra tay đánh lén, nếu không chỉ bằng mấy người Tần Phong thì không nhất định có thể cản được ông ta.



Lôi Chấn Đình bình thản đứng trên tường thành, đối mặt với Diệp Ly. Lúc này trên tường thành đã máu chảy thành sông. Nhưng người sáng suốt đều hiểu, cho dù Mặc gia quân dũng mãnh thiện chiến thế nào thì dưới tình huống nhân số kẻ nhiều gấp đôi thì thất bại gần như không thể tránh khỏi. Lôi Chấn Đình mỉm cười nhìn Diệp Ly nói: “Vương phi liệu có kỳ quái tại sao vừa rồi ở dưới cổng thành Bản vương không xuất thủ không? ” Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “So với chuyện này thì Bản phi càng hiếu kỳ hơn là trong thời gian ngắn như vậy vết thương của Trấn Nam Vương sao có thể tốt lên? ” Không ai hiểu rõ về vết thương của Lôi Chấn Đình hơn Diệp Ly. Dưới tình huống quân y Tây Lăng xử lý không thoả đáng, vết thương của Lôi Chấn Đình tuyệt đối nặng hơn những gì nàng dự liệu không ít.



Hàn Minh Nguyệt đứng bên cạnh Diệp Ly, nở nụ cười ôn tồn lễ độ, “Chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Tại hạ nhớ có một môn công pháp có thể đem tiềm lực trong người tăng lên trong thời gian ngắn. Cho dù người bị thương nặng, cũng có thể trong thời gian ngắn phát huy thể lực hơn ngày thường.”



Lôi Chấn Đình nhàn nhạt nhìn Hàn Minh Nguyệt một cái, nói: ” Công tử Minh Nguyệt quả nhiên là hiểu biết sâu rộng.”



Hàn Minh Nguyệt bước lên từng bước, không chút dấu vết chắn trước mặt Diệp Ly. Thở dài nói: “Ta tình nguyện không biết. ” Trên đời này không có chuyện gì là không phải trả giá lớn mà có. Loại công pháp theo lời Hàn Minh Nguyệt nói có hiệu quả nghịch thiên như vậy thì cái giá phải trả cao đến mức nào không cần nói cũng biết. Lôi Chấn Đình làm ra chuyện như vậy, rõ ràng là không có ý định sống nữa. Một cao thủ võ lâm có lẽ không đáng sợ nhưng mà một cao thủ không muốn sống thì tuyệt đối là đáng sợ. Nhìn Lôi Chấn Đình ngạo nghễ trước mắt, Hàn Minh Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Trấn Nam Vương cũng là hào kiệt một phương, cần gì phải làm như vậy?”




Lãnh Hoài mang theo trăm vạn đại quân nhảy vào Hồng Nhạn quan, hơn mười bạn binh mã Tây Lăng lập tức vỡ tan ngàn dặm. Nguyên bản vài chục vạn nhân mã bị Mặc gia quân chỉ có hơn mười vạn người ngăn cản trong thành càng ngày còn chết tổn thương cực nghiêm trọng, bản thân cũng có chút mệt mỏi rồi. Lúc này đột nhiên đến trăm vạn đại quân, binh sĩ Tây Lăng cho dù ý chí có ương ngạnh cũng không nhịn được muốn chết rồi. Đợi đến lúc trời sáng, chiến tranh trong thành đã đến lúc kết thúc. Trong thành binh mã Tây Lăng chết thì chết, hàng thì hàng. Lãnh Hoài mang theo người đuổi phía sau cửa thành, vừa vặn tới kịp lúc đỡ thân thể lung lay sắp đổ của Nguyên Bùi lão tướng.



Nguyên lão tướng quân đã hơn 70 tuổi, người trẻ tuổi đánh một ngày một đêm cũng đã mệt lắm rồi huống chi là Nguyên Bùi lão tướng đã cao tuổi như vậy. Thấy Lãnh Hoài, đồng thời Nguyên Bùi thở phào nhẹ nhõm, nếu như Lãnh Hoài đến muộn một chút thì bọn hắn thật sự không nhịn được nữa rồi, “Lãnh…Lãnh tướng quân…”



Lãnh Hoài áy náy nói: “Nguyên lão tướng quân, là ta…Chúng ta đến muộn, vất vả cho các ngươi rồi.”



“Đến là tốt rồi…Đến là tốt rồi…” Nguyên Bùi không ngớt lời nói. Lúc này chỉ cảm thấy phía trước tối sầm, liền ngã gục. Lãnh Hoài tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy, “Nguyên lão tướng quân…Nguyên lão tướng quân…Đại phu!”



Vừa vặn Phượng Tam cũng đi về phía này, nghe được tiếng hô của Lãnh Hoài vội vàng nhanh chóng lướt đi tới. Kéo tay Nguyên Bùi bắt mạch nhẹ nhàng thở ra nói: “Không có có gì trở ngại, đại khái là quá mệt mỏi. Trước hết để người đưa Nguyên lão tướng quân trở về. Lại để cho Trầm Tiên sinh khám kỹ lại.”



Thấy Nguyên Bùi không có việc gì, Lãnh Hoài mới nhẹ nhàng thở ra. Nguyên Bùi có thể nói là lão tướng Mặc gia quân lớn tuổi nhất rồi. Nếu như có chuyện gì xảy ra, đối với Mặc gia quân mà nói không thể nói là không tổn thất lớn.



Phái người hộ tống Nguyên Bùi tướng quân hồi phủ, Lãnh Hoài và Phượng Chi Dao ra mệnh lệnh đuổi theo binh mã Tây Lăng từ phố lớn ngõ nhỏ bắt không để một tên lọt lưới. Đợi đến  lúc an bài hết nơi đây, sắc trời cũng đã sáng rồi, hai người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Từng người liếc nhau một cái, Phượng Tam đột nhiên mở miệng kêu lên: “Vương gia và Vương phi còn trên cổng thành!” Nếu như Mặc Tu Nghiêu giải quyết xong Lôi Chấn Đình mà nói…, tất nhiên sẽ cùng Diệp Ly xuất hiện chủ trì đại cục. Sỡ dĩ cho tới bây giờ chưa thấy hai người họ, tất nhiên là quyết chiến trên cổng thành còn chưa kết thúc.



Hai người vội vàng đi lên cổng thành Hồng Nhạn quan, bọn người Tần Phong đã sớm đến. Tuy cả người vết thương chồng chất, hoặc dựa hoặc là ngồi trên cổng thành, nhưng tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc vô cùng nhẹ nhõm. Phượng Chi Dao không khỏi cười cười, nhún vai đi qua một bên cầu thang giúp Tần Phong đang dựa tường thành ngồi xuống. Một trận đánh xong, ước chừng có một khoảng thời gian rất dài không có chiến tranh rồi, cũng không phải dễ dàng sao? Với tư cách một người lính, cả đời đều không có cơ hội trên chiến trường có lẽ là một loại bi ai. Nhưng với tư cách một quốc gia, nếu cả đời đều chiến tranh, còn không bằng sớm vong quốc rồi.



Thấy bọn người Phượng Chi Dao và Lãnh Hoài liên tiếp xuất hiện, Lôi Chấn Đình rốt cục hiểu rằng lão lại một lần nữa bại bởi Mặc gia quân. Chưởng trong tay cũng càng phát ra ác liệt. Nhưng trải qua một ngày một một đêm kịch liệt đánh nhau, Lôi Chấn Đình hao tổn hơn Lăng Thiết Hàn cùng Mặc Tu Nghiêu nhiều. Nghịch chuyển công pháp  cho dù lợi hại cũng không có khả năng cam đoan Lôi Chấn Đình còn ở trạng thái vô địch cách đây hai mươi bốn năm, cho dù lão có lợi hại hơn Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu nhưng hai cao thủ đương thời cùng liên thủ cũng bị tổn thương không ít. Với tư cách một người, dù cho sớm tiêu hao tất cả sinh lực cũng có cực hạn đấy, cho nên liên tục mấy lần công kích, Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn tinh tường đều cảm thấy Lôi Chấn Đình biến hóa.



Hai người liếc nhau, trường kiếm trong tay Lăng Thiết Hàn xẹt qua một đường cầu vồng thẳng đến ngực Lôi Chấn Đình. Mà sau lưng Mặc Tu Nghiêu một kiếm từ trên đâm xuống đỉnh đầu Lôi Chấn Đình.



Lôi Chấn Đình cười lạnh một tiếng, phi thân né kiếm Mặc Tu Nghiêu đâm tới, một tay cứ thế mà bắt trường kiếm Lăng Thiết Hàn. Sau đó theo thế một chưởng về phía ngực Lăng Thiết Hàn.



Mặc Tu Nghiêu đợi đến lúc này, vốn hướng trên đầu đâm một kiếm là ngụy trang. Đỉnh đầu là tử huyệt trọng yếu, trừ phi Lôi Chấn Đình không nhúc nhích nếu không như thế nào lại đơn giản để người đâm xuống. Mặc Tu Nghiêu chuyển hướng, kiếm Phần Diệt xẹt tia lửa, lập tức đâm qua vai phải Lôi Chấn Đình. Lôi Chấn Đình một chưởng về phía Lăng Thiết Hàn bị dừng lại, Lăng Thiết Hàn rút kiếm từ trong tay Lôi Chấn Đình ra, cúi thấp người cùng với Mặc Tu Nghiêu một trái một phải chém hai chân Lôi Chấn Đình.



Đột nhiên trúng một kiếm Mặc Tu Nghiêu, Lôi Chấn Đình bị đau nhanh chóng né tránh hai đường kiếm Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu, nhưng chân trái vẫn bị Lăng Thiết Hàn vạch ra một đường máu.



Lôi Chấn Đình một mực thối lui đến bên tường thành mới đứng vững. Cúi đầu nhìn thoáng qua vai phải tổn thương nhíu nhíu mày. Một kiếm này tổn thương cũng không nhẹ, nhưng vai phải trước đó mấy ngày mới bị một kích của Diệp Ly thương thế cũng chưa khỏi hẳn. Hôm nay lại thêm một kiếm này của Mặc Tu Nghiêu tự nhiên đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Huống chi nghịch chuyển công pháp cũng tạo thành vô sốt vết thương cùng đau đớn gia tăng trên người lão, lại để thực lực lão giảm đi rất nhiều.



Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn cũng không nóng nảy, từng người nắm chặt trường kiếm trong tay hờ hững nhìn Lôi Chấn Đình. Chuyện cho tới bây giờ, dùng tính cách Lôi Chấn Đình tuyệt đối sẽ không chạy trốn, chỉ sợ lão sắp chết cũng muốn lôi kéo một người chôn chung.



Lôi Chấn Đình cười nhạt một tiếng nói: “Có thể cùng Định Vương và Diêm Vương Các chủ chiến một trận, Bản vương cũng không uổng cuộc đời này rồi.”



Lăng Thiết Hàn lạnh nhạt không nói gì, nhưng Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười nói: “Bản vương cho tới bây giờ không có ý định cùng với ngươi đánh một trận, Bản vương chỉ có một câu. Ngươi chết, ta sống.”



Lôi Chấn Đình sững sờ một chút, không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha…Định Vương quả nhiên không hổ là Định Vương, Măc Lưu Danh sinh ra nhi tử tốt! Mặc Tu Nghiêu…Hôm nay nếu không có Lăng Thiết Hàn ở đây, chết dưới tay Bản vương tuyệt đối là ngươi!” Thế gian này khó nắm bắt nhất chính là lòng người, nhưng Mặc Tu Nghiêu lại hết lần này có thể đoán ra nhân tâm. Cho nên cao thủ như Lăng Thiết Hàn cũng có thể để hắn tùy ý điều động. Có lẽ Diệp Ly nói không sai, năm đó Định Vương phủ chính là vì nhân tâm hiểm ác mà gần như hủy diệt, Mặc Tu Nghiêu rút kinh nghiệm xương máu, vậy mà có thể nhìn thấu đáo nhân tâm sở hữu tất cả dục niệm cùng ý đồ. Cho nên, Lôi Chấn Đình mới có thể thua trong tay hắn.



Mặc Tu Nghiêu cũng không thèm để ý Lôi Chấn Đình trào phúng, lạnh nhạt nói: “Nếu như Lăng Các chủ không ở đây, ngươi sẽ không chết ở đây rồi. Bản vương cũng có biện pháp khác cho ngươi chết.”



Lôi Chấn Đình cười ha ha, ở đây mọi người hai mắt nhìn nhau ai cũng không hiểu lão cười cái gì. Có lẽ chính lão cũng không rõ. Đợi đến lúc lão cười đủ rồi, Lôi Chấn Đình mới một lần nữa đứng dậy, trường kiếm trong tay chỉ Mặc Tu Nghiêu nói: “Tốt! Tốt…Bản vương xem, Định Vương có thể làm cho Bản vương chết như thế nào!”



Bên môi Mặc Tu Nghiêu vẽ ra một tia lãnh khốc vui vẻ, “Bản vương muốn ngươi…sống, không… bằng…. chết!”



Hào khí trên cổng thành khiến tất cả mọi người không nhịn được ngừng hô hấp bình tĩnh nhìn qua ba người giằng co. Trên đời này ba người có võ công có thành tựu cao nhất quyết chiến sinh tử, lập tức muốn phân thắng bại. Đồng thời cũng đại biểu cho, trận chiến giằng co mấy năm nay, cuối cùng người thắng , dù cho…rất nhiều người đã sớm biết rõ thiên hạ thuộc về ai nhưng cố tình không nghĩ tới, không thể ghé mắt.