Thịnh Thế Đích Phi

Chương 450 :

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



Bên ngoài phủ Hoa quốc công



Trong cơn mưa to tầm tã, một thiếu niên ướt đẫm cả người đã ngồi bên góc tường, tùy ý cho cơn mưa to vô tình cọ rửa thân thể cũng không coi là cường tráng của mình. Vốn sắc mặt đã hơi tái nhợt, ở trong màn mưa lại càng trở nên trắng bệch.



“Đứng lên!”



Một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo trắng nhẹ rơi xuống gần hắn ta, trong tay vẫn không quên cầm theo một cái ô, ngăn cản nước mưa rơi xuống người mình. So với cả người đều sạch sẽ khô ráo của hắn ta, thì càng nổi bật bộ dáng ướt đẫm đầy chật vật của thiếu niên.



Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Phượng Chi Dao ngồi xổm xuống, “Thế nào? Không muốn sống?”



“Xen vào chuyện của người khác!” Phượng Chi Dao không nhịn được nhắm mắt lại, hiện tại tâm tình hắn cực kỳ tệ, cho dù người trước mắt là bạn tốt của hắn thì hắn cũng không muốn để ý tới. Mặc Tu Nghiêu cười lạnh, “Nếu đã bày ra bộ dạng nửa chết nửa sống này, thì sao không dứt khoát đi tìm chết luôn đi? Nói không chừng Hoa tỷ tỷ nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của ngươi còn có thể vì ngươi mà chảy hai giọt nước mắt đấy.”



“Mặc Tu Nghiêu! Ngươi đi chết đi!” Phượng Chi Dao nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp nhào tới tên bạn xấu đang ngồi chế giễu ở trước mặt. Hiện tại hắn cực kỳ cần phát tiết, có người cần ăn đòn tự mình đưa tới cửa thì sao hắn lại không đánh chứ? Thiếu niên đang tức giận nhất thời choáng váng đầu nên đã quên mất, tên bạn trước mắt này không phải hắn ta muốn đánh là có thể đánh được.



Quả nhiên, thân thể của hắn ta vừa mới động, Mặc Tu Nghiêu vẫn đang còn ngồi ở trước mặt hắn ta đã đứng dậy lui ra sau mấy bước. Phượng Chi Dao lập tức chụp hụt. Người có tâm tình không tốt luôn dễ dàng tức giận, nếu bình thường một phát không trúng thì chắc chắn Phượng Chi Dao đã thu tay lại rồi, nhưng lúc này hắn ta lại giống như một lòng một dạ muốn đánh với Mặc Tu Nghiêu, liền đứng dậy vung quyền đánh thẳng vào mặt Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, lại tránh tiếp, Phượng Chi Dao lại nhào qua nữa. Hai người liền ở trong màn mưa đánh nhau ngươi tới ta đi. Chỉ khác biệt chính là Phượng Chi Dao là cả người đều ướt đẫm không nói, còn dính đầy nước bùn, giống như vừa mới lăn qua một vũng bùn vậy. Mà Mặc Tu Nghiêu thì lại là một bộ áo trắng nhẹ nhàng phiêu động, một tay cầm ô, cho dù lúc này đang nhảy qua nhảy lại trong mưa gió nhưng cũng không bị dính một giọt mưa nào, giống như không phải đang đánh nhau dưới mưa to mà là đang dạo bước tự nhiên trong mưa xuân vậy.



Đợi đến khi rốt cuộc Phượng Chi Dao đã không còn khí lực nữa, Mặc Tu Nghiêu mới cười híp mắt nhấc chân đá hắn ta một cước ra xa mấy trượng. Nhìn Phượng Chi Dao nằm sấp trong vũng bùn không muốn bò dậy nói: “Ngày mai Bản công tử sẽ xuất chinh Nam Cương. Có muốn đi cùng không? Muốn đi thì liền đứng lên đi theo ta, còn muốn chết thì cứ tiếp tục nằm ở đó đi.” Nói xong cũng không quan tâm Phượng Chi Dao có dậy nổi hay không, liền xoay người bước đi.



Trên mặt đất đầy nước bùn, Phượng Chi Dao nằm trên mặt đất, tùy ý nước mưa đánh vào dung nhan tuấn mỹ tái nhợt. Một lúc lâu sau mới từ từ bò dậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoa phủ vẫn còn sáng đèn trong màn đêm, xoay người đi theo hướng Mặc Tu Nghiêu đã rời đi.



Mười bảy năm sau



Trong một trang viên nhỏ ngoài Ly thành, Hoa Vân Tịch ngồi một mình bên cửa sổ nhìn hoa cúc vàng ngoài viện suy nghĩ xuất thần. Mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên dung mạo mỹ lệ của nàng ấy. Mà trái lại, ý vị của thế gia danh môn và bản thân đã từng là nhất quốc chi mẫu lại càng làm cho nàng ấy có thêm mấy phần tôn quý và khí độ hơn những cô gái bình thường khác.



“Mẹ!”



Mặc Vô Ưu đẩy cửa ra đi vào, lại cười nói. Hoa Vân Tịch vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ con gái nhẹ giọng nói: “Sao con lại ra thành vậy? Đang mang thai mà còn không chịu ở yên.” Mặc Vô Ưu làm nũng tựa vào người mẹ, nói: “Vô Ưu có thai, mẹ lại không chịu ở lại trong thành chăm sóc con gái, con gái không thể làm gì khác hơn là tự đi ra thôi.”



“Hồ nháo.” Hoa Vân Tịch bất đắc dĩ búng trán con gái một cái, cười nói: “Mẹ chồng con đã chăm sóc con rất tốt rồi, chỗ nào còn cần mẹ chứ? Con cũng là một đứa bé ngoan, mẹ chồng như Đại phu nhân Từ gia đã xem như cực kỳ hiếm có rồi, con còn nói nhảm gì đó?”



Mặc Vô Ưu le lưỡi dĩ nhiên, nàng không có ý bất mãn với mẹ chồng, chỉ là muốn làm nũng với mẹ mà thôi. Nhìn mẹ một chút, đôi mắt Mặc Vô Ưu đảo một vòng, nói: “Đúng rồi, mẹ, con mới vừa thấy Phượng Tam thúc thúc ở bên ngoài đó, sao thúc ấy lại không vào?”



Nghe vậy, Hoa Vân Tịch ngẩn người nói: “Hắn ta cũng không có chuyện gì, một lát nữa sẽ tự đi thôi.”



Mặc Vô Ưu hơi hoài nghi cười, mấy năm nay tất cả nhất cử nhất động của Phượng Chi Dao, nàng cũng nhìn thấy rõ ràng. Làm con gái, nếu nói nàng thật sự hy vọng mẹ của mình tìm bố dượng cho mình thì đó là gạt người. Nhưng Mặc Vô Ưu cũng biết mấy năm nay mẹ đã phải chịu rất nhiều cực khổ và uất ức rồi, còn có sự cuồng dại của Phượng Chi Dao nữa. Năm xưa nếu không phải Phượng Chi Dao khư khư cố chấp bắt mẹ ra khỏi cung, thì chỉ sợ hiện tại mẹ đã không còn trên nhân thế nữa rồi.



Phượng Chi Dao đã qua ba mươi rồi, nhưng vẫn thủy chung kiên trì làm nghịch với ý của Phượng Hoài không chịu thành thân. Đối xử với mẹ lại càng hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, nói có chút không biết đủ thì, chính là Từ Thanh Bách đối xử với nàng cũng tuyệt đối không có cẩn thận đến như vậy. Hôm nay mẹ cũng chỉ mới hơn ba mươi thôi, nhân sinh còn rất dài, nếu có thể, đương nhiên Mặc Vô Ưu cũng hy vọng nửa đời sau của mẹ có thể trôi qua hạnh phúc vui vẻ.
“Chẳng lẽ thúc ấy không nên nghĩ đến ba tháng sau thúc ấy không chết thì phải làm sao trước tiên ư?” Mặc Tiểu Bảo nghiến răng nghiến lợi, đây là chủ ý của hắn, hắn tìm cách rất dễ sao? Nói lời biết ơn đâu rồi, cảm tạ ân đức đâu? Máu chảy đầu rơi đâu?



“……”



Trên vách núi Phượng Tam công tử ôm người yêu không có tâm tư suy nghĩ ba tháng sau sẽ thế nào, hắn chỉ biết là, nhiều năm như vậy rốt cuộc hắn đã bắt được thân ảnh mỹ lệ đã từng làm cho mình mê luyến khao khát, cầu xin mà không được. Lồng ngực tựa như bị thiếu mất một cái gì đó từ sau lần đầu tiên gặp nàng, vào giờ khắc này… Trong lúc bất chợt đã trở nên tràn đầy, ấm áp mà dạt dào.



Hoa Vân Tịch vô lực tựa vào lòng Phượng Chi Dao, không định giãy giụa gì nữa. Thế gian này, không có bất kỳ một nam tử nào dành cho nàng tình cảm chân thành tha thiết hơn Phượng Chi Dao, cũng không có bất kỳ một nam tử nào sẽ làm cho nàng cảm thấy lo lắng sợ hãi như Phượng Chi Dao cả.



Cái này là đủ rồi.



Quân tri thiếp hữu phu, tặng thiếp song minh châu.



Cảm quân triền miên ý, hệ tại hồng la nhu.



Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi, lương nhân trì kích Minh Quang lý.



Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt, sự phu thệ nghĩ đồng sinh tử.



Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì.



(Tiết phụ ngâm – Trương Tịch)



Dịch thơ:



Chàng biết thiếp có phu, tặng thiếp song minh châu.



Cảm động tình lưu luyến, treo vào dây lụa đỏ.



Lầu cao nhà thiếp gần vườn uyển, phu quân cầm kích (*) trong Minh Quang (**).



Vẫn biết lòng chàng như nhật nguyệt, nhưng đã thề sinh tử cùng phu.



Trả chàng minh châu lệ thành hàng, hận không gặp nhau khi chưa gả.



(*) kích: một loại binh khí cổ.



(**) Minh Quang: điện Minh Quang trong hoàng cung triều Hán



(Song minh châu, hoàn)