Thịnh Thế Đích Phi

Chương 451 :

Ngày đăng: 20:46 20/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



Năm Mặc Tiểu Bảo mười lăm tuổi, sau khi Định Vương điện hạ truyền Vương vị cho Mặc Tiểu Bảo, liền dẫn Vương phi và Tiểu Quận chúa gần sáu tuổi phất tay một cái, không nói một lời nào rời khỏi Ly thành, chẳng biết đi đâu. Để lại cho Mặc Tiểu Bảo chính là một tòa Định Vương phủ lớn như thế cùng với một lãnh thổ mênh mông nhất thiên hạ vào lúc hiện tại, còn có một đứa em trai đang lau nước mắt nước mũi chạy khắp nơi tìm mẹ và tỷ tỷ.



Sự vụ của Vương phủ cũng không có gì để cho Mặc Tiểu Bảo cần quan tâm, ngay từ một năm trước hắn cũng đã bắt đầu dần dần tiếp nhận sự vụ của Định Vương phủ rồi, tất cả những chuyện này đều là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nhìn tên nhóc đang ôm bắp đùi của mình khóc đến kinh thiên động địa ở trước mắt, Mặc Tiểu Bảo chỉ có thể bất đắc dĩ than thở, cúi người ôm lấy em trai, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại mới biết khóc, sao đệ không kêu Phụ vương dẫn đệ cùng đi chứ?” Cho dù muốn để lại một đứa cho hắn nuôi, thì để Tâm nhi lại cũng tốt ah. Để tên nhóc nước mũi nhễ nhại này làm gì? Trong lòng Mặc Tiểu Bảo thầm ghét bỏ nói.



“Phụ vương hư!” Bạn nhỏ Mặc Ngự Phong hít mũi bĩu miệng nhỏ nói, “Đệ muốn làm Đại tướng quân, không muốn lưu lạc giang hồ ngay cả cơm cũng không ăn no.”



Mặc Tiểu Bảo nghe được thì khóe mắt liền co rút liên tục, đại khái đã biết Phụ vương vô lương kia lại lừa gạt người nữa. Nhưng mà, có phải đệ đệ này đã quá ngốc rồi hay không, lúc hắn sáu tuổi cũng không dễ lừa gạt như vậy ah. Thôi, vẫn là từ từ dạy đi, tránh cho tương lai bị bán cũng không biết còn đếm tiền thay người ta. Cho nên, bạn học Mặc Tiểu Bảo vừa mới mười lăm tuổi còn chưa đại hôn đã bắt đầu kiếp sống vừa làm anh vừa làm cha mẹ vừa làm vú nuôi.



Định Vương đang lúc tráng niên cứ bỏ lại Tiểu Thế tử chưa cập quan (18 tuổi), không, hiện tại phải nói là Định Vương tân nhiệm, đi mất không thấy bóng dáng như vậy. Điều này làm cho các nước chung quanh đều không khỏi bắt đầu có chút tâm viên ý mã (trong lòng rục rịch, không an tĩnh, nghĩ đông nghĩ tây). Cho dù ban học Mặc Tiểu Bảo có là kỳ tài ngút trời, thì cũng chỉ mới vừa mười lăm tuổi thôi, có thể quản lý được gia nghiệp lớn như Định Vương phủ sao? Phải biết rằng, cho dù là Mặc Tu Nghiêu thì năm mười lăm tuổi vẫn còn đang tung hoành trên chiến trường đấy. Có muốn nhân cơ hội này bấm hai cây thử xem phản ứng của Mặc Tu Nghiêu và bản lĩnh của Mặc Tiểu Bảo một chút không?



Mặt khác, trong Ly thành, tâm tư của rất nhiều người cũng bắt đầu rục rịch một lần nữa. Định Vương tiền nhiệm không chịu nạp phi, không chịu đăng cơ, nhưng Tiểu Vương gia tân nhiệm sẽ có suy nghĩ gì đây? Nam nhi có tham vọng nào mà không muốn quân lâm thiên hạ chứ? Nắm quyền thiên hạ, nằm ôm mỹ nhân bên gối, có thể nói đều là mục tiêu phấn đấu cao nhất của tất cả nam nhi có hùng tâm trên thế gian. Hiện tại, một tên nhóc mới mười lăm tuổi không tốn sức chút nào mà đã có được tất cả, chẳng lẽ không có một chút ý nghĩ gì sao? Cho nên, toàn bộ mọi người có mục đích trong khắp Ly thành đều bắt đầu tỉnh dậy.



Mà lúc này, Tiểu Vương gia tân nhiệm của Định Vương phủ – bạn học Mặc Tiểu Bảo hãm hại người thành tánh, hoàn toàn không biết hối cải mà thế nhân còn không biết – đang nằm sấp trong hậu viện của Vương phủ chơi sa bàn (*) với đệ đệ.



(*) Tiếng Anh: sandbox, cũng được gọi là rương cát. Tên như ý nghĩa, có thể xem là một cái hộp lớn chứa cát hoặc mô hình gì đó, có thể đẩy ngã, phá hủy rồi xây dựng lại, tương tự như mô hình kiến trúc hoặc mô hình địa hình khu vực quân sự.



“Ca, ca muốn cưới vợ ư?” Mặc Ngự Phong nằm sấp trước sa bàn, vừa suy nghĩ làm sao chém giết với ca ca, vừa nháy mắt hỏi. Mặc dù Mặc Tiểu Bảo mới mười lăm tuổi, nhưng thân hình đã không thua gì người trưởng thành, do tổng hợp ưu điểm trên dung mạo của Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nên tướng mạo càng tinh xảo tuấn mỹ khiến cho hắn lộ ra nét ngây thơ phù hợp với thiếu niên ở lứa tuổi này. Có điều, bạn học Mặc Tiểu Bảo cũng không để ý đến tướng mạo của mình không có một chút uy nghiêm của Vương giả nào, uy nghiêm gì gì đó không phải là dựa vào tướng mạo mà có, giả trư ăn cọp gì gì đó, cũng rất sảng khoái ah.



Lười biếng ngồi dưới đất, Mặc Tiểu Bảo liếc đệ đệ một cái nói: “Có người hỏi đệ?”




Trong thư phòng Từ phủ, Từ Thanh Viêm ngồi nghiêng người trên ghế, thuật lại lời đồn bên ngoài cho Đại ca nhà mình nghe, vừa nói vừa ôm bụng cười không ngừng, “Đại ca, trong số những cô nương có danh tiếng nổi bật nhất trong mấy năm gần đây, ca coi trọng nhà nào nhất?”



Công tử Thanh Trần đặt quyển sách trong tay xuống, lơ đễnh liếc đệ đệ một cái, nói: “Ca thấy là đệ rất nhàn rỗi không có chuyện làm thiếu đánh.”



“Đại ca, sao ca lại nói như vậy? Mấy ngày gần đây nhà chúng ta cũng sắp bị người ta đạp nát cửa rồi đó. Ngay cả y quán của Đại tẩu mỗi ngày cũng đầy ắp người, ca không thấy mấy ngày nay ngay cả y quán, Đại tẩu cũng không mở sao?”



Từ Thanh Trần ngẩng đầu lên, những người đó muốn làm loạn kiểu nào hắn không xen vào, nhưng nếu quấy rầy đến cuộc sống bình thường của người nhà thì lại không được.



“Cũng không phải vậy sao? Mỗi ngày đệ ra cửa đều bị người vây quanh hỏi không ngừng. Những người này đã muốn biết như vậy thì sao không trực tiếp đi hỏi Mặc Tiểu Bảo đi?” Từ Thanh Viêm cũng hơi phiền não nói. Cho dù hắn thích náo nhiệt, nhưng cả ngày bị vây quanh như vậy thì lại khác ah.



Từ Thanh Trần trầm ngâm một lát rồi nói: “Đệ có thể nói cho họ biết, nên dẫn những cô nương kia về nhà sớm đi, đều không có hy vọng gì đâu.”



“Đệ mà nói như vậy, thì ca thử đoán xem đệ có bị người ngoài đường đánh chết không?” Từ Thanh Viêm do dự hỏi, nói xong, lại còn tò mò nhìn Từ Thanh Trần, “Đại ca, ý của ca là, Mặc Tiểu Bảo căn bản không có ý định đại hôn ư?”



Công tử Thanh Trần lơ đễnh nói: “Cho dù nó muốn đại hôn, thì bị những người này ồn ào nói ra nói vào như vậy nó cũng sẽ không muốn. Nếu những người đó cho rằng Mặc Tiểu Bảo dễ gạt hơn Mặc Tu Nghiêu, thì chỉ sợ sẽ phải xui xẻo.” Rõ ràng là Mặc Tiểu Bảo đang đùa giỡn những người này, Mặc Tu Nghiêu luôn dùng hình thức sạch sẽ gọn gàng, dù có dùng ám chiêu thì cũng không có sở thích cố ý trêu đùa người gì, nhưng rất rõ ràng không biết vì sao mà Mặc Tiểu Bảo lại dưỡng thành sở thích ác liệt như vậy. Thỉnh thoảng, công tử Thanh Trần cũng sẽ nghĩ lại xem có phải giáo dục của Từ gia có vấn đề gì hay không? Nhưng cuối cùng lại đưa ra kết luận là, đều là vấn đề của Mặc Tu Nghiêu, thượng bất chính hạ tắc loạn.



Từ Thanh Viêm chép miệng, nhưng vừa nhớ đến cháu ngoại với một đôi mắt to lấp lánh luôn bất cứ lúc nào cũng tỏa ra sự thiện ý và thuần lương lại làm ra được chuyện khiến cho người ta giận sôi lên như vậy, Từ Ngũ công tử không khỏi rùng mình một cái, trong lòng thầm cầu nguyện cho những tên xui xẻo kia.



—— lời nói của tác giả ——



Câu chuyện về con đường hãm hại vô số người, gây tai họa cho thiên hạ, thuận tiện nuôi đệ đệ của Mặc Tiểu Bảo ~