Thịnh Thế Đích Phi

Chương 49 : Thoát hiểm, đêm kinh thành nhiều chuyện

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

Cạnh vách núi u tĩnh, một vầng trăng tròn không xa không gần treo nơi chân trời. Trên đỉnh núi, gió hiu hiu thổi, nam tử độc nhãn nằm vô lực

trên vách núi, đáy mắt tràn đầy hối hận, cười khổ: ” Thủ đoạn này của

Diệp tiểu thư không khỏi quá hèn hạ đi?” Diệp Ly nhàn nhã ngồi bên cạnh

hắn, tiện tay gỡ bỏ thuốc nhuộm màu đỏ trên vai ném xuống vách núi,

không quan tâm nhún vai nói: “Ngươi cũng không phải chính nhân quân tử,

ta sẽ không thấy áy náy.” Thủ đoạn không quan trọng, mà quan trọng là …

kết quả.



“Đừng nhúc nhích.”Lưỡi dao sắc bén không nặng không nhẹ kề sát mạch

đập ở cổ của nam tử: “Ta không đề nghị ngươi hành động thiếu suy nghĩ,

trước khi ngươi chưa chắc chắn thành công, chỉ cần ta đâm thêm nửa tấc,

đại la kim tiên cũng không thể cứu được ngươi.”



“Ngươi thật độc ác, ta có thể hỏi ngươi đã dùng kỳ độc gì đối với ân

nhân cứu mạng của ngươi không?” Nam tử bất đắc dĩ tạm thời ngừng vận

công để tránh độc phát, trên thực tế hắn căn bản không sử dụng được một

chút nội lực.



Diệp Ly lắc đầu: “Bí mật, nhưng cách xưng hô ân nhân cứu mạng này cần phải bàn bạc lại nha, tâm tình ta gần đây vô cùng không tốt.”



“Thật may mắn khi được nghe tài nữ đệ nhất kinh thành kể khổ.” Nam tử cười nói, chỉ là phối hợp với diện mạo khiến người khác sợ hãi nhìn vào có chút buồn cười. Diệp Ly cau mày nói: “Từ khi ta được chỉ hôn cho

Định Vương, dường như các loại phiền toái đều tìm tới cửa, không ngừng

thăm dò, giám thị, bới móc, đương nhiên còn thêm bắt cóc.”



“Đã phiền toái như vậy không bằng bỏ trốn cùng ta đến nơi khác, ngươi thấy thế nào?”



Lông mi dài của Diệp Ly chuyển động nhẹ nhàng: “Ta không có hứng thú

với vở kịch thiên kim tiểu thư, tài tử giai nhân. Hơn nữa ta đoán vở

kịch này khẳng định đã quên nói rõ cha mẹ, thân thích, tỷ muội giai nhân kia làm sao bây giờ, thanh danh làm sao bây giờ, sống dựa vào cái gì,

nếu tài tử cùng giai nhân khác bỏ trốn thì phải làm sao?” Nam tử thất

vọng nhìn nàng, sau nửa ngày mới nói: “Ngươi muốn thật nhiều, ở trong vở kịch không phải đều nói tất cả tài tử về sau sẽ thi đậu trạng nguyên

vinh hoa phú quý, cha mẹ của thiên kim đều sẽ tha thứ nàng, thân thích

đều hâm mộ nàng, tỷ muội đều ghen ghét nàng. Quan trọng nhất là, cuối

cùng tài tử giai nhân cùng nhau sống đến đầu bạc, ân ái cả đời?” Diệp Ly lắc đầu, “Cuối cùng kết thúc trong vở kịch chỉ là chung chung, cái bạch đầu giai lão ân ái cả đời đó, đại đa số đều do tự mình tưởng tượng đó

chứ?”



Nam tử suy nghĩ cẩn thận, dường như không có người nào diễn hay trong thoại bản nào có ghi tài tử giai nhân bạch cùng nhau sống đến đầu bạc,

con cháu đầy nhà.



“Được rồi cô nãi nãi, phải thế nào thì ngươi mới bằng lòng thả

ta?”Dường như đã rõ ràng vòng vo với Diệp Ly là vô dụng, nam tử hỏi

thẳng.



“Nói cho ta biết ai muốn hại ta.” Diệp Ly cũng không vòng vo, thẳng thắn hỏi.



“Nếu như ta không nói thì sao?”



Lưỡi đao lạnh như băng đặt trên cổ của hắn nhẹ nhàng lướt qua, da gà

trên cổ lập tức nổi lên: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy đao đâm ngươi

mà ta sẽ trực tiếp đẩy ngươi xuống.” Diệp Ly nhìn thoáng qua sơn cốc

không thấy đáy, mỉm cười.



Không bằng ngươi lấy đao đâm ta luôn đi? Nam tử dở khóc dở cười: “Việc này thật sự không thể nói.”



“Việc này có thể nói.”



“Ta đã đáp ứng người khác, nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù

ngươi thật sự đâm chết ta thì ta cũng sẽ không nói.” Nam tử kiên định

nói, Diệp Ly dò xét hắn trong chốc lát, nhíu mày nói: “Được rồi. Đã như

vậy hãy để cho ta xem dưới lớp da mặt này cất giấu một khuôn mặt như thế nào.”



“Diệp tiểu thư, bây giờ ngươi thả ta ra coi như ta nợ ngươi một nhân tình được không?” Nam tử thương lượng nói.



“Lời này có chút quen tai, chỉ là ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng một người mà đến thân phận mà ta cũng không biết sao? Cho dù ngươi nợ ta

một trăm nhân tình mà ta không tìm thấy ngươi thì ai sẽ trả.” Diệp Ly

một tay cầm dao găm không chút dao động kề vào động mạch cổ của nam tử,

một tay bắt đầu tìm tòi trên khuôn mặt xấu xí “Diệp tiểu thư, trên người ta có ngân phiếu hai vạn lượng, ngươi cầm lấy xem như phí an ủi cho

ngươi. Sự việc hôm nay chúng ta coi như xóa bỏ?”



Tay Diệp Ly cũng không ngừng lại thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng ta

cũng giống ngươi, vì tiền không muốn sống sao? Bây giờ xóa bỏ, làm sao

ta biết còn có thể xảy ra lần nữa hay không?”



Nam tử trầm mặc một lúc nói: “Ta không biết nàng có làm tiếp hay

không, nhưng ta cam đoan tuyệt đối sẽ không khó xử Diệp tiểu thư, được

chứ?” Cảm giác được tay Diệp Ly thoáng khựng lại một chút, nam tử vội

vàng nói thêm: “Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không khó xử Diệp tiểu thư,

ngươi có thể nói với Mặc Tu Nghiêu, hắn biết ta là ai, cũng biết lời của ta có thể tin hay không.” Lưỡi đao lạnh như băng rốt cuộc rời đi một

chút, Diệp Ly đứng dậy: “Tạm thời tin ngươi.”



“Thuốc giải.”



“Không có, thuốc là Thanh Ngọc đưa cho ta.Tuy ngươi không dùng được

nội lực nhưng từ đây xuống dưới không cần khinh công chắc cũng không

thành vấn đề a.”Diệp Ly mỉm cười nói.



Nam tử cắn răng, nhưng cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân

khiến hắn không rảnh tranh luận với Diệp Ly, chỉ có thể đứng dậy chuẩn

bị sử dụng phương pháp bò xuống sơn cốc mà hắn chưa bao giờ sử dụng.

Thật đáng tiếc hắn vẫn chậm một bước, một giọng nói u lãnh truyền đến từ bên kia đường nhỏ: “Hàn Minh Nguyệt —— ”



Nam tử áo trắng ngồi trên xe lăn chậm rãi xuất hiện cuối con đường

nhỏ, phía sau hắn vẫn là thiếu niên mặc vải thô trầm mặc vững vàng đẩy

xe lăn. Cho dù con đường này không bằng phẳng mà là ở trên đỉnh núi

nhưng dường như hắn cũng không có biểu hiện đã dùng hết sức. Mặc Tu

Nghiêu ngồi trên xe lăn mặt trầm như nước, ánh mắt nhìn vào mắt nam tử

trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tĩnh mịch. Chỉ bị hắn nhìn thoáng qua, nam tử đã cảm thấy thân thể cứng đờ giống như bị hàn băng làm đông cứng.

Chỉ có thể nhìn vách núi cách mình không đến hai bước cười khổ.



“A Ly, nàng có sao không?” Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly, ánh mắt mang


Nữ tử nhẹ gật đầu giọng lạnh lùng nói: “Trở về đi.”



Thủ lĩnh áo đen cũng nhìn ra tâm tình nữ tử lúc này không quá vui

mừng, cũng không dám nói gì vung tay lên để mấy người che chở cô nhanh

chóng rời đi trong đêm tối.



“Vèo —— ”



Một mũi tên có xu thế phá không mà đến, nam tử áo đen cầm đầu vội

vàng rút kiếm muốn ngăn mũi tên, nhưng mũi tên kia lại không dễ dàng

ngăn cản, chỉ cảm thấy trường kiếm trong tay chấn động, tay cầm kiếm

cũng lập tức tê liệt. Mũi tên xuyên qua thân kiếm bắn thẳng về phía cô

gái áo đen sau lưng hắn.



“A? !”



“Tiểu thư!”



Mũi tên xẹt qua bên mặt nữ tử, cắm trên vách tường cách ven đường

không xa. Cô gái áo đen quay đầu lại nhìn mũi tên, thân thể mềm nhũn

suýt nữa ngã quỵ, chỉ thiếu chút nữa mũi tên kia không bắn thủng đầu

nàng thì cũng hủy mặt nàng.



“Tiểu thư.” Người bên cạnh vội vàng đỡ lấy, nữ tử vung tay lên, tàn

nhẫn đánh nam tử áo đen một bạt tai trên mặt: “Phế vật!” Nam tử áo

đen ánh mắt ảm đạm cúi đầu.



“Phượng Chi Dao!” Cách đó không xa trên nóc nhà truyền đến tiếng cười sảng khoái, nữ tử ngẩng đầu nhìn thấy Phượng Chi Dao một thân hồng y

rêu rao, nhàn nhã ngồi ở trên nóc nhà, nhìn xuống dáng vẻ chật vật của

nàng. Lông mày anh tuấn của Phượng Chi Dao khẽ nhếch, tay trái còn mang

theo một cây cung ra hiệu với nàng : “Phượng Chi Dao!! Ngươi thật to

gan!” Nữ tử cắn răng nói.



” Bổn công tử sao phải sợ, nửa đêm ta cầm cung bắn một hai kẻ áo đen

hành tung lén lút chẳng lẽ lại phạm pháp? Nói không chừng Tần đại nhân

còn phải cảm ơn bổn công tử vì ra một phần lực giúp trị an kinh thành,

ngươi nói có đúng không?”



“Giết hắn cho ta!” Bàn tay trắng nõn của nữ tử chỉ lên nóc nhà, giọng tràn đầy sát khí. Chỉ cần nghĩ tới mới mũi tên kia, nàng không nhịn

được muốn nam nhân ung dung tự đắc trước mắt tan xương nát thịt.



“Muốn so nhiều người với bổn công tử? Sợ ngươi à?” Phượng Chi Dao

lười biếng đưa tay ra sau, trên nóc nhà một đám người áo đen lặng yên

không tiếng động xuất hiện, nhưng trong tay mỗi người đều cầm cung tên,

trực tiếp mở cung chuẩn bị bắn xuống đường đi. Mắt của nữ tử áo đen

phát ra lửa giận, cắn răng kiêu căng nói: “Phượng Chi Dao! Ngươi dám

giết ta sao?”



Phượng Chi Dao tiếc nuối lắc đầu: “Ta không dám.”



Nghe xong câu trả lời của hắn, nữ tử càng thêm tự tin. Có chút tự đắc nói: “Đã không dám thì cút xa ra chỗ khác cho ta!”



Móa! Bổn công tử ghét nhất nữ nhân không coi ai ra gì! Trong mắt

Phượng Chi Dao hiện lên một tia tà khí lạnh lẽo, đưa tay nhanh chóng kéo cung bắn tên, lại một mũi tên trúng vào vạt áo dưới chân nữ tử.



“Phượng Chi Dao!”



Phượng Chi Dao lười biếng nhìn nàng, ánh mắt càng thêm khinh thường

nữ tử: “Đừng kêu nữa, ngươi có gọi bổn công tử cũng sẽ không yêu mến

ngươi đâu. Có người muốn ta cảnh cáo ngươi, đừng có lại làm những chuyện lộn xộn nữa, bằng không thì đêm nay mũi tên này tuyệt đối sẽ không bắn

trên vách tường. Cho dù không ngươi không tin tài bắn cung của bổn công

tử, cũng không nên hoài nghi bọn hắn.” Giơ ngón tay chỉ vào mấy người áo đen dáng người cao ngất vân phong bất động phía sau hắn, Phượng Chi Dao thản nhiên nói.



“Không. . . Điều đó không có khả năng. . .” Cô gái áo đen kinh sợ

nhìn chằm chằm người áo đen phía sau Phượng Chi Dao, hắn sao có thể. . .



“Phượng Chi Dao ngươi dám một mình điều động Hắc Vân kỵ!”



“Chậc, nữ nhân lừa mình dối người.” Phượng Chi Dao không kiên nhẫn

ngồi dậy nói: “Tóm lại ngươi nhớ kỹ cảnh cáo của bổn công tử là được,

miễn cho lần sau khuôn mặt bị hủy lại bảo bổn công tử không cảnh báo.”



Con mắt nữ tử mặc áo đen rũ xuống không nói, Phượng Chi Dao cũng

không có tâm tình dây dưa với nàng, nói với người đứng phía sau: “Xong

việc rồi mọi người giải tán đi.”



“Vèo —— vèo —— ”



Vài tiếng xé gió phá không vang lên, người bảo vệ bên cạnh nữ tử ngã

xuống đất, chỉ để lại tên cầm đầu cầm kiếm khẩn trương đề phòng. Nhưng

trong lòng của hắn rõ ràng, lúc này hắn còn cầm kiếm trên tay là vì mũi

tên kia căn bản không hề dùng sức, nếu lại đến thêm một mũi tên khác,

hắn căn bản không ngăn cản được cũng không tránh được.



“Phượng Chi Dao, ngươi tùy ý xuất động Hắc Vân kỵ không sợ người

trong nội cung biết được sao?”Cô gái áo đen rốt cục mở miệng nói.



Phượng Chi Dao vung tay lên cười nói: “Ngươi trước hết nên nghĩ cách

giải thích tại sao bên cạnh ngươi thiếu mất nhiều người như vậy.”



Cuối cùng cô gái không nói thêm gì, mang số thị vệ còn lại ôm hận rời khỏi khu phố. Nàng vừa rời đi thì người áo đen trên nóc nhà cũng biến

mất rất nhanh trong bóng đêm. Phượng Chi Dao xoay người lại bay qua nóc

nhà, nhảy vào cửa sổ mới mở một nửa trong phòng dưới mái hiên, nhìn nam

tử ngồi ngay ngắn bên trong bất đắc dĩ cười nói: “Như vậy, Từ đại công

tử đã hài lòng chưa?”



Từ Thanh Trần yên lặng ngồi bên cửa sổ, trước mặt bày biện một bầu

rượu và hai cái chén, đưa tay rót hai chén rượu, buông bầu rượu ngẩng

đầu mỉm cười nói với Phượng Chi Dao: “Thay ta tạ ơn Vương gia.”