Thịnh Thế Đích Phi

Chương 48 : Sơn trại lịch hiểm ký

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

Tại một ngõ hẻm vắng vẻ trong kinh thành, một chiếc xe ngựa yên tĩnh

dừng lại. Người đánh xe chẳng biết đã sớm đi đâu, không biết lúc nào,

xung quanh đã bị người vây lại. Nam tử cầm đầu mặc một bộ xiêm y màu xám không chút thu hút, tóc dài mất trật tự che khuất một bên gương mặt. Lộ ra một nửa mặt khác cứng ngắc mà dữ tợn. Trong con mắt duy nhất bắn ra

mũi nhọn lạnh lẽo oán độc, cho dù hiện tại còn ánh tà dương phía tây

nhàn nhạt ấm áp như cũ, chiếu vào trên người nam tử cũng cho người một

loại cảm giác âm hàn thấu xương.



“Đi ra!” Giọng nói âm trầm của nam tử vang lên. Một lúc lâu, trong xe ngựa cũng không có động tĩnh. Hình như không còn kiên nhẫn, nam tử cười lạnh một tiếng nói: “Nếu không ra ta sẽ bắn tên. Gia biết người bên

trong còn chưa chết, lăn ra đây.”



Sau một lát, một nha đầu bộ dáng thanh tú run run vén rèm lên trượt

xuống từ trên xe ngựa. Sau đó cùng một thiếu nữ xinh đẹp khác đỡ một

thiếu nữ dung nhan thanh lệ tái nhợt xuống, vai phải thiếu nữ cắm một

mũi tên lông vũ, chỗ bị tay trái che lại đã là một màu đỏ thẫm, “Các

ngươi. . . Các ngươi là ai?”



Nam tử độc nhãn cười lạnh một tiếng, trong độc nhãn dữ tợn lóe ra tia sáng ác độc, “Đây là Vương phi tương lai của Định Vương à? Mệnh của tên tàn phế Mặc Tu Nghiêu kia coi như không tệ, chỉ còn lại nửa cái mạng mà còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy chịu gả cho hắn!”



Thanh Loan chắn ở phía trước, bảo vệ hai người sau lưng, “Ngươi đã biết rõ thân phận của chúng ta mà còn dám vô lễ như thế?”



Nam tử độc nhãn nhe răng cười nói: “Người khác sợ Mặc Tu Nghiêu, ta

không sợ. Huống chi. . . Hiện tại trong kinh thành còn có người sợ hắn

sao?”



Diệp Ly nhìn thẳng nam tử kia, “Các hạ có thù oán với Định Vương hay có thù oán với Từ gia và Diệp gia?”



Nam tử độc nhãn khẽ giật mình, rồi lại nhanh chóng liều lĩnh cười ha

hả, “Nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu? Thú vị! Ta không có thù với Mặc Tu

Nghiêu, cũng không có thù với Từ gia và Diệp gia. Ngươi muốn thế nào?”

Diệp Ly nói: “Vậy thì là cầm chỗ tốt của người khác, đến tìm phiền toái

rồi hả? Ngươi thu bao nhiêu chỗ tốt, ta cho ngươi gấp bội.”



“Ngươi?” Nam tử độc nhãn nhìn chằm chằm Diệp Ly dò xét, rồi lại như

đang đánh giá độ đáng tin trong lời của nàng, “Ta thu hai vạn lượng ngân phiếu của người khác muốn mạng ngươi. Ngươi cho được sao?”



Diệp Ly gật đầu, “Ngươi thả chúng ta, ta cho ngươi bốn vạn lượng.”



” Dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi?” Con mắt duy nhất của nam

tử mãnh liệt co rút, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Ly. Đối với bất cứ

người nào, bốn vạn lượng bạc tuyệt đối là một số lượng đủ để người khác

động tâm. Ánh mắt của người chung quanh cũng bắt đầu di động…, chỉ là

nam tử độc nhãn kia không nói gì, bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Diệp Ly thản nhiên nói: ” Nếu như ngươi không tin thì có thể

thả nha đầu của ta về lấy tiền cho ngươi. Một tay giao tiền một tay thả

người, hai bên không thiếu nợ nhau. Hơn nữa. . . ta cảm thấy ngươi cũng

không định giết ta. Ta chỉ yêu cầu ngươi không thương tổn chúng ta.”



Nam tử độc nhãn khóe mắt hung hăng khẽ giật một cái, nhìn chằm chằm Diệp Ly nói: “Ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi?”



” Nếu ngươi thực sự muốn giết ta, vừa rồi trực tiếp loạn tiễn bắn chết chúng ta là được.”



“Tốt, nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu quả nhiên không giống người bình

thường! Ngươi! Trở về lấy tiền. Nếu để cho người khác biết, hoặc là đến

lúc đó tại địa điểm dự định không thấy ngân phiếu, chuẩn bị nhặt xác cho tiểu thư nhà ngươi a.”



Thanh Ngọc bị chỉ vào lắc đầu mạnh, nói: “Ta không đi được! Để tiểu thư trở về chúng ta lưu lại.”



Nam tử độc nhãn cười lạnh, “Các ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng mạng của hai nha đầu đáng giá?”



Thanh Ngọc cắn răng nói: “Tiểu thư nhà ta bị thương, ta hiểu một chút về y thuật. Để Thanh Loan trở về đi.”



“Bị thương không nặng, nếu ngươi không đi nhanh thì vết thương của tiểu thư nhà ngươi sẽ càng nặng hơn, cút!”



“Thanh Ngọc, ngươi đi trước.” Diệp Ly nói khẽ. Thanh Ngọc cắn môi, nặng nề gật đầu nói: “Thanh Loan, chăm sóc tốt cho tiểu thư.”



Thanh Loan gật đầu, quay lại thay Thanh Ngọc vịn Diệp Ly. Nhìn Thanh

Ngọc lảo đảo chạy đi, nam tử độc nhãn chỉ chỉ hai người bên cạnh nói:

“Đi theo nha đầu kia, cầm ngân phiếu đến. Về phần các ngươi. . . muốn tự mình đi hay là để ta cho người mời các ngươi đi?”



“Tự chúng ta đi.”



Các nàng bị bắt cóc rồi, Diệp Ly có chút bất đắc dĩ nhìn tình hình

trước mắt. Hiển nhiên, một đám thổ phỉ có thể bắt đi một Vương phi

tương lai từ kinh thành dưới chân thiên tử như vậy, không thể không nói

đây là một chuyện rất thần kỳ. Một đoàn người dùng tốc độ cực nhanh ra

khỏi kinh thành, đi tới bên ngoài một ngọn núi hiểm trở cách kinh thành

khoảng một trăm dặm. Hiển nhiên các nàng thực sự đã bị thổ phỉ bắt cóc

rồi, bởi vì đây là một trại thổ phỉ.



Có lẽ bởi vì Diệp Ly còn trị giá bốn vạn lượng ngân phiếu, cho nên

bọn họ cũng không bị ném vào địa lao âm trầm, mà bị nhốt vào trong một

phòng nhỏ có chút đơn sơ. Đợi đến lúc cửa bị đóng lại, Thanh Loan vội

vàng đi tới cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rồi mới đi đến trước mặt Diệp Ly thấp giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta cách kinh thành xa như vậy, liệu Thanh Ngọc có thể tìm được chúng ta sao?”



Diệp Ly buông tay vẫn ấn vào vai phải, tiện tay lấy mũi tên bên trên

xuống. Mũi tên lông vũ từ ngực phải đâm xéo vào, căn bản không làm Diệp

Ly bị thương. Vết máu đỏ thẫm thấm ra trên quần áo chỉ là son màu đỏ

cùng một lọ nước thuốc Thanh Ngọc mang theo bên người mà thôi, “Hắn căn

bản không định lại để Thanh Ngọc trở về, chẳng qua là không nỡ bỏ bốn

vạn lượng bạc kia mà thôi.” Thanh Loan cả kinh, “Tiểu thư nói. . . Bọn

hắn cầm tiền liền định giết người diệt khẩu?” Diệp Ly gật đầu, mỉm cười

an ủi Thanh Loan: “Ngươi yên tâm, hai người kia không phải đối thủ của

Thanh Ngọc. Nàng ấy không có việc gì đâu.” vẻ u sầu trên mặt khuôn mặt

Thanh Loan không biến mất chút nào, bất đắc dĩ liếc nhìn tiểu thư nhà

mình. Nàng có chỗ nào giống như đang lo lắng cho Thanh Ngọc chứ, nàng

đang rầu rĩ các nàng nên thoát hiểm thế nào a. Lão gia và Đại công tử an tâm giao tiểu thư cho các nàng, hiện tại tiểu thư bị thổ phỉ bắt, các

nàng lại chỉ có thể bó tay hết cách, thật là quá vô dụng!



“Bọn hắn nhiều người lắm, không phải lỗi của các ngươi.” Diệp Ly mỉm cười nói, ” Băng bó miệng vết thương giúp ta.”



Thanh Loan gật gật đầu, cúi đầu giật xuống một cái khăn sạch sẽ từ

trong tay áo băng bó kỹ cho “Miệng vết thương” của Diệp Ly, vừa nói:

“Tiểu thư có biết ai muốn gây bất lợi cho chúng ta không? Có phải phu

nhân không?”



Diệp Ly lắc đầu, nói: “Gần đây tình hình kinh tế của bà ta căng


“Nghe ra hình như rất có đạo lý.”



“Có người đã nói với ta, vấn đề có thể sử dụng tiền đề giải quyết đều không phải là vấn đề. Lần này ta sẽ không quỵt nợ. Chỉ cần ta thoát

thân lập tức sẽ cho ngươi tiền, ta còn có thể giao tiền đặt cọc trước.”

Diệp Ly mỉm cười nói.



“Nếu như ta không đáp ứng thì sao?” Nam tử độc nhãn híp mắt nói.



Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Nếu ta chết, Diệp gia Từ gia Định quốc vương

phủ sẽ dùng hết toàn lực vây quét ngươi. Nếu ta còn sống, ta sẽ xem xét

dùng toàn bộ tài sản của ta, có lẽ còn kể cả đồ cưới của Từ gia cùng với sính lễ của Định Quốc vương phủ với tư cách tiền thưởng, treo giải

thưởng để khắp thiên hạ đuổi giết ngươi. Ta sẽ không muốn mạng của

ngươi, người khác chỉ cần có thể cho ngươi một đao ta sẽ cho một ngàn

lượng. Ngươi đoán xem có bao nhiêu người sẽ tiếp?”



Khóe miệng nam tử độc nhãn thoáng co giật một cái, “Rất ác độc. Nhưng điều kiện trước tiên là ngươi có thể tìm được ta.”



Vẻ tươi cười của Diệp Ly càng thêm không màng danh lợi, ” Người nào đó của Thiên Nhất các thiếu ta một cái mạng.”



Vẻ tươi cười đùa cợt trên mặt nam tử độc nhãn cuối cùng đã hoàn toàn

cứng lại, trong con mắt duy nhất sự âm tàn ác độc vốn có cũng dần dần

tản đi, phóng ra quang mang sắc bén. Tuy vẫn là khuôn mặt đáng sợ kia,

trong nháy mắt lại khiến cho người ta cảm thấy nhiều thêm vài phần khí

thế của người bề trên.



“Không hổ là nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu, quả nhiên không giống bình thường.”



Diệp Ly nhàn nhạt cười khổ, “Bảo vệ tánh mạng mà thôi, có lẽ các hạ

bằng lòng lộ ra diện mạo thật? Nói thực ra, ta không quá thích nói

chuyện với một người với mang mặt nạ.” Nam tử độc nhãn có chút ngoài ý

muốn nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi nhìn ra? Ta cho rằng thuật dịch dung

của ta đã có thể dùng giả đánh tráo thật rồi.” Diệp Ly nói: “Có lẽ ta

khá mẫn cảm đối với những thứ này a. Ta nghĩ mặt nạ da người cùng da mặt chân chính vẫn còn có chút khác nhau không phải sao?”



Nam tử độc nhãn ghét bỏ vuốt vuốt mặt của mình, “Thời gian quá gấp.

Vội vàng làm ra thứ phẩm. Ngươi đã biết có người muốn làm hỏng thanh

danh của ngươi, cũng biết đối phương cuối cùng đã đưa ra yêu cầu gì?”

Diệp Ly nhìn xem hắn, “Xin lắng tai nghe.”



Nam tử độc nhãn đi qua một bên ngồi xuống, nhìn chằm chằm Diệp Ly mắt lộ vẻ trêu tức, “Đối phương yêu cầu. . . hủy danh tiết của ngươi. Đặc

biệt, phải. . . hủy… ngươi.”



Ánh mắt Diệp Ly lạnh lẽo, “Là nữ nhân.”



Nam tử độc nhãn kinh ngạc nhướn mày, Diệp Ly cau mày nói: “Chỉ có nữ

nhân mới thích dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối phó nữ nhân.”



Nam tử độc nhãn nhún nhún vai nói: “Ta chắc chắn sẽ không nói cho ngươi biết đối phương là ai. Ngươi không sợ sao?”



Diệp Ly nghiêm mặt nhìn hắn, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi cũng không có ý định làm như vậy, không phải sao?”



Nam tử gật đầu, cười vang nói: “Không thể không thừa nhận, Mặc Tu

Nghiêu thực tinh mắt. Ít nhất so với tên Mặc Cảnh Lê ngu ngốc mạnh hơn

nhiều. Ta thực sự không có quyết định này. Dù sao, ta cũng không định vì mấy vạn lượng bạc mà thật sự chọc tức Mặc Tu Nghiêu.”



“Ngươi quen biết Mặc Tu Nghiêu.” Diệp Ly chỉ ra.



Nam tử độc nhãn cũng không phủ nhận, đứng lên nói: “Hiện tại chúng ta có thể đi. Diệp Tam tiểu thư, chúng ta đi lấy tiền ta nên được, sau đó

tiễn ngươi về nhà. Ngươi cảm thấy như thế nào? Ta đoán qua một hai canh

giờ nữa, Mặc Tu Nghiêu sẽ đến rồi, ở đây không an toàn.” Diệp Ly không sao cả đứng dậy đi theo hắn, hỏi: “Người trong cái trại này của ngươi

làm sao bây giờ?” Nam tử độc nhãn quay đầu lại cho nàng một nụ cười vặn

vẹo, “Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta là thủ lĩnh thổ phỉ đấy chứ?

Ngươi yên tâm, tuy ta không phải thủ lĩnh thổ phỉ, nhưng là thổ phỉ

trong cái trại này tuyệt đối là cùng một giuộc không việc ác nào không

làm. Rơi vào tay Mặc Tu Nghiêu coi như bọn hắn xui xẻo.”



“Trại chủ độc nhãn thật sự không phải do ngươi giết đấy chứ?” Diệp Ly đi theo nam tử xuyên qua tại gian phòng thô sơ, trên đường đi ngẫu

nhiên gặp được thổ phỉ tuần tra đi ngang qua hành lễ với nam tử độc

nhãn, thấy Diệp Ly đi theo sau hắn còn không hẹn mà cùng lộ ra vẻ ngầm

hiểu nhau tươi cười hèn mọn bỉ ổi “Thủ vệ ở đây thật sự không được tốt

lắm, khó trách Thanh Loan không làm kinh động người trong trại một chút

nào.”



” Thì ra ngươi còn hiểu thứ này? Thực sự không tốt lắm, nếu không có ta hỗ trợ, chỉ bằng những thứ ngu ngốc này căn bản chưa đi ra kinh

thành cũng sẽ bị bắt lại.” Nam tử độc nhãn trả lời: “Cái tên tham tiền

kia đang nằm trong phòng hắn ngáy o..o… đây này, lại muốn độc chiếm

tất cả tiền thưởng, cho tới bây giờ gia đều tự mình kiếm tiền, khiến

các người một đồng cũng không kiếm được. Chờ Mặc Tu Nghiêu tới vừa lúc

gánh trách nhiệm của hắn. Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào đây?”



Diệp ly không sao cả gật đầu, đánh giá đường đi càng đi càng lệch phía trước, “Chúng ta rời đi từ chỗ này?”



Nam tử gật gật đầu, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ta lấy được tiền tuyệt

đối đưa ngươi lông tóc vô thương về Diệp gia.” Đang muốn đưa tay chạm

vào cơ quan, xa xa dưới núi truyền đến một ít tiếng động khác thường.

Diệp Ly ung dung thản nhiên, nam tử độc nhãn lại lập tức thay đổi sắc

mặt, thấp giọng nói: “Chết tiệt! Sao hắn có thể đến nhanh như vậy?” Nói

xong lập tức bỏ qua con đường cũ, lôi kéo Diệp Ly chạy như điên về một

hướng khác.



“Chúng ta không đi mật đạo hả?”



Nam tử nói: “Đi mật đạo không an toàn, hơn nữa quá quanh co. Nói

không chừng sẽ bị chặn lại.” Nghe âm thanh dần dần từ xa đến gần, mà bên trong trại vẫn không có chút động tĩnh nào. Hiển nhiên người đến đều là cao thủ, đám ô hợp trong trại kia căn bản ngay cả bóng dáng người ta

cũng không phát hiện được. Nam tử kéo Diệp Ly chạy về phía sau núi,

“Phía sau núi còn một con đường, mặc dù có chút hiểm yếu nhưng có thể

nối thẳng đến một sơn cốc. Tạm thời Mặc Tu Nghiêu chắc chắn không tìm

thấy.”



“Nhưng ta…” Diệp Ly nói.



“Yên tâm, khinh công của ta không tồi. Mang theo ngươi cũng có thể xuống dưới.”



” Nhưng ta muốn quỵt nợ!” Diệp Ly cười nói.