Thịnh Thế Đích Phi

Chương 47 : Hoàng đế, Thái hậu, Quý Phi

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

Mặc Tu Nghiêu suy đoán quả nhiên không sai, sính lễ còn chưa đến được hai ngày thì trong nội cung đã cho người truyền ý chỉ của Diệp Chiêu

nghi nói là nhớ Tam tiểu thư, mời Tam tiểu thư tiến cung gặp lại. Cuối

cùng ai là người muốn gặp mình trong lòng Diệp Ly biết rõ, lúc Diệp

Nguyệt ở nhà quan hệ của nàng với nàng ta tuy không kém đến nỗi mọi

người đều biết, nhưng tuyệt đối không tốt hơn so với Diệp Oánh. Đáng

tiếc, tuy Diệp Nguyệt chỉ là Chiêu Nghi, nhưng Diệp Ly chưa chính thức

trở thành Định Vương phi cũng không có tư cách cự tuyệt nàng ta. Cho nên đành phải nhận ý chỉ trở về trong viện của mình thay đổi một bộ quần áo phù hợp, sau đó mang theo Thanh Loan và Thanh Ngọc cùng đi theo thái

giám truyền lời tiến cung.



Sở kinh ở phương bắc Đại Sở, cung điện phần lớn nguy nga hùng vĩ, khí thế phi phàm. Vừa xuống xe ngựa, khí thế hoàng gia rộng lớn đã ập đến

trước mặt Không giống quyền quý tầm thường hướng về vẻ đẹp tinh điêu tế

trác, điều làm Hoàng thành càng thêm nổi bật chính là đại khí bàng bạc

của nó. Ngũ trảo Kim Long chiếm giữ bên trên cột đá cực lớn phảng phất

đang cảnh cáo thế nhân hoàng quyền không thể xâm phạm. Người đến lần đầu nhất định khiếp sự hùng vĩ tráng lệ của nó, mà Diệp Ly đã sớm nhìn quen cao ốc trăm thước, danh thắng di tích cổ chỉ trong và ngoài nước chỉ

có thể dành cho nó nhàn nhạt tán thưởng. Xuống xe ngựa tại cửa cung,

Diệp Ly theo sau thái giám dẫn đường cùng tiến vào nội cung. Vừa đi vừa

không dấu vết đánh giá hoàn cảnh trong nội cung, thuận tiện ghi nhớ vị

trí của mình.



Xuyên qua một tầng lại một tầng cửa cung, cuối cùng ngừng lại trước

một tòa cung điện hoa lệ. Diệp Ly ngẩng đầu nhìn lên —— cung Dao Hoa.

Diệp Ly nhớ rõ Diệp Nguyệt đúng là được ban cho ở tại cung Dao Hoa.



“Diệp Tam tiểu thư, xin chờ một chút, chúng ta đi vào thông báo một tiếng.” Thái giám dẫn đường giọng the thé nói.



Diệp Ly gật đầu nói: “Công công xin cứ tự nhiên.”



Sau khi thái giám kia đi vào thông báo, cũng không nhanh chóng trở

ra. Diệp Ly đã đứng chờ gần một nén nhang cũng không thấy có người đi

ra. Thanh Ngọc thấp giọng nói: “Tiểu thư, Chiêu Nghi nương nương đây là

có ý gì? !” Thanh Loan thấp giọng trách mắng: “Đừng nhiều lời, tiểu thư

không nói chuyện thì ngươi lắm miệng làm gì?” Thanh Ngọc cũng hiểu hoàng cung cũng không phải nơi bình thường như ở nhà mà có thể tùy ý nói

chuyện, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn, ngậm miệng không nói. Diệp Ly

cười yếu ớt nói: “An tâm một chút, chớ vội.” Thanh Loan do dự một chút,

nhìn chung quanh mới thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, chẳng lẽ Chiêu Nghi

nương nương…” Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Diệp Chiêu nghi không biết dùng thủ đoạn bất nhập lưu như vậy.” Thanh Ngọc và Thanh Loan đều cực kỳ

thông minh, nghe Diệp Ly nói như vậy trong lòng lập tức hiểu được, đều

im lặng không nhiều lời nữa, không phải là đứng đợi sao. Các nàng một

người là người tập võ, một người từ nhỏ nghiên tập y thuật, ai cũng

không phải người yếu đuối.



Lại qua nửa khắc đồng hồ, trong cung Dao Hoa vẫn không có người đi

ra, ngược lại có một đoàn người lung la lung lay cách đó không xa đã

tới. Nhìn thanh thế phô trương như vậy cũng biết nhất định là quý nhân

nào đó xuất hành rồi. Ba người Diệp Ly nghiêng người tránh qua một bên, tránh đụng tới đối phương. Rất nhanh, một đoàn người chạy tới cửa cung

Dao Hoa, một đám cung nữ thái giám vây quanh hai nữ tử mặc cung trang

tới, dừng bước không xa trước mặt Diệp Ly. Trong hai người, một nữ tử áo lam vẻ mặt hiếu kỳ đánh giá Diệp Ly nói: “Ồ? Vị tiểu thư này nhìn thật

lạ mắt, sao lại đứng ở chỗ này?” Diệp Ly đành phải tiến lên, dịu dàng

cúi đầu, ” Tam nữ Hộ bộ thượng thư Diệp Ly bái kiến hai vị quý nhân.”



“Thì ra là Định Vương phi tương lai ah. Chúng ta không dám.” Nữ tử

mặc cung trang áo trắng vội vàng cho qua, che miệng cười nói, ” Sao Diệp Tam tiểu thư lại đứng ở chỗ này? Là tới thăm Diệp Chiêu nghi sao?”



Diệp Ly gật đầu cười nói: “Đúng là phụng mệnh Chiêu Nghi nương nương đến đây yết kiến.”



“Nếu như thế thì chúng ta cùng đi vào là được.” Nữ tử áo lam kia đến

kéo Diệp Ly. Diệp Ly lại cười nói: “Diệp Ly lần đầu tiến cung không hiểu quy củ, không được Chiêu Nghi triệu kiến không dám vào trong. Không làm chậm trễ thời gian của hai vị quý nhân, Diệp Ly xin tạ ơn lần nữa.” Hai nữ tử liếc nhau một cái, nữ tử áo trắng cười nói: “Đã như vậy, chúng ta đi vào trước. Gần đây thân thể Chiêu Nghi tỷ tỷ rất dễ mệt mỏi, chắc là ngủ rồi, người phía dưới không dám quấy rầy. Diệp Tam tiểu thư chờ một

lát.”



“Đa tạ.”



“Tiểu thư, vì sao chúng ta không đi vào cùng các nàng?” Thanh Ngọc

nhẹ giọng hỏi. Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, người

đi qua đường này hình như nhiều hơn một ít so với lúc các nàng mới tới.



Diệp Ly quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ giọng cười hỏi, “Ngươi đoán nếu chúng ta đi vào theo họ có thể bị đuổi ra hay không?”



“Có lẽ. Không thể nào?” Thanh Ngọc nói có chút không xác định, Diệp

gia tiểu thư bị đuổi ra khỏi cung của một tiểu thư khác nhà mình quả

thật rất mất mặt, Diệp Chiêu nghi cũng sẽ không có chỗ tốt.



“Này. . . Đến bên này, bên này. . .”



Diệp Ly quay đầu lại, ở góc điện cách đó không xa một cái đầu nho nhỏ thò ra từ dưới gốc cây hoa cười tủm tỉm, ngoắc ngoắc với mình. Diệp Ly

nhìn chung quanh, mới giơ tay lên chỉ chỉ mình. Đứa trẻ hơn phân nửa

thân thể giấu sau cây hoa gật gật đầu với nàng, “Tới nha.”



“Tiểu thư?”



Diệp Ly khoát khoát tay, chậm rãi đi tới, “Ngươi là Vương phi tương

lai của Định Vương thúc?” Một tiểu cô nương dung mạo tinh xảo đáng yêu,

khoảng bảy tám tuổi, trên đầu chải một búi tóc đáng yêu ngồi chổm hổm

trong bụi cây. Bên trên búi tóc còn có hai chuỗi trân châu óng ánh, chế tác tinh xảo, trên quần áo thêu hoa văn phượng hoàng màu vàng, thấy

được thân phận đứa nhỏ này bất phàm.



“Phải, ngươi là ai?”



“Ta không nói cho ngươi.” Tiểu cô nương mở to đôi mắt to sáng ngời, cười tủm tỉm nhìn nàng.



Diệp Ly cũng không để ý, cười nói: “Vậy ngươi biết Định Vương? Ngươi đã gặp hắn? Nói dối không phải đứa trẻ ngoan, ai cũng biết Định Vương

không ra khỏi cửa thật nhiều năm rồi, đại khái nhiều như tuổi của ngươi vậy.”



Tiểu cô nương cho nàng một ánh mắt khinh bỉ, “Ta chưa thấy qua chẳng

lẽ không có thể nghe người khác nói sao? Hương Hương biểu tỷ nói cho

ta biết đấy, Định Vương thúc là người có võ công tốt nhất thiên hạ,

thông minh nhất dễ nhìn nhất lợi hại nhất. Lớn lên ta muốn gả cho hắn!”


Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, cữu cữu đã nói thân thể ngoại công vẫn khỏe mạnh.”



Mặc Cảnh Kỳ cười nói: “Không cần khẩn trương như vậy, nhớ ngày đó

trẫm cũng đã tận mắt thấy phong thái của Thanh Vân tiên sinh, không khỏi vô cùng hướng tới. Chỉ là nhiều năm qua vẫn chưa từng gặp lại.” Diệp Ly hổ thẹn cúi đầu nói: “Từ sau khi mẫu thân qua đời, nhiều năm rồi thần

nữ cũng chưa gặp ngoại công. Không thể thay mẫu thân hầu hạ dưới gối,

thần nữ thật sự thẹn với sự yêu thương của ngoại công.”



“Ah? Diệp tiểu thư cùng định Vương đại hôn, Thanh Vân lão tiên sinh chắc sẽ không bỏ qua hôn lễ của ngoại tôn nữ duy nhất chứ?”



” Ngoại công tuổi tác đã cao, không chịu nổi đường đi mệt nhọc. Chỉ

sợ không thể tận mắt thấy thần nữ. . . Nhưng ngoại công đã để Đại cữu

cữu vào kinh thay mặt chủ trì. Thần nữ cũng vô cùng mừng rỡ.”



Mặc Cảnh Kỳ ánh mắt chớp lên, “A? Hồng Vũ tiên sinh đã vào kinh rồi sao? Như vậy. . . Từ đại công tử…”



Diệp Ly thản nhiên cười nói: “Đại biểu ca cùng mấy vị biểu ca khác

cũng cùng vào kinh rồi. Cữu cữu không có công danh trên người, bởi vậy

cũng không thể rêu rao quá nhiều.”



Mặc Cảnh Kỳ cười vang nói: “Từ gia xưa nay không thích hư danh mà lại thích thanh tịnh, chỉ là Hồng Vũ tiên sinh coi như là ân sư thụ nghiệp

của trẫm, lần này vào kinh lại không thể đến nghênh đón, thật sự là có

chút thất lễ.” Diệp Ly vội nói không dám, nhưng trong lòng không cho là

đúng. Đại cữu cữu chỉ là phụng mệnh Tiên Hoàng chỉ điểm qua một ít việc

học cho hắn mà thôi, ai là ân sư thụ nghiệp của hắn rồi hả? Huống chi

nếu quả thật cố tình đi nghênh đón thì đã sớm đi, nàng không tin Mặc

Cảnh Kỳ thật sự không biết Đại cữu cữu vào kinh lúc nào.



Mặc Cảnh Kỳ hiển nhiên cũng không có ý dây dưa vấn đề này nữa, nhìn

Diệp Ly nói: “Diệp tiểu thư đoạt được khôi thủ thịnh hội bách hoa năm

nay, mà ngay cả quận chúa Vinh Hoa cũng tán thưởng Diệp tiểu thư trước

mặt Thái hậu nhiều lần. Không biết Diệp tiểu thư có thể cho trẫm và Thái hậu mở rộng tầm mắt.” Căn bản không cho Diệp Ly cơ hội cự tuyệt, vung

tay lên, đã có cung nữ thái giám mang tới một thư án khắc hoa, trên thư

án giấy và bút mực đều đã đủ.



“Thần nữ bêu xấu.”



Diệp Ly đứng sau thư án vừa cầm bút vẽ tranh, trong lòng vừa đem

hoàng đế trên điện mắng 100 lượt. Nàng thật sự không cách nào lý giải sở thích tùy tiện bắt người làm thơ điền từ của mấy hoàng đế cổ đại này.

Dù sao không phải ai cũng thích ngâm thơ làm phú, càng không phải ai

cũng có cái tài kia. Ngộ nhỡ bị hoàng đế gọi lên nhưng lại không làm ra

thơ thì làm sao bây giờ?



Diệp Ly quy củ vẽ lên một bức tranh hoa lan, thuận tiện đề một bài

thơ về U Lan ngoại công đã làm mấy năm trước. Duy chỉ có thể dùng để ra

vẻ đại khái chính là chữ của nàng rồi. Nhìn ánh mắt của người bên trên

từ tìm tòi nghiên cứu đến kinh ngạc sau đó lại đến thất vọng, Diệp Ly

không chút để ý cung kính đứng sau thư án chờ hoàng đế đánh giá.



“U Lan? Đây là thơ của Thanh Vân tiên sinh?” Liễu Quý Phi nhíu mày hỏi.



Diệp Ly xấu hổ nói: “Thần nữ thật sự không tinh thông thi từ lắm, còn mong hoàng thượng thứ tội.”



Đáy mắt Liễu Quý Phi hiện lên một chút khinh thị, liếc qua bức họa nói: ” Chữ Diệp tiểu thư thật ra cũng không tồi.”



Thái hậu cũng khó có được mà đồng ý lời của Liễu Quý Phi…, tác phẩm

của Diệp Ly tại thịnh hội bách hoa bây giờ còn đang ở trong nội cung.

Bức họa thực sự không coi là kinh diễm, chỉ là đúng quy củ mà thôi, mà

thơ. . . Ba vị trên điện không hẹn mà cùng hoài nghi cái bài thơ kinh

diễm thịnh hội bách hoa, thơ Mẫu Đơn kia tuyệt đối không phải là thủ bút của Diệp Ly. Dù sao Từ gia cái gì cũng không nhiều, chỉ có tài tử là

nhiều. Tùy tiện tìm một nhân vật quan trọng viết thay Diệp Ly không

phải là không thể, có thể có thơ như vậy cũng chẳng có gì lạ, ” Chữ của

Diệp tiểu thư quả thật rất đẹp.”



Diệp Ly tinh tường cảm giác được hứng thú của ba vị bề trên đối với

nàng rõ ràng giảm xuống rất nhiều. Tuy nàng không biết rõ cổ nhân tại

sao phải cảm thấy cầm kỳ thư họa đại biểu cho năng lực, chỉ số thông

minh của một người, nhưng ít nhất kết quả này đối với nàng mà nói là

không xấu.



Mãi cho đến buổi chiều, Diệp Ly mới được Thái hậu phái người đưa ra

khỏi cửa cung, kịp lúc nàng cống hiến thư pháp của mình giúp Thái hậu

sao chép một cuốn kinh thư. Bởi vì hoàn toàn không có người nhớ tới việc nàng phải đi cung Dao Hoa cáo từ Diệp Chiêu nghi, Diệp Ly cũng không

định phiền Thái hậu phái người đi, đành phải coi như là đã quên. Lúc

cùng cung nhân đi xuống mang theo đồ hoàng đế, Thái hậu và Liễu Quý Phi

ban thưởng ra Hoàng thành, cho đến khi ngồi lên xe ngựa Diệp Ly mới chậm rãi thở ra một hơi dài buồn bực đã nghẹn trong lòng hơn nửa ngày.



“Tiểu thư, trước nghỉ ngơi một lát. Sắc mặt ngươi thật khó coi.” Thanh Ngọc thò tay bắt mạch cho Diệp Ly, nói khẽ.



Thanh Loan bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư lần đầu tiến cung có chút khẩn

trương a. Đáng tiếc chúng ta không vào được cung của Thái hậu, cũng

không thể đi cùng tiểu thư.”



Thanh Ngọc cười yếu ớt nói: “Ngươi đi vào ước chừng cũng chỉ có thể

tự dọa mình, đừng gây thêm phiền toái cho tiểu thư mới phải.”



Diệp ly dựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện xem lại từng

chuyện xảy ra hôm nay tại hoàng cung trong đầu một lần. Thời điểm trong

cung chỉ có thể chú ý cẩn thận khắp nơi, rất nhiều chỗ căn bản không kịp nghĩ nhiều. Hoàng đế, Thái hậu, Liễu Quý Phi. . . Dường như mỗi người

đều rất bình thường, nhưng lại như đang che dấu quan hệ xoắn xuýt nào đó không muốn người biết. Còn có Diệp Nguyệt…



Không đúng!



Diệp Ly bỗng nhiên mở to mắt, Thanh Loan và Thanh Ngọc lại càng hoảng sợ, “Tiểu thư, làm sao vậy?”



“Xe ngựa đi không đúng đường!” Diệp Ly nói. Lời còn chưa dứt thì vèo một tiếng, một mũi tên dài xuyên qua xe ngựa bắn vào bên trong.