Thịnh Thế Đích Phi

Chương 46 : Cuộc sống tân hôn bi thảm của Diệp Oánh

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc Beta: Sakura

“Lê Vương và Lê Vương phi cũng ở đây? Lão thần bái kiến Vương gia

Vương phi.” Hoa lão quốc công liếc mắt đảo qua mọi người trong sảnh, hơi dừng một chút trên người Diệp Ly rồi mới chào Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh



Mặc Cảnh Lê gật gật đầu, dời ánh mắt đến trên người Mặc Tu Nghiêu sau lưng Hoa quốc công, cau mày nói: “Lão quốc công đây là?”



Hoa quốc công vuốt vuốt râu bạc trắng, vô cùng đắc ý cười nói: “Lão

phu vội tới làm mối cho Tu Nghiêu, mang sính lễ đến. Diệp lão phu nhân,

mau đến xem xem sính lễ này Diệp phủ còn chỗ nào không hài lòng không?

Tam tiểu thư cũng đến xem, thiếu cái gì chúng ta lập tức gọi người bổ

sung.” Diệp lão phu nhân vốn đã xem qua danh sách sính lễ một lần, ở đâu còn dám nói có gì không hài lòng. Vội vàng tươi cười đầy mặt mà nói:

“Lão quốc công và Tô lão tiên sinh tự mình xử lý, sao có thể có gì sai

lầm.” Thuận tay giao danh sách cho Diệp Ly, Diệp Ly cũng chỉ tùy ý nhìn

thoáng qua, quay người đưa cho Thanh Loan bên cạnh, cười yếu ớt nói:

“Làm phiền Quốc công cùng với Tô lão rồi.”



Hoa quốc công đánh giá Diệp Ly một phen, quay lại gật đầu với Mặc Tu

Nghiêu cười nói: “Diệp gia quả nhiên dạy dỗ cô nương tốt, Tu Nghiêu thật có phúc.”



Mặc Tu Nghiêu liếc nhìn Diệp Ly, mỉm cười không nói.



Tô Triết cũng rất đồng ý cười nói: “Lão quốc công nói không sai, Tam

tiểu thư thi thư họa đều có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong khuê tú

kinh thành. gia giáo Diệp gia thật tốt.”



Lại là một phen tán thưởng khiêm tốn, Hoa lão phu nhân dùng lý do bồi dưỡng cảm tình trước hôn nhân sai hai vị nhân vật chính ra ngoài. Đứng

bên ngoài Vinh Nhạc đường, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu không khỏi hai mặt

nhìn nhau cuối cùng hóa thành một nét cười yếu ớt.



“Để ta.” Diệp ly đến sau lưng Mặc Tu Nghiêu tiếp nhận vị trí của A

Cẩn, A Cẩn do dự một chút cũng không lập tức buông tay. Mặc Tu Nghiêu

giơ tay lên nói: “A Cẩn, ngươi lui xuống trước đi .” Thiếu niên nhìn về

phía Diệp Ly, trên mặt nhiều hơn một chút kinh ngạc, sau đó càng nhiều

thêm một ít kính ý vốn không có, cung kính giao xe lăn cho Diệp Ly, quay người nhảy lên biến mất trước mắt hai người.



Diệp Ly chậm chạp đẩy xe lăn dọc theo con đường nhỏ bằng phẳng đi về

hướng hoa viên, Mặc Tu Nghiêu hơi nghiêng đầu nói khẽ: “Nếu như mỏi mệt

có thể dừng lại, kỳ thật. . . ta có thể tự làm.”



“Ta biết, nhưng ngươi cũng biết ta không phải tiểu thư khuê các yếu

đuối.” Diệp Ly cười nói. Xe lăn rõ ràng được chế tạo tỉ mỉ, đẩy cũng

không cần phí quá nhiều sức. Diệp Ly hoàn toàn tin tưởng cho dù không có người đẩy xe lăn Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối có thể hành động tự nhiên, nếu không hắn nhất định sẽ không sai tâm phúc bên người đi. Nghe lời nói

của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu dường như nhớ ra điều gì đó ho nhẹ một tiếng, cúi đầu bật cười, “Gần đây cẩn thận một chút. Cảnh Lê người này tật xấu khác còn dễ nói, nhưng cứ thích mang thù, có thể nói là có thù tất báo. Gần đây thua lớn vài lần trong tay nàng, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.”



Diệp Ly gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta vẫn không rõ ta rốt cuộc chọc tới hắn chỗ nào.”



Mặc Tu Nghiêu cười nhạt trong mắt có chút ý tứ trào phúng hàm xúc,

“Nếu như sau khi nàng bị từ hôn biểu hiện thất vọng một ít, thất lạc một ít, thậm chí tìm chết một phen…, chắc hắn ta sẽ không nhằm vào nàng làm gì. Thậm chí. . . còn có thể bởi vì chút nguyên nhân mà đền bù cho nàng mấy thứ.” Diệp Ly im lặng, “Cho nên, sở dĩ hắn đối với ta như vậy cũng

là bởi vì biểu hiện của ta không như ý hắn?”



“Đúng.”



“…” Thật sự là thiếu ăn đòn!



Đi đến bàn đá bên cạnh ao sen Diệp Ly ngừng lại, cười nói: ” Nghỉ ở

chỗ này một lát.” Đúng là thời tiết đầu tháng năm, trong ao sen chỉ có

một màu xanh biếc, lại làm cho người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái vui

vẻ. Xa xa bọn nha đầu theo sát lanh lợi đưa lên trà bánh liền lập tức

cáo lui, chỉ để lại mấy người Thanh Sương đứng ở một chỗ không xa không

gần chờ sai khiến. Mặc Tu Nghiêu lại cười nói: “Người bên cạnh nàng đều

rất tốt. nha đầu kia chính là người ngoài thành đêm đó? Công phu không

tồi.”



Diệp Ly quay đầu lại nhìn Thanh Loan đang nói chuyện cùng Thanh

Sương, có chút vô ý mà nói: “Thanh Loan và Thanh Ngọc đều là từ chỗ cậu

cả tới. Chỉ có Thanh Sương vẫn đi theo ta.” Nàng cũng không nói tỉ mỉ ai là Thanh Ngọc ai là Thanh Sương, tin tưởng đối với người bên cạnh nàng

Mặc Tu Nghiêu đều biết đại khái. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Thì ra là

người Từ gia, khó trách. ánh mắt A Ly cũng rất tốt. Như vậy về sau đến

Định vương phủ thì ta cũng không cần lo lắng rồi.”



Diệp Ly nhíu nhíu mày, “Ngươi không phải đang nói với ta về sự vụ sau này của Định vương phủ chứ?” Để nàng trông coi một đám bộ đội đặc chủng thân thủ bất phàm thì không có vấn đề, thậm chí trông coi một đoàn quân nàng cũng có thể đảm nhiệm. Nhưng lại để cho nàng đi quản lý sự vụ của

một cái vương phủ cùng với sản nghiệp, dù cho có những ngày này học tập

và luyện tập, trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng. biểu hiện

xoắn xuýt của Diệp Ly hiển nhiên vừa lòng Mặc Tu Nghiêu, ý cười trong

mắt càng nhiều, nói: “Nàng là đương gia chủ mẫu tương lai của Định quốc

vương phủ, sự tình của vương phủ sớm nói cho nàng, tránh cho đến lúc đó

luống cuống tay chân. Có gì không đúng sao?”



“Không có.” Diệp Ly lắc đầu, nàng vẫn hiểu được đạo lý thân tại kỳ vị tựu yếu mưu kỳ chính*(thân ở vị trí nào thì chịu trách nhiệm với nó),

“Hi vọng ta sẽ không làm vương phủ rối loạn.”



“Ta có lòng tin với A Ly.” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói.



Diệp Ly bất đắc dĩ nhướn mày, “Vì lòng tin của ngươi, hình như ta

cũng không có lý do thoái thác.” Trong thâm tâm Diệp Ly rất thích loại

cảm giác này, kỳ thật nàng ở chung với Mặc Tu Nghiêu không quá giống vị

hôn phu thê, nhưng càng giống bằng hữu. Đều hiểu rõ tâm tư của nhau,

cũng rõ ràng điểm mấu chốt của nhau. Hiện tại có lẽ tình cảm không sâu,

nhưng ở chung so với vị hôn phu thê chính thức càng thêm tự tại. Có lẽ

bọn hắn cả đời chỉ có thể có tình cảm bằng hữu, cũng có lẽ có một ngày bọn hắn sẽ trở thành người nhà của nhau, nhưng chuyện tương lai ai có

thể nói chắc đâu? Chỉ có thể chờ mong, không phải sao?



” Tình hình của ta bây giờ, không quá thích hợp đi tiếp Từ tiên sinh

và Từ đại nhân. Mong hai vị trưởng bối đừng nên trách.” Mặc Tu Nghiêu bỏ chén trà trong tay lên bàn, nhìn Diệp Ly, có chút áy náy mà nói.



“Đại cữu cữu đã biết rõ tình trạng hiện tại của Định quốc vương phủ,

bọn hắn cũng không phải người quá chú ý những… nghi thức xã giao kia.

Nhưng mà. . . lần trước hình như đại ca nói là đã ghé qua Định quốc

vương phủ?” Diệp Ly tò mò nhìn hắn, trong lòng thật sự có chút tò mò Từ

Thanh Trần, một công tử văn nhã như vậy sẽ biểu đạt bắt bẻ và bất mãn

đối với muội phu tương lai như thế nào.



Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ nhàn nhạt cười khổ, “Nhiều năm không thấy,

phong thái Từ công tử vẫn khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ như trước.”



“Bái kiến Lê Vương, bái kiến Lê Vương phi.” Giao lộ cách đó không xa, Thanh Loan Thanh Sương song song chặn đường.



Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, “Như thế nào? Đường này bổn vương không được đi?”



Thanh Loan và Thanh Sương liếc nhau, con đường nhỏ này chỉ đến ao

sen, phía trước căn bản không có đường khác. Lê Vương rõ ràng thấy tiểu

thư nhà mình ở cùng Định Vương lúc này còn cố ý đi về phía trước, không

phải là bới móc sao? Thanh Sương đang muốn nói chuyện thì bên kia Mặc Tu Nghiêu đã mở miệng nói: “Mời Lê Vương và Lê Vương phi tới đi.” Hai

người lúc này mới cúi đầu cung kính nói: “Vương gia, Vương phi mời.”


Vương thị cố hết sức không để mình thét lên, đỏ mắt nhìn Diệp Thượng

thư nói: “Vì cái gì? Nguyệt nhi và Oánh nhi cũng là đích nữ của lão gia, cháu gái ruột của Lão phu nhân a. Lão phu nhân không khỏi quá mức nặng

bên này nhẹ bên kia rồi. Nguyệt nhi trong cung thì thôi, nhưng chuyện

này để Oánh nhi về sau đặt chân (*có chỗ đứng để sinh sống) thế nào ở Lê vương phủ?” Diệp Thượng thư không kiên nhẫn nói: “Bà đang nói bậy bạ gì đó? Đồ cưới của Oánh nhi xảy ra chuyện gì trong lòng bà rõ ràng. Rốt

cuộc bà cầm bao nhiêu bù vào, bà cho rằng ta cùng Lão phu nhân không

biết?” Vương thị có chút không cam lòng nói khẽ: “Ly nhi chẳng lẽ không

có cái khác bù vào? Thời điểm Đại cô nương xuất giá năm đó đồ cưới còn

chưa bằng số lẻ của nàng.”



Diệp Thượng thư lạnh lùng nói: ” Đồ cưới quý giá mẹ Ly nhi lưu lại

cho nó đi đâu lẽ nào bà không biết? Còn có, đồ cưới của Ly nhi nhiều ra

chính là do mẹ nó lưu lại cho nó, là Từ gia lấy ra. Đồ cưới của Oánh nhi nhiều hơn đều là từ Diệp gia đấy!”



“Lão gia. . .” Vương thị mặt mũi tràn đầy bi thương nhìn Diệp Thượng

thư, thân thể cũng là bộ dáng lung lay sắp đổ, “Ta biết ngay. . . Lão

gia vẫn luôn khinh thường ta. Cũng bởi vì xuất thân nhà mẹ ta bần hàn

không bằng tỷ tỷ xuất thân hiển quý. . .” Còn chưa nói xong, Vương thị

đã khóc đến nước mắt rơi lã chã, “Ô ô. . . Biết sớm như vậy, còn liên

lụy nữ nhi của ta bị lão gia coi khinh, ta. . . ta lúc đầu còn không

bằng chết đi cho xong…”



“Bà đang nói bậy bạ gì đó? !” Nhìn bộ dáng thê tử bi thương như thế,

trong lòng Diệp Thượng thư mềm nhũn. Nhớ tới chính mình những ngày này

vì Triệu thị vẫn luôn có chút vắng vẻ bà ấy, bất đắc dĩ nói.



Vương thị nén nước mắt, ai oán nhìn Diệp Thượng thư, “Chẳng lẽ lão gia không khinh thường ta sao?”



Diệp Thượng thư nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, ta khi nào khinh thường bà?”



Vương thị lúc này mới ngưng được nước mắt, cảm động nhìn Diệp Thượng

thư, “Bích Nhi biết lão gia nhất định sẽ vĩnh viễn đối tốt với Bích

Nhi.”



Diệp Thượng thư nhìn nhìn Diệp Oánh, có chút không được tự nhiên ừ

một tiếng. Diệp Oánh ngồi một bên cũng như có điều suy nghĩ, đối với thủ đoạn lung lạc phụ thân của mẫu thân, nàng vẫn hết sức kinh ngạc. Tuy

nàng tại chỗ xem cảm thấy mẫu thân làm ra dáng dấp thiếu nữ ngượng ngùng này rất khiến người ta cảm thấy có chút không chịu được, nhưng phụ thân rõ ràng cam chịu một dạng này. Đại phu nhân năm đó nàng cũng nhớ rõ. Có thể nói, Diệp Oánh từ nhỏ đã lấy nữ tử như Đại phu nhân làm mục tiêu

nỗ lực. Cho nên nàng kỳ thật vẫn luôn không biết, vì cái gì phụ thân sẽ

vứt bỏ Đại phu nhân, nữ tử xinh đẹp ưu nhã tài hoa hơn người như vậy mà

càng thêm coi trọng mẹ ruột của mình. Có một lần nàng thậm chí có chút

hoài nghi mình có phải thật sự cố gắng sai phương hướng rồi hay không.

Nhưng về sau lớn lên giữa khuê tú kinh thành, ánh mắt khen ngợi và hâm

mộ của nam tử lại khiến cho nàng hiểu, nàng cũng không sai.



“Lão gia, chuyện kia. . . đồ cưới của Ly nhi…”



Diệp Thượng thư cau mày nói: “Đây là chuyện Lão phu nhân quyết định.

Nếu bà còn có ý kiến thì đi nói với Lão phu nhân.” Diệp Thượng thư mặc

dù việc tư trong phòng mình có chút lẫn lộn không rõ, nhưng trên chính

sự còn không tính là quá choáng váng. Lập tức đẩy Diệp lão phu nhân ra

làm tấm mộc.



Vương thị đương nhiên không dám đi hỏi Diệp lão phu nhân, nếu bà dám

khiêu chiến với Diệp lão phu nhân, những năm này đã sớm nghĩ biện pháp

hạ độc chết lão phu nhân luôn dùng lỗ mũi xem mình còn thích khoa tay

múa chân kia rồi.



Thấy thê tử và con gái đều có dáng vẻ tủi thân lại không dám nói,

Diệp Thượng thư thở dài: “Bà cũng biết sính lễ Định vương phủ đưa đến là cái dạng gì rồi đấy. Mặc dù có mẹ Ly nhi lưu lại đồ cưới cho nàng,

người ngoài không nhìn ra cái gì. Nhưng quyền quý kinh thành nhà ai

không hiểu? Nếu truyền ra lời hiềm khích gì, Diệp gia chúng ta cũng

không cần ở kinh thành làm người rồi.” Tham sính lễ phong phú của con

rể gia, lại không đưa ra hồi môn tương ứng sẽ bị người đâm cột sống chỉ

trỏ đấy.



Vương thị nhớ tới danh sách sính lễ thật dài kia của Định vương phủ,

không thể không thừa nhận Định quốc vương phủ dù cho xuống dốc cũng vẫn

là nhà lớn nghiệp lớn, của cải nhiều.



“Việc này truyền đi, mất mặt cũng không phải Định quốc vương phủ và

Ly nhi. Mà là Diệp gia chúng ta, còn có Chiêu Nghi nương nương trong nội cung.” Diệp Thượng thư tiếp tục nói.



Nhắc tới khởi Diệp Chiêu nghi trong nội cung, thần sắc Vương thị càng dao động. Chỉ là nhớ tới thoáng cái lại cho ra hết vài vạn lượng bạc,

trong lòng lại co rút một hồi. Tự định giá một phen, mới buồn bã nói:

“Lão gia và Lão phu nhân cân nhắc chu toàn, là ta nhất thời nghĩ sai

rồi. Kính xin lão gia đừng nên trách, xử lý theo lời lão gia, hiện nay

ta cũng không có tâm tư quản những chuyện này.”



Diệp Thượng thư nghe xong, kinh ngạc nhìn nàng, “Sao vậy? Oánh nhi xảy ra chuyện gì?”



Vương thị lôi kéo Diệp Oánh, đem chuyện trong Lê vương phủ tỉ mỉ nói

một lần. Nghe xong, Diệp Thượng thư cũng không nhịn được tức giận tăng

vọt. Diệp Oánh có lẽ nhìn không ra Hiền Chiêu thái phi cố ý muốn thu

quyền lợi quản gia của nàng, Vương thị và Diệp Thượng thư thế nào lại

nhìn không ra? Có ai nghe nói qua tân nương tử vào cửa ngày đầu tiên

phải quản gia, tính toán sổ sách sao? Hơn nữa còn là hai ngày sau trực

tiếp kết luận Diệp Oánh không thích hợp quản gia? Coi như là bà bà hung

dữ hà khắc nhất cũng không như vậy.



“Khinh người quá đáng! Ta đi tìm Lê Vương, nhất định phải hắn cho Diệp gia ta một câu trả lời!” Diệp Thượng thư cả giận nói.



Diệp Oánh vội vàng kéo Diệp Thượng thư không cho ôngđi, Diệp Thượng

thư cau mày nói: “Oánh nhi, con làm gì vậy?” Diệp Oánh thấp giọng nói:

“Phụ thân, chuyện này trước hoãn một chút a. Vương gia đã đáp ứng Thái

phi rồi, hiện tại cho dù đi nói cũng sẽ chỉ làm Vương gia mất hứng.”

Khóc một hồi, lại có Vương thị khuyên, Diệp Oánh rất rõ ràng chỗ dựa duy nhất của mình bây giờ đã là Mặc Cảnh Lê, cho nên tuyệt đối với không

thể để hắn mất hứng.



“Chẳng lẽ cứ như vậy là được?” Diệp Thượng thư nói, so với một Mặc Tu Nghiêu tao nhã lễ độ, Mặc Cảnh Lê mắt cao hơn đầu, Diệp Thượng thư đối

với con rể này càng thêm không hài lòng. Vì cái gì hết lần này tới lần

khác Định Vương là tình cảnh thân phận như vậy? Diệp Thượng thư không

khỏi tiếc nuối nghĩ.



“Oánh nhi sẽ nghĩ biện pháp, nếu vẫn không được lại cầu phụ thân làm chủ.”



Diệp Thượng thư than nhẹ một tiếng, thương tiếc nói với con gái:

“Được rồi, Lê Vương tuy là con ruột Thái Hậu nhưng chúng ta cũng không

cần sợ hắn như vậy. Hoàng Thượng cũng không phải là người không phân rõ

phải trái, nếu thật sự không được chúng ta cầu Hoàng Thượng làm chủ là

được. Lát nữa chuẩn bị cho Oánh nhi một ít ngân lượng dự bị.”



“Vâng, thiếp thân thay Oánh nhi tạ ơn lão gia.”