Thịnh Thế Đích Phi

Chương 45 : Sính lễ, lại mặt

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Mặc Mặc

Beta: Sakura

“Nô tỳ tạ ơn ân cứu mạng của Tam tiểu thư.”



Triệu di nương quỳ gối trước mặt Diệp Ly, một thân quần áo thanh lịch hoàn toàn bất đồng với xinh đẹp ngày xưa. Diệp Ly đưa tay ra hiệu Thanh Loan đỡ nàng dậy…, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ, đến Vân

Châu thì ngươi không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người an bài tốt hết

thảy.”



Triệu di nương gật gật đầu, nói: “Nô tỳ tin tưởng Tam tiểu thư lời

nói ra như núi. Nô tỳ cũng sẽ tuân thủ ước định an phận nuôi dưỡng đứa

bé này.” Cúi đầu nhẹ vỗ về phần bụng còn bằng phẳng như cũ, hai đầu lông mày Triệu di nương đều là mềm mại cùng yêu thương. Về sau đứa bé này

chính là tất cả của nàng. Diệp Ly gật gật đầu, phân phó Thanh Sương bên

người, “Đi lấy ngân phiếu năm trăm lượng cho Triệu di nương, coi như lộ

phí trên đường.” Thanh Sương lên tiếng trả lời, Triệu di nương cảm kích

nhìn Diệp Ly. Toàn bộ Diệp phủ đều dưới sự khống chế của Vương thị,

đương nhiên kể cả thôn trang các nơi. Vương thị âm thầm cắt xén chi phí

của nàng đã là chuyện tất nhiên, chính cô ta tuy rằng cũng tích lũy

được một chút bạc nhưng lại không nhiều. Toàn bộ Diệp phủ ngoại trừ lão

thái thái và lão gia, cũng chỉ có Tam tiểu thư có thể một lần lấy ra

một món tiền lớn như vậy. trong lòng Triệu di nương hiểu rõ, tuy Tam

tiểu thư không đối xử mọi người nhiệt tình như người thân, nhưng chỉ cần an phận, tuyệt đối là một người có thể tin cậy, “Đa tạ Tam tiểu thư rủ

lòng thương.”



“Đến đó sẽ có người phụ trách an toàn của ngươi và đứa bé, có phụ

thân ở thì bà ta cũng không dám làm quá trắng trợn. Nhưng muốn sống tốt ở bên kia thì phải xem thủ đoạn của ngươi rồi.” Diệp Ly nhàn nhạt nhắc

nhở. Dù sao thôn trang cũng không phải là của nàng, nếu Triệu di nương

có thủ đoạn, chính mình khống chế thì đứa bé cũng tốt hơn một ít.



Triệu di nương sững sờ, nhưng trong lòng thất kinh Diệp Ly vậy mà
Diệp Ly ngồi ở bên người Hoa lão phu nhân, vừa vặn xem rành mạch thần sắc Diệp Oánh. Diệp Ly cũng có chút kỳ quái, tuy nói hôn lễ ngày đó xảy ra một ít tình huống, nhưng cũng không liên quan đến bản thân Diệp

Oánh. Dùng sự yêu thích của Mặc Cảnh Lê đối với diệp oánh, chỉ sẽ càng

thêm áy náy mà đối xử với nàng ta tốt gấp bội mới đúng. Nhưng biểu hiện

của hai người này thật sự là không giống biểu hiện mà một đôi vợ chồng

lưỡng tình tương duyệt mới cưới nên có. Có lẽ là bởi vì Diệp Oánh cơ hồ

không cách nào che dấu được vẻ ảm đạm, sắc mặt Vương thị cũng không tốt. May mắn nàng còn biết nhìn trường hợp, chỉ trầm mặt mà không phát tác.



“Định Vương đến rồi.”



Ngoài cửa truyền đến giọng bẩm báo của nha đầu. Diệp Thượng thư và

Hoa lão quốc công, Tô triết lão đại nhân, Mặc Tu Nghiêu cùng nhau đi

đến. Người đến chưa vào, tiếng cười lớn của Hoa lão quốc công đã truyền

vào, “Ha ha, lão phu đợi nhiều năm như vậy, rốt cục đã uống được rượu

mừng của Định Vương rồi. Vất vả một chuyến thì tính gì? Vừa lúc nhìn

Định Vương phi tương lai như thế nào, lại khiến cho nha đầu kia của nhà

ta cũng cam bái hạ phong.”



“A Ly tuổi còn nhỏ, lão quốc công cũng đừng làm nàng ấy sợ.” Giọng nói nhàn nhạt của Mặc Tu Nghiêu mang theo ôn nhuận vui vẻ.



“Đứa trẻ ngoan, còn chưa đại hôn đã biết che chở vợ rồi.”



Trong sảnh một mảnh yên lặng, Hoa lão phu nhân mỉm cười đẩy Diệp Ly

cười nói: “Lão gia tử nhà chúng ta là người thô lỗ, Ly nhi cũng đừng

trách.” Diệp Ly mỉm cười lắc đầu, nhìn về phía cửa ra vào lại thấy một

người tóc bạc râu bạc đi đầu, tuy tuổi đã gần bảy mươi, vẫn long hành hổ bộ khí thế phi phàm như cũ. Diệp Ly vốn xuất thân thế gia quân nhân,

vừa thấy lão gia tử này đã biết vị này nhất định là danh tướng tung

hoành sa trường nửa đời, có ấn tượng tốt với ông ấy.