Thịnh Thế Đích Phi
Chương 51 : Cậu dạy bảo
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Thu Huyền
Beta: Sakura
“Bái kiến hai vị công chúa.”
Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cùng chưởng quầy vừa đi ra từ nội thất thì
chợt nghe thấy tiểu nhị ra của đón khách cung kính mà nói, chưởng quầy
sững sờ vội vàng hướng hai người cáo lỗi rồi đi ra đón. Người vừa mới
tiến vào cửa cũng đồng thời nhìn thấy hai người, công chúa Chiêu Dương
sửng sốt một chút thất thanh nói: “Tu Nghiêu?” Bước nhanh tới trước mặt
Mặc Tu Nghiêu cách một vài bước thì ngừng lại, nói khẽ: “Tu Nghiêu, cháu cùng Diệp tiểu thư tới mua đồ hay sao?” Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu khẽ nhúc
nhích, gật đầu nói: “Đúng vậy, Trưởng công chúa nhiều năm không thấy
rồi.” Trên mặt công chúa Chiêu Dương mang theo một tia bi thương, gật
đầu nói: “Quả thực là rất nhiều năm không gặp. Cháu hôm nay… khỏe mạnh
là tốt rồi. Chờ các cháu thành hôn, nếu Diệp tiểu thư không có chuyện gì thì thường xuyên đến phủ công chúa chơi, cũng coi như cùng theo giúp
lão thái bà này.”
Diệp Ly nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: “Chịu Trưởng công chúa ưu ái, đến lúc đó, nhất định sẽ quấy rầy.”
Công chúa Chiêu Dương than nhẹ một tiếng, lôi kéo tay Diệp Lý cười
nói: “Tuy ta đây chỉ lần thứ hai gặp Diệp tiểu thư, nhưng thời trẻ ta và mẹ cháu cũng coi như có chút giao tình. Diệp tiểu thư nhìn xem có cái
gì yêu thích, coi như ta một trưởng bối này đưa lễ gặp mặt cho cháu.”
Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, đang muốn cụ tuyệt thì Mặc Tu Nghiêu đã mở
miệng trước một bước: “Chiêu Dương cô cô… Người đừng dọa đến A Ly rồi.
Chúng ta còn có chút chuyện nên rời đi trước, không phải người đang ở
cùng công chúa Chiêu Nhân sao? Đừng để cho công chúa mất nhã hứng.”
Một mực bị vắng vẻ ở một bên mỹ phụ hoa y đúng là trước đó vài ngày ở tiệc cưới của Mặc Cảnh Lê nhìn thấy công chúa Chiêu Nhân, nghe xong lời Mặc Tu Nghiêu nói, nàng chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng. Công chúa Chiêu
Dương nhíu lông mày, đành phải giận dữ nói: “Mà thôi, Diệp tiểu thư về
sau có chuyện gì trực tiếp phái người đến quý phủ ta nói một tiếng là
được.” Diệp Ly nhẹ giọng tạ ơn, cùng Mặc Tu Nghiêu đi ra Phong Hoa lâu.
Lên xe ngựa, Diệp Ly rõ ràng phát giác được tâm tình Mặc Tu Nghiêu
không thể nào bình tĩnh. Cũng không nói thêm cái gì tiện tay cầm một
quyển sách trên xe ngựa cúi đầu xem, chỉ là hồi tưởng lại vừa rồi trong
tiệm lời nói và biểu lộ của công chúa Chiêu Dương luôn có một loại cảm
giác quái dị không hiểu. Cảm giác thái độ của Trưởng công chúa và Hàn
Minh Nguyệt có điểm tương tự. Hình như muốn thân cận Mặc Tu Nghiêu,
nhưng là vì nguyên nhân nào đó mà chỉ có thể bảo trì khoảng cách nhất
định. Trên nét mặt biểu lộ ra một cỗ áy náy như có như không cùng với
tâm ý muốn đền bù tổn thất. Mà loại đền bù tổn thất này hiển nhiên cũng
không phải Mặc Tu Nghiêu nguyện ý tiếp nhận, cho nên bọn hắn một bên
tình nguyện chuyển đến trên người nàng. Ví dụ như Hàn Minh Nguyệt đưa
ngân phiếu, thái độ công chúa Chiêu Dương. Rốt cục hai người kia làm cái gì có lỗi với Mặc Tu Nghiêu?
“Thật xin lỗi, A Ly.” Trong xe ngựa, Mặc Tu Nghiêu nói khẽ, trong mắt mang theo nhàn nhạt áy náy. Diệp Ly khó hiểu nhíu mày, Mặc Tu Nghiêu
bất đăc dĩ cười nói: “Vốn định mang nàng đi giải sầu đấy…” Diệp Ly lúc
này mới chợt hiểu ra, người nam nhân này là tại vì vừa rồi tâm tình của
hắn không tốt mới xin lỗi nàng? Nhưng loại sự tình gặp phải người mình
không thích thì tâm tình sẽ không tốt căn bản là không thể tránh đươc a, hay do nàng biểu hiện như một cô bé cố tình gây sự để cho hắn có cảm
giác cần phải xin lỗi nàng?
“Không có gì, tâm trạng hôm nay của ngươi không tốt, chúng ta đi về
trước đi. Hôm nào tâm tình tốt rồi lại đi tiếp.” Trên thực tế nàng cũng
không có tâm trạng cùng một nam nhân ủ rột đi dạo phố, nàng sẽ không an
ủi người đấy. Có cái kia nhàn rỗi không bằng đi làm những chuyện khác,
trải qua chuyện ngày hôm qua nàng phát hiện mình có một đống lớn việc
cần hoàn thành đây này.
Mặc Tu Nghiêu trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Ta đưa nàng về.”
Diệp Ly gật đầu, quay mặt đối với phu xe A Cẩn phân phó một tiếng, xe ngựa hướng về phía Thượng Thư phủ mà đi. Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly
bình tĩnh thanh thản thì thần sắc cũng hòa nhã rất nhiều, không khỏi
cười nói: “Hình như A Ly không lo lắng.” Diệp Ly nhún vai nói: “Vốn
không có gì phải lo lắng. Nhưng ta đoán lão thái thái trong nhà chỉ sợ
rất lo lắng.” Nếu như mình lại bị Định Quốc Vương phủ lui hôn, lão thái
thái chỉ sợ muốn đưa nàng đến trong am ni cô đi tu hành rồi. Cái này
không chỉ để lại cho Diệp gia mất hết thanh danh, còn có thể tổn thất
sính lễ của Định Vương phủ đã tới tay nữa. Cả lão thái thái và Vương thị sẽ đau lòng không thôi.
“Không có việc gì, tối đa tiếp qua một hai ngày chuyện này rồi sẽ qua đi.”
Diệp Ly gật đầu, không có làm hay nói cái gì. Nếu như tối hôm qua
nàng thật sự xảy ra chuyện thì sẽ như thế nào? Vấn đề như vậy Diệp Ly
không để ý, Mặc Tu Nghiêu cũng ngầm hiểu lẫn nhau. Có lẽ cho dù thật sự
xảy ra chuyện thì Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ che dấu chuyện này, như trước
lấy nàng, có lẽ sẽ giết Hàn Minh Nguyệt. Có lẽ Diệp Ly sẽ giết Hàn Minh
Nguyệt, nhưng sẽ không tái giá với hắn. Hung thủ phía sau màn rốt cuộc
là ai? Mặc Tu Nghiêu không có ý định nói cho nàng biết, nàng cũng sẽ
không có ý định hỏi. Bọn hắn chuẩn bị ở với nhau cả đời, nhưng cũng
không có coi đối phương là người yêu quan trọng nhất. Tựa như Diệp Ly
vĩnh viễn cũng không có khả năng cảm thấy Mặc Tu Nghiêu quan trọng hơn
thân nhân của mình, mà trong lòng Mặc Tu Nghiêu cũng có tồn tại người so với nàng càng quan trọng hơn.
Đến cửa Diệp phủ, Mặc Tu Nghiêu tận mắt thấy Diệp Ly đi vào đại môn, mới buông rèm rồi nói với A Cẩn: “Hồi phủ.”
A Cẩn trầm mặc nhìn đại môn chậm rãi đóng lại, do dự một chút thấp
giọng hỏi: “Vương gia, vì sao người không nói cho Diệp tiểu thư…”
“A Cẩn, hồi phủ.”
“…Dạ, Vương gia.”
quan hệ với Định Vương một lần, cũng không có tìm ra được rốt cuộc là
ai. Định Vương tự mình biết rõ, hắn không có nói thêm gì?” Nhắc tới cái này, Từ Hồng Vũ luôn nho nhã trên mặt cũng xẹt qua một ít không vui.
Thấy Diệp Ly lắc đầu, khẽ hừ một tiếng nói: “Chính hắn nên có chừng mực. Nếu có chuyện gì không may phát sinh, hắn trượng phu này không cần cũng thế. Từ gia dưỡng tốt cháu gái.”
“Ly nhi cảm thấy có thể là một nữ tử nào đó yêu thích Định Vương.”
Diệp Ly không có gì giấu diếm Từ Hồng Vũ, nói thẳng ra hoài nghi của
mình.
Từ Hồng Vũ cười nhìn nàng nói: “Yêu thích Định Vương? Nếu như cháu
nói là lúc Định vương còn trẻ tuổi mà nói. Lúc ấy chí ít có hơn nửa khuê tú kinh thành đều yêu thích hắn. Nhưng mà… có bản lĩnh mua được Thiên
Nhất các… một người đều không có. Tuy Hàn Minh Nguyệt yêu tiền như mạng, nhưng hắn cũng là hảo hữu chi giao thời niên thiếu của Định vương, hắn
không có khả năng vì tiền mà đi trêu chọc vị hôn thê của Định vương.”
“Như vậy… nữ tử yêu thích Mặc Tu Nghiêu lại có giao tình với Hàn Minh Nguyệt thì sao?”
Từ Hồng Vũ khiêu mi, “Có một người, nhưng không thể nào là nàng ta.”
Diệp Ly nháy mắt, Từ Hồng Vũ bình tĩnh đặt chén trà xuống nói: “Liễu Quý Phi.”
Lúc này đến phiên Diệp Ly ho khan, “Liễu… Liễu Quý Phi?”
“Có cái gì kỳ quái hay sao? Liễu Quý Phi năm đó có danh xừng là tài
nữ đệ nhất kinh thành. Ngay cả Đại ca cháu đến bây giờ vẫn còn để ý, hết lần này đến lần khác đối với Định vương nhỏ nhẹ lấy lòng. Đáng tiếc…
Lúc ấy Định vương đã có người trong lòng, bằng không thì ngược lại là
một đôi bích nhân khó có được. Hơn nữa, Liễu Quý Phi thiện họa, Hàn Minh Nguyệt thiếu niên họa nghệ cũng là xưng tuyệt kinh thành đấy.” Hắn vẽ
sở kinh quốc sắc đồ, quyển 2 là Liễu Quý Phi vẽ đấy, đến bây giờ giá
trị vẫn liên thành đây này. Nhưng Liễu Quý Phi vào cung thì cái bức họa
này cũng được Hoàng Thượng dùng giá cao mua đi nha.” Không biết như
thế nào, Từ Hồng Vũ buông tha cho cái chủ đề trầm trọng kia, cùng Diệp
Ly nói đến chuyện bát quái năm xưa.
Diệp Ly nhớ tới nữ tử trong nội cung xử xự lạnh nhạt như hoa lê kia,
xác thực phát huy hai chữ quốc sắc rất tốt, “ Vì sao cậu nói không phải
nàng ấy?”
“Đại ca cháu nhận thức Liễu Quý Phi, tuy không thấy được dung mạo
của nàng kia, hơn nữa cũng đã qua nhiều năm rồi, nhưng đại ca cháu vẫn
khẳng định không phải Liễu Quý Phi. Huống chi, cháu cảm thấy hoàng cung
là địa phương nào, một Quý phi có thể tùy tiện mang theo một đám người
nửa đêm ở bên ngoài hoàng cung?” Diệp Ly thụ giáo gật đầu, nàng cũng
không có thật sự cho là Liễu Quý Phi. Trong cung, tuy phát giác được
Liễu Quý Phi khinh thị nàng, còn cố ý bắt bẻ nàng, nhưng trong mắt nàng
kia cũng không có địch ý hoặc sát ý.
“Ai vốn là vị hôn thê của Mặc Tu Nghiêu?” Diệp Ly hỏi, nàng thật sự
có chút tò mò, đến cùng là dạng nữ tử gì mới có thể đánh bại Liễu Quý
Phu tuyệt sắc tài nữ như vậy được Mặc Tu Nghiêu thiệt tình. Hơn nữa,
theo lý thuyết có thể trở thành vị hôn thê của Mặc Tu Nghiêu tất nhiên
là xuất thân danh môn đại tộc. Nhưng Diệp Ly ở trong trí nhớ tìm tòi sau nửa ngày vẫn không có phát hiện người nào nổi danh quyền quý bảy năm
trước có một người con gái tuyệt sắc lại hồng nhan bạc mệnh. Từ Hồng Vũ
có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quét mắt liếc nàng, mói nói:
“Tô Túy Điệp.”
Diệp Ly gật đầu, “Nghe nói là nữ tử rất đẹp.”
Từ Hồng Vũ mặt không biểu tình nhìn xem cháu ngoại nữ nhà mình, lại
một lần nữa âm thầm hối hận lúc trước không có kiên trì mang Ly nhi trở
về Từ gia để giáo dưỡng. Nhìn xem hiện tại bị Diệp gia dưỡng thành cái
bộ dáng gì rồi? Ông đang nói vị hôn thê trước của vị hôn phu tương lai
của con bé đó, cho dù người đã chết cũng nên có chút biểu hiện hứng thú
đi? Tên tuổi nổi danh thiên hạ Từ tiên sinh lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới cháu gái ngoại nhà mình cứ lúc nhắc đến Định Vương hoặc là
Lê Vương chưa từng có biểu hiện ra nửa điểm thẹn thùng mà nữ nhi gia
hay có, mà ngay cả xấu hổ đều không có qua!
“Vị Tô tiểu thư này là thiên kim nhà ai?” Ở kinh thành hình như không có danh môn nào họ Tô.
“Cháu cho rằng ngày Định vương phủ đưa sính lễ, Tô lão đại tới để làm gì?”
“Tô lão?”
“Tô Túy Điệp là cháu gái Tô lão.” Từ Hồng Vũ thản nhiên nói.
“Như vậy Tô lão tới làm cái gì ?”
“Đến xem rốt cục tôn nữ tế Định Vương phủ cưới cái dạng nữ tử gì? Còn có, Tô Túy Điệp chết bệnh là một đả kích rất lớn với Định Vương lúc ấy
vốn đang bệnh nặng, hình như Tô lão coi Định Vương như cháu trai của
mình, cho nên mới giữ thể diện cho vương phủ đấy.”
Nhìn sắc mặt cậu không vui, Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Cậu, Ly nhi biết rõ người có ý gì. Cháu và Định vương ở chung vô cùng tốt, người
không cần lo lắng.” Từ Hồng Vũ không đồng ý nhìn nàng nói: “Cái gì gọi
là vô cùng tốt? Nếu như thời điểm bắt buộc phải lựa chọn cháu sẽ là
người thứ nhất bị hắn buông tha đấy, kia có thể gọi là rất tốt sao?”
Diệp Ly cười yếu ớt, “Nhưng là, nếu như nhất định phải lựa chọn giữa cậu còn có ông ngoại, biểu ca cùng Định Vương, cháu cũng sẽ không chọn hắn . Cháu và hắn mới biết bao lâu? Người thân tất nhiên quan trọng hơn một
chút.”
“Các cháu là vợ chồng! Về sau cháu cùng với hắn sống cả đời, không phải sống cùng cậu và ông ngoại.”
“Cậu cảm thấy Định vương là cái loại nam nhân chỉ cần hắn quan tâm có thể buông tha cho tất cả sao?”
“…Ừ, chỉ cần cháu có thể bắt được tâm của hắn.”