Thịnh Thế Đích Phi

Chương 52 : Danh kiếm xuất vỏ

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Thu Huyền

Beta: Sakura

Trải qua một phen đàm luận dài, Từ Hồng Vũ lúc này lưu lại một đống

lớn chính sử bí sử, dã sử bàn giao nhắn nhủ Diệp Ly có rảnh thì nhìn

xem, sau đó mang theo Từ Hồng Ngạn ở trước mặt Diệp thượng thư đang tâm

thần bất định mà đi. Diệp Ly chống lại ánh mắt phức tạp của phụ thân,

hơi quỳ gối hành lễ, khoan thai trở lại Thanh Dật hiên của mình nghiên

cứu sách sử.



Hôn sự của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu định vào hai mươi tháng năm, nghe nói tháng năm là thời điểm tốt nhất. Nghe nói Diệp Thượng Thư không hài lòng về ngày cưới lắm, dù sao chưa tính là ngày đặc biệt tốt hay hoàng

đạo gì, hôn sự của Diệp Oánh có tình huống đột xuất đã để Diệp Thượng

Thư tức giận không thôi, nếu cả hôn sự Diệp Ly cũng xảy ra vấn đề gì,

thì Diệp San và Diệp Lâm cũng không cần gả đi ra ngoài rồi. Nhưng mà

Định Quốc Vương phủ và Từ gia kể cả bản thân Diệp Ly đều không có ý

kiến gì với ngày hoàng đạo, hơn nữa nếu như không chọn thời gian này,

như vậy hôn kỳ ít nhất cũng phải trì hoãn đến tháng tám đi. Bởi vì tháng sáu và tháng bảy càng không thích hợp để cử hành hôn lễ. Mà vào thời

điểm Diệp Ly vừa gặp sự cố kia, vô luận là Định Quốc vương phủ hay Từ

gia đều tuyệt đối sẽ không cho phép trì hoãn hôn kỳ như vậy. Cho nên

Diệp Thượng Thư có chút bất mãn thì cũng bị người bỏ qua rồi.



Mới vừa đến giữa tháng năm, Diệp Ly hoàn toàn chấm dứt cảnh sinh hoạt nhàn nhã. Thanh Dật Hiên vốn yên tĩnh cũng trở lên người đến người đi

vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày đều có vô số đồ vật được đưa đến Thanh Dật

hiên, vô số sổ sách, tờ đơn Diệp Ly đều phải tự mình xem qua. Dù cho có hai vị ma ma chỉ điểm hỗ trợ vẫn làm cho Diệp Ly hơi mệt. Mà thời điểm mọi người trong kinh thành vẫn đang nhìn Diệp gia, Từ gia cùng Định

Quốc vương phủ không bị ảnh hưởng bởi lời đồn vẫn chuẩn bị hôn sự, vốn

còn có chút bán tín bán nghi lời đồn kia, thời gian qua đi dần im lặng

xuống.



“Thật hâm mộ Ly nhi ah, hôn lễ Định Quốc vương phủ nhất định là hôn

lễ long trọng nhất trong gần mười năm nay rồi.” Bên trong Thanh Dật

hiên, Mộ Dung Đình không hề để ý hình tượng ghé vào trên giường ôm tơ

lụa nhất phẩm quý giá mà kêu lên.



Diệp Ly và Tần Tranh, Hoa Thiên Hương ở một bên sửa sang lại sổ sách, cách đó không xa Diệp San và Diệp Lâm cũng đang ngồi yên lặng làm nữ

công, ngoài cửa vẫn là tiếng người đến người đi huyên náo. Hoa Thiên

Hương đang nhìn sổ sách khẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái nói: “Ly nhi không phải mời người ta đến để hâm mộ ghen tỵ, có thời gian rảnh nói

nhảm còn không bằng sang đây xem xem có cái gì giúp được cho đỡ bề bộn

đi. Nhưng mà… ngươi nói không sai.”



Tần Tranh ở một bên vừa cầm theo bút ở trên sổ sách khắp nơi ghi ghi

vẽ vẽ, vừa nói: “Vương phu nhân thật sự cũng không có ý định giúp ngươi

quản lý hôn sự? Truyền ra ngoài đối với thanh danh của bà cũng không dễ

nghe ah.”



Diệp Ly cười nhạt nói: “ Mặt khác Lão thái thái lại cho thêm không ít đồ cưới, hai ngày này bà ta còn đang không thoải mái. Nói là Tứ muội ở

Lê vương phủ bị bệnh, muốn đi qua chiếu cố. Sáng sớm đã chạy đi ra ngoài rồi.” Đối với cái này thì Mộ Dung Đình xì mũi coi thường, “Ai nghe nói

qua con gái vừa xuất giá chưa đến một tháng mà mẹ lại cứ ba ngày chạy

tới chiếu cố hay sao? Nhưng mà.. Diệp Oánh sẽ không thực sự bị bệnh chứ? Những ngày này rõ ràng cũng không thấy nàng ta trở về diễu võ dương

oai.” Hoa Thiên Hương nhướn mày cười nói: “Vậy cũng phải có cái tiền

vốn để diễu võ dương oai . Nếu Lê Vương đối tốt với nàng nói không chừng có thể trở về kể một tí tân hôn của nàng ta hạnh phúc như thế nào đấy. Nhưng bây giờ nghe nói công chúa Tê Hà hàng ngày quấn quýt lấy Lê

Vương. Nàng ta không thành oán phụ khuê phòng cũng đã không tệ rồi.”



Tần Tranh lắc đầu, nàng không có hứng thú với mấy cái tin tức nho nhỏ này, ngược lại càng quan tâm hôn sự bản thân Diệp Ly hơn, “ Thật không

biết Vương phu nhân nghĩ như thế nào đấy. Định Quốc vương phủ đến đưa

bao nhiêu sính lễ mọi người biết rõ. Cho dù Diệp gia thêm một tí thì bà

ta cũng không thiệt, bà ta náo như vậy còn không phải là ném đi mặt mũi

Diệp gia?” Hoa Thiên Hương nói: “Ngươi cũng không phải không biết Vương

phu nhân xuất thân như thế nào. Cho dù bây giờ bà ta là chính thất của

Diệp đại nhân, chủ trì hôn sự của Ly nhi thì thân phận của bà cũng không đủ, đến lúc đó chỉ sợ vẫn là Diệp lão phu nhân tự mình ra mặt rồi. Đúng rồi, Định Quốc vương phủ bên kia cũng không có nữ quyến có thể làm chủ, A Ly, Định Vương có đề ra ai làm chủ tại Định Quốc vương phủ?”



Diệp Ly gật đầu nói: “Vốn là trưởng công chúa Chiêu Dương có ý tứ

này. Nhưng mà tuy Định Vương gọi công chúa Chiêu Dương là cô cô, nhưng

nghe nói luận bối phận nhưng thật ra cũng ngang hàng đấy. Cho nên trưởng công chúa Chiêu Dương có ý thỉnh đại trưởng công chúa Hi Phúc.”



“Oa nha…” Mộ Dung Đình kinh hô một tiếng, suýt nữa từ trên giường

nhảy dựng lên. Thấy tầm mắt mọi người đều hướng về phía nàng, Mộ Dung

Đình ha ha cười nói: “Đại trưởng công chúa Hi Phúc ah… Đó là cô cô tiên

hoàng ah. Coi như là tiền Định Vương cũng phải cung kính xưng hô một

tiếng hoàng tỷ. Nghe nói đại trưởng công chúa Hi Phúc năm nay đã bảy

mươi lăm rồi.” Tần Tranh gật đầu nói: “Trên thực tế nếu như không phải

lần hôn sự này của Ly nhi, ta đã quên vị công chúa này còn tại thế rồi.

Nghe nói vị công chúa này từ lúc hơn hai mươi năm trước đã mặc kệ thế sự rồi. Không nghĩ tới lần này rõ ràng có thể đi ra vì Định Vương làm chủ

hôn lễ.”



Hoa Thiên Hương khoát tay cười nói: “Cũng không có gì kỳ lạ hiếm

thấy, tổ phụ ta đã từng nói qua lúc trước tiểu bối mà Đại trưởng công

chúa thích nhất là Định Vương. Lúc Định Vương sinh ra thì Đại trưởng

công chúa còn ôm hắn nữa đấy. Nghe nói lúc trước Định Vương gặp chuyện

không may gần như chỉ còn nửa cái mạng,, cũng là Đại trưởng công chúa

không ngại cực khổ ngày đêm chăm sóc đấy. Tóm lại, Định Vương sẽ thỉnh

Đại trưởng công chúa đến chủ trì hôn lễ, đủ thấy thành ý với A Ly rồi.”

Mộ Dung Đình cười híp mắt nói: “Cho nên ta nói, hôn lễ Ly nhi đại khái

xem như hôn lễ long trọng nhất trong mười năm nay rồi. Nghe nói vài quốc gia quyền quý khác cũng tới tham gia hôn lễ này đấy.”



Diệp Ly cau mày nói: “Định Vương phủ hôn lễ có quan hệ gì với quyền quý nước khác?”



“A Ly! Ngươi chớ coi thường uy tín Định Quốc vương phủ. Định Quốc

vương phủ danh tiếng trăm năm trải rộng tứ phương cũng không đủ. Trên cơ bản các quốc gia phụ thuộc Đại Sở đều có quen biết với Định Quốc vương phủ.”



Diệp Ly gật đầu, “Ta hiểu được. Bọn họ đến để chế giễu đấy.” Hậu nhân duy nhất Định Quốc vương phủ uy phong hiển hách, hiện giữ chức Định

Quốc vương là một cái phế nhân ngồi trên xe lăn, còn có chuyện gì có thể làm cho các đám quyền quý quốc gia bọn họ cao hứng hơn đây? Chỉ sợ

hoàng tộc các quốc gia cảm thấy hứng thú với hôn lễ hơn Đại Sở thay đổi

một hoàng đế một tí. Mọi người đã trầm mặc một lát, không khỏi thở dài.

Đúng vậy, những quốc gia kia đặc phái viên nhao nhao đến đây khẳng định

không phải là chúc mừng Định Vương đại hôn, mà là đến đây xem hậu nhân
chỉ trong giây lát. Diệp Ly rất nhanh cảm giác được trên thân kiếm

truyền đến chiến ý bàng bạc và sát khí ý hệt đào núi lấp biển. Đây là

chỉ có nhân tài chính thức đi lên chiến trường mới có thể cảm nhận được

khí tức nguy hiểm. Chẳng biết lúc nào Mặc Tu Nghiêu đã buông tay, Diệp

Ly cầm trường kiếm trên tay hướng bên cạnh vung lên, bức họa trên vách

tường cánh đó không xa vang một tiếng nứt ra. Kiếm tốt! Diệp Ly tán

thưởng. Chỉ bằng mũi kiếm nhuệ khí có thể cắt đứt bức họa, chính thức

thổi tóc đứt đoạn cũng không đủ. Vững vàng trường kiếm trong tay, Diệp

Ly nhàn nhạt nhìn Lôi Đằng Phong đối diện đang nhìn mình chằm chằm.



Mọi người còn không có hồi phục tinh thần, Mặc Tu Nghiêu đã từ tay

Diệp Ly tiếp nhận kiếm Lãm Vân cho vào vỏ. Lôi Đằng Phong không nhìn bức họa trên tường kia chỉ còn lại một nửa, sau nửa ngày mới có chút thở ra một hơi, thở dài: “Quả nhiên là kiếm tốt.” Về phần rốt cục Diệp Ly có

thể khống chế thanh kiếm này hay không thì không có người đi quan tâm,

bởi vì nàng đã rút ra thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén kia. Diệp Tam

tiểu thư tay trói gà không chặt, có thể cầm chắc được thanh kiếm kia

cũng đủ rồi, cường bức muốn nàng múa kiếm, cho dù là Thế tử Trấn Nam

Vương mang theo địch ý mà đến cũng không có ý tứ mở miệng.



Đối mặt với tình hình như thế, Diệp Thượng Thư thỏa mãn vuốt vuốt

khuôn mặt chứa đầy vui vẻ. Con gái Diệp gia thay Đại Sở lấy lại trân bảo thất lạc đã lâu, hơn nữa lấy kiếm Lãm Vân với tư cách của hồi môn, cái

này chính là vinh quang lớn cỡ nào ah.



Trong lòng Diệp Ly thở dài, nếu thanh kiếm này đặt ở Diệp phủ thì nóc phòng Diệp gia còn không bị người ta dẫm nát rồi. Nàng có thể không tin Lôi Đằng Phong sẽ vô thanh vô tức tặng lễ vật như vậy đã coi như xong,

hết lần này đến lần khác cái lễ trọng này vẫn không thể không thu.



“Thế tử, cái kiếm này?” Diệp Ly mỉm cười nhìn Lôi Đằng Phong trước mắt có chút thất thần.



Lôi Đằng Phong dừng ở cô gái trước mắt, sau đó nhìn về phía Mặc Tu

Nghiêu ngồi bên người nàng, cười nói: “Kiếm này tất nhiên là đưa hạ lễ

cho Định Quốc vương phi. Tiểu vương đã ở đây chúc hai vị bách niên hảo

hợp, bạch đầu giai lão.”



Mặc Tu Nghiêu nói: “Như vậy, nhận cát ngôn của thế tử.”



Lôi Đằng Phong đã bắt đầu đối với chúng nhân nói: “Lễ đã đưa đến,

Tiểu Vương cáo từ đi trước. Ngày đại hôn lại đến quấy rầy Vương gia.”



“Đi thong thả không tiễn.”



Tiễn bước Thế tử Trấn Nam Vương, hai mắt Mộ Dung Đình trông mong chằm chằm vào kiếm Lãm Vân trên tay A Cẩn chỉ kém rớt tròng mắt ra, một bên còn hí hửng nắm ống tay áo Diệp Ly, “A Ly, A Ly… kiếm Lãm Vân ah… thật

sự là kiếm Lãm Vân … Ta có thể sờ hay không?” Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt trông mà thèm của nàng, quay đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu

có chút khiêu mi, “Không sao. Nếu đưa cho nàng thì dĩ nhiên là của A Ly

rồi.”



Diệp Ly nhìn hắn nói: “Ta cho rằng đây là truyền thế chi bảo của Định Quốc vương phủ.” Bây giờ nhìn lại hình như cũng không quan trọng như

vậy? Mộ Dung Đình mới mặc kệ những thứ này, hoan hô một tiếng bổ nhào

qua từ trong tay A Cẩn đoạt lấy bảo kiếm ôm trong tay trái sờ sờ phải sờ sờ.



Mặc Tu Nghiêu gật đầu, truyền nhiều năm như vậy đương nhiên là truyền thế chi bảo. Nếu như có thể đích truyền một ngàn năm, cũng sẽ không kém các loại truyền thế bảo kiếm Can Tương, Mạc Tà kia.



Mộ Dung Đình một bên yêu thích vuốt ve bảo kiếm, vừa nói: “Trên thực

tế nghe nói kiếm Lãm Vân có dấu binh thư và bảo tàng của Định Quốc vương gia. Đương nhiên cái này không quan trọng, quan trọng là… Đây là bảo

kiếm mỗi một thời đại Định Quốc vương gia đều đã dùng qua. Có thể sờ đến quả nhiên là hồng phúc tề thiên rồi. Cha ta nhất định hâm mộ chết ta.”

Diệp Ly khiêu mi, nguyên lai truy tinh việc này vô luận trước đây cái

gì cũng đều có, “Binh thư? Bảo tàng? Thanh kiếm này thật sự còn hoàn hảo không hao tổn gì sao?” Sao Tây Lăng có thể hủy nó đi, từ trong ra ngoài kiểm tra điều tra xong mới đúng. Mặc Tu Nghiêu nhìn thoáng qua kiếm

trong tay Mộ Dung Đình, đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, lạnh nhạt nói:

“Bọn hắn xác thức xem qua rồi. bản thân kiếm không có gì hao tổn.”



“Cho nên?” Mộ Dung Đình đã quên mất vị trước mắt là người nào, mở to hai mắt đợi Mặc Tu Nghiêu công bố đáp án



Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly, cười nói: “Cho nên cái này là một thanh

kiếm. tìm thấy đương nhiên là tốt, dù sao cũng là di vật tổ tiên, tìm

không được thì kiếm đại sự đúc kiếm làm một thanh khác là được.”



“Cái binh thư kia đâu? Bảo tàng đâu?” Mộ Dung Đình thất vọng hỏi.



Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nhìn mọi người, “Kiếm Lãm Vân đúc vào lúc tổ

tiên mười sáu tuổi, bỏ ra tất cả tiền bạc tổ tiên có được. Làm gì có bảo tàng và binh thư?”



Mọi người tức cười, thế nhân đều chỉ nhớ rõ kiếm Lãm Vân đi theo Mặc

Lãm Vân cả đời, lại là bội kiếm bất ly thân của lịch đai Định Vương. Chỉ suy đoán trong đó tất nhiên có bí mật gì, lại quên, kiếm Lãm Vân là Mặc Lãm Vân lúc còn trẻ tạo thành, từ lúc đó cho đến lúc lưu danh đời sau

Mặc Lãm Vân cũng chỉ là một thiếu niên thế gia phóng đãng không bị trói

buộc. Cùng hai mươi năm sau trợ huynh trưởng chính chiến thiên hạ bình

định tứ phương Định Quốc Vương gia không từ nào miêu tả hết. Cho dù là

Diệp Thượng Thư là người đọc sách cũng không khỏi thất vọng.



“Nếu quả thật kiếm Lãm Vân quan trong như vậy thì ai sẽ mang trên

người? Sao sẽ mất dễ dàng đi như vậy? A Ly, ta đi về trước. Quay đầu lại phái mấy người tới?” Diệp Ly gật đầu, cầm kiếm Lãm Vân trong tay Mộ

Dung Đình ném cho A Cẩn nói: “ngươi trước hết mang kiếm Lãm Vân về Định

Quốc Vương phủ . Đặt ở chỗ ta bất tiện.” Nàng không có hứng thú mỗi ngày để đó để người khác tới giẫm nóc phòng nàng.



Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”



Nhìn kiếm Lãm Vân biến mất ngoài cửa, Mộ Dung Đình lưu luyến thu hồi ánh mắt.



Mặc Cảnh Lê hoài nghi nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Ngươi tin tưởng kiếm Lãm Vân không có bí mật gì?”



Diệp Ly đương nhiên gật đầu, “Nếu ta có binh thư cùng bảo tàng thì ta cũng sẽ không đặt trong một thanh kiếm.” Với tư cách một thanh kiếm

thường dùng, cần tùy thân mang theo, vô cùng có danh tiếng đấy, hơn nữa, thể tích kiếm còn không nhỏ, thật sự không phải là một chỗ cất dấu bảo

tàng.



“Các ngươi những tục nhân này! Đó là di vật Định Vương gia! Di vật

ah…” Mộ Dung Đình phẫn hận khinh bỉ những tục nhân trong đại sảnh.