Thịnh Thế Đích Phi

Chương 53 : Ngày đại hôn

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Thu Huyền

Beta: Sakura

Sau khi Mộ Dung Đình khinh bỉ nhìn qua một đám tục nhân, thì nâng

cánh tay của mình đã đụng qua di vật của Định Vương cô phương tự thưởng

(ý tự cho mình là thanh cao) rời đi. Tâm tình Diệp Thượng Thư rất sung

sướng mà tán thưởng Diệp Ly một phen, có lẽ ông đã có thể đoán được sau khi tin tức Diệp Ly lấy lại được kiếm Lãm Vân truyền ra ngoài sẽ mang

đến thanh danh vẻ vang cho Diệp gia như thế nào. Về phần kiếm Lãm Vân

rốt cuộc bên trong có bảo tàng hay binh thư gì không thì lại là chuyện

sau đó rồi. Diệp Thượng Thư vẫn có thể tự mình hiểu được điều đấy, cho

dù thực sự có bảo tàng cũng không có phần của hắn. nếu so với việc không cần trả bất luận một cái giá lớn gì mà có được thanh danh thì càng thêm có ý nghĩa rồi.



“Tam tỷ thật sự là có phúc khí, Định Vương biết rõ tin tức thế tử

Trấn Nam Vương tới chơi, nhanh như vậy đã chạy tới. Có thể thấy được

tình thâm ý trọng với Tam tỷ.” Diệp Oánh mở to mắt nhìn qua Diệp Ly,

nói. Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Tứ muội và Lê Vương cũng không phải là kiêm điệp tình thâm sao?” Ánh mắt Diệp Oánh nhanh chóng liếc nhìn Mặc

Cảnh Lê, trên mặt ủy khuất cúi đầu. Diệp Thượng Thư xem ở đáy mắt, lông

mày có chút nhăn lại. Chẳng lẽ Oánh nhi ở Lê Vương phủ thật sự bị ủy

khuất rôi? Nghĩ đến đây, Diệp Thượng Thư lơ đãng nhìn Mặc Cảnh Lê, lại

đối với Diệp Oánh ấm giọng hỏi: “Oánh nhi! Những ngày này ở Lê Vương phủ có quen không?”



“Oánh nhi mọi chuyện đều tốt, làm phiền phụ thân quan tâm.” Diệp Oánh rủ mắt xuống nói khẽ.



Diệp Thượng Thư lúc này mới yên tâm, cười nói với Mặc Cảnh Lê: “Oánh

nhi từ nhỏ được nuông chiều từ bé, nếu có cái gì không tốt mong Vương

gia rộng lòng tha thứ.”



Mặc Cảnh Lê nói: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm. Bổn vương sẽ yêu thương Oánh nhi.”



“Vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa Ly nhi cũng thành thân, ha ha, năm nay

Diệp gia chúng ta có thể nói là song hỷ lâm môn ah.” Diệp Thượng Thư

thỏa mãn cười nói. Ba người ở đây biểu cảm khác nhau, Diệp Ly cười yếu

ớt gật đầu, “Phụ thân nói rất đúng.”



Hai mươi tháng năm.



Trời còn chưa sáng Diệp Ly đã bị người kéo dậy từ rất sớm bắt đầu

chuẩn bị, tuy gần đây ngủ sớm dậy sớm, nhưng nhìn thoáng qua bên ngoài

đêm vẫn đen như mực, Diệp Ly vẫn còn có chút bất đắc dĩ. Thời gian đón

dâu là trước giữa trưa một chút, mà nàng lại phải vào lúc canh bốn bị

người dựng dậy chuẩn bị. Sau khi được bọn nha hoàn hầu hạ tắm nước hoa

thơm ngào ngạt đi ra thì thấy Nhị cữu mẫu còn có Đại phu nhân Hoa quốc

công phủ, mẫu thân Tần Tranh Tần phu nhân, còn có đường thẩm Diệp phu

nhân lúc trước giúp đỡ Diệp Ly đặt mua đồ cười đã mang theo Mộ Dung

Đình, Hoa Thiên Hương, Tần Tranh còn có Tần Vũ Linh đều chờ ở bên trong

Thanh Dật Hiên rồi. Hoa Thiên Hương nâng bộ giá y gấm phượng hoàng với

vẻ mặt tươi cười từ từ đi vào, hào quang trong suốt của gấm phượng hoàng làm khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm càng thêm nổi bật càng thêm xinh đẹp

động lòng người, “Chúc mừng.” Mỉm cười nhìn Diệp Ly, Hoa Thiên Hương vô

thanh cười nói.



Diệp Ly cười yếu ớt, giơ tay lên như tượng gỗ tùy ý mọi người thay

nàng mặc giá y, dưới ánh nến, đại khí phượng hoàng tôn quý theo ánh sáng lưu động,hoa mẫu đơn ở trong như ẩn như hiện càng thêm tinh xảo. Giá y

đỏ thẫm càng thêm nổi bật, Diệp Ly xưa nay dung nhan thanh lệ hơi có vẻ

tái nhợt cũng nhiều hơn vài phần vui mừng, “Thật là đẹp mắt, không hổ là gấm Phượng Hoàng …” Nhẹ giọng nỉ non, tất cả mọi người xem đều có chút

thẫn thờ. Hoa Đại phu nhân nhìn Từ phu nhân với vẻ mặt tươi cười nhìn

Diệp Ly, trong lòng cũng càng biết rõ địa vị Diệp tam tiểu thư tại Từ

gia. Vỗ vỗ con gái đang phát ngốc, cười nói: “Tốt rồi, đứng một bên

thưởng thức đi. Đừng quấy rầy chúng ta trang điểm.” Không khỏi phân trần lôi kéo Diệp Ly đến trước gương đồng ngồi xuống, cùng Từ phu nhân và

Tần phu nhân nghiên cứu xem dùng kiểu tóc gì mới tốt nhất.



Diệp Ly im lặng đứng trước gương tùy ý bọn họ giày vò, thuận tiện

thưởng thức Mộ Dung Đình lôi kéo mấy cái cô nương bên cạnh đối với mình

nháy mắt ra hiệu. Đợi đến lúc mấy vị phu nhân cuối cùng cũng thương

lượng xong vấn đề kiểu tóc, sắc trời bên ngoài cũng đã hơi sáng rồi.

Diệp ly nhìn lên trời, trong lòng rốt cục cũng hiểu tại sao phải bắt đầu chuẩn bị sớm như vậy. nếu trời sáng mới bắt đầu chuẩn bị đoán chừng

thời điểm đón dâu cũng còn không có chuẩn bị tốt. Thu thập xong tóc, mấy nha đầu đã nhanh nhẹn bưng tới mấy đồ trang sức đã được chuẩn bị tốt từ trước. Hoa Đại phu nhân cũng không vội mà cài lên cho Diệp Ly, cười

phân phó mấy nha đầu nói: “Nhanh đi cầm chút thức ăn đến cho tiểu thư

nhà ngươi lấp đầy bao tử, đợi đến lúc trang điểm xong lại không thể ăn

cái gì.” Thanh Sương làm cái mặt quỷ, cười hì hì kéo Thanh Ngọc đi chuẩn bị đồ ăn. Mấy vị phu nhân cũng cùng nhau đi ra bên ngoài nghỉ ngơi một

chút.



Những người lớn vừa đi, còn lại mấy đứa nhỏ lập tức vây quanh Diệp

Ly, “Thế nào A Ly, ngươi có khẩn trương không?” Mộ Dung Đình gục xuống

bàn nâng cằm lên tò mò hỏi.



Diệp Ly mím môi cười nói: “Ta có khẩn trương không ngươi cũng không

biết, đợi đến lúc tương lai ta lại muốn nhìn xem ngươi đến cùng có thể

khẩn trương hay không.” Khuôn mặt Mộ Dung Đình đỏ lên, cắn răng nói: “Ta mới không… mới sẽ không khẩn trương đấy.” Hoa Thiên Hương cười tủm tỉm nhìn nàng, “ Nói chuyện đều cà lăm rồi, còn dám nói không khẩn trương.

Khẳng định còn khẩn trương hơn cả A Ly. Ah … kế tiếp là đến Tranh nhi

rồi, ngược lại Tranh nhi đã chuẩn bị sẵn sàng ah.” Tần Tranh tức giận

trừng liếc Hoa Thiên Hương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên thấp giọng nói:

“Đang tốt lành nói ta làm gì?” Bộ dáng Tần Tranh xấu hổ lại để cho Diệp Ly không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười nói:

“Thiên Hương nói có đạo lý, tẩu tử tương lai?”



“Các ngươi… Ly nhi, hôm nay là ngươi kết hôn, sao ngươi … làm sao…”

Tần Tranh bất đắc dĩ nhìn xem một đám tỷ muội tốt cười thành một đoàn

còn có Tần Vũ Linh trốn ở một bên cười trộm. Rõ ràng người nên thẹn

thùng lại không có biểu hiện gì, còn nàng người không có việc gì lại

thẹn thùng túng quẫn. Hoa Thiên Hương lau nước mắt cười nói: “Được rồi.

Tranh nhi đừng nóng giận. Nàng ấy là thứ quái dị, ngươi đừng hy vọng

thấy nàng ấy xấu hổ e sợ.” Quay đầu lại đánh giá Diệp Ly, Hoa Thiên
tử mà còn lớn hơn tưởng tượng của chúng ta.”



Phượng Chi Dao nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý nói: ‘Nói cũng đúng. Ta chưa từng thấy qua mấy nữ nhân có dũng khí như Diệp Tam tiểu thư.”



“Nói đã đủ chưa?” Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu lạnh mắt nhìn hai người

trước mắt không có hình tượng. Phượng Chi Dao nhún nhún vai nói: “Buổi

tối hôm nay cái tên ngu ngốc kia là Thập Nhất Vương tử Bắc Nhung Gia

Luật Bình, là nhi tử của Tiêu phi Bắc Nhung Vương sủng ái nhất, là em

ruột Thất hoàng tử Bắc Nhung Gia Luật Dã. Cũng là cháu ngoại trai của

Phi Kỵ Đại tướng quân Bắc Nhung Hách Liên Chân. Ngươi sẽ không quên bảy năm trước ngươi đã làm cái gì với Hách Liên Chân?”



“Hách Liên Chân họ Hách Liên, Tiêu phi họ Tiêu, làm sao lại Gia Luật

Bình là cháu ngoại trai Hách Liên Chân?” Thiếu niên quần là áo lượt ở

một bên khó hiểu hỏi.



“Người Bắc Nhung quan hệ lộn xộn để cho người ta đau đầu, ai biết

bọn họ là như thế nào nhấc lên quan hệ?” Phượng Chi Dao tức giận mà nói: “Lãnh Hạo Vũ, đây không phải là chuyện của ngươi đi?” Thiếu niên, đúng

là nghe nói bất trị nhất kinh thành Nhị công tử Trấn Bắc phủ tướng quân

Lãnh Hạo Vũ, “Ta nghe được tin tức từ Bắc Nhung truyền đến, dường như

nói Gia Luật Dã là con riêng của Hách Liên Chân.”



“Loại tin tức có thể rơi vào tay Đại Sở, có thể tin sao?” Phượng Chi

Dao liếc mắt quay đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Bảy năm trước Đại ca

ngươi đột nhiên chết bệnh, vốn là Hách Liên Chân có thể thừa cơ lập công cái thế, thậm chí quét ngang Đại Sở. Kết quả bởi vì ngươi ở bên trong

chen ngang chém giết một trận đại hỏa khiến cho quỷ khóc thần sầu suýt

nữa thiêu Hách Liên Chân nửa cái mạng. Hách Liên Chân tổn binh hao tướng không nói, còn khiến cho Bắc Nhung suốt ba năm không dám hưng binh. Chờ bọn hắn trì hoãn xong Đại Sở chúng ta đã khôi phục nguyên khí rồi. Từ

nay về sau Hách Liên Chân thật không được Bắc Nhung Vương tin tưởng nữa, cũng làm cho thế lực của Gia Luật Dã và Tiêu phi giảm đi rất nhiều. Bọn hắn không có trực tiếp vọt tới Đại Sở tìm ngươi dốc sức liều mạng đã

không tệ rồi.”



Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Nói cách khác, Gia Luật Bình là do Gia Luật Dã phái tới gây khó dễ cho Bổn vương hay sao?”



Phượng Chi Dao vuốt cằm nói: “Ai cũng biết Gia Luật Bình là người

đần, đắc tội ngươi, ngươi còn không có ý so đo cùng hắn. Kết quả rõ ràng không phải sao?”



Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Hôm nay bọn hắn vẫn còn khách

khí, chỉ có Gia Luật Bình một người náo loạn. Những người khác cũng đều

không kiên nhẫn được nữa?” Phượng Chi Dao gõ trán suy nghĩ một chút nói: “Ai biết bệ hạ chúng ta sẽ mang theo Hoàng hậu và Thái hậu xuất hiện ở

Định Quốc Vương phủ? Ở trước mặt bệ hạ cũng không thể biểu hiện quá mức

thất lễ không phải sao. Như là đã có kẻ đần này xuất đầu lộ diện những

người hơi thông minh cũng sẽ không mở miệng. Nhưng mà các đặc phái viên

các quốc gia còn muốn ở lại kinh thành nửa tháng đấy. Chỗ tẩu tử…”



“Không cho phép đi quấy rầy nàng ấy!” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.



Phượng Chi Dao và Lãnh Hạo vũ liếc nhau, Lãnh Hạo Vũ nháy mắt hoa đào hỏi: “Vương gia, ngươi sẽ không nói cho chúng ta ngươi lấy tân vương

phi về định kim ốc tàng kiều giấu ở Định Vương phủ không cho người gặp

.” Chẳng lẽ Diệp gia Tam tiểu thư thật sự là mị lực phi phàm lại có thể

làm cho Định Vương điện hạ vừa thấy đã yêu gặp lại ái mộ muốn cẩn thận

từng li từng tí bảo vệ, cẩn thận che chở?



Mặc Tu Nghiêu nói: “A Ly không thích những xã giao của những người

quyền quý kia, không có chuyện gì quan trọng không được đi làm phiền

nàng ấy.”



Phượng Chi Dao cầm chiết phiến trong tay nhíu mày nói: “Việc này sau

này hãy nói.” Phượng Chi Dao có chút khiêu mi, không biết nghĩ tới điều

gì chợt cười nói: “Được rồi, ngươi đã quyết định như vậy chúng ta sẽ mặc kệ chuyện này. Hoàng thượng hôm nay mang theo Thái hậu tự mình tới là

có ý gì? Chẳng lẽ hắn vẫn còn đề phòng ngươi?” Mặc Tu Nghiêu nói: “Hắn

lúc nào không đề phòng ta rồi hả? Hôm nay kiếm Lãm Vân trở lại Định

Quốc vương phủ. Mấy ngày nay chí ít có hơn mười nhóm người có ý đồ xông

vào Định Quốc vương phủ, trong đó có ít nhất ba lượt từ trong nội cung

đi ra đấy.” Lãnh Hạo Vũ con mắt sáng ngời, “Người của bệ hạ chúng ta

sao?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Không xác định được, nhưng là khẳng định

có người của hắn.” Phượng Chi Dao cười tủm tỉm nhìn Lãnh Hạo Vũ cười

nói: “Lãnh nhị, trở về nhìn chằm chằm vào cái mặt lạnh tướng quân nhà

ngươi kia, nếu như bệ hạ chúng ta luôn xông vào phủ thất bại thì tám

phần sẽ phái hắn đến. Ai bảo hắn là người và bệ hạ chúng ta từ nhỏ cùng

nhau lớn lên tức cười hơn lại là tâm phúc bên trong tâm phúc đây này.”



Lãnh Hạo Vũ bĩu môi nói: “Yên tâm đi, bất kể là ai tới cũng đừng mơ

tưởng từ trong phủ này mang đi một cọng tóc.” Nhớ tới đại ca mặt lạnh

nhà mình thì trong lòng Lãnh Hạo Vũ tràn đầy khó chịu, tự cho là không

có đầu óc chỉ biết đi theo hoàng đế đồ đần, hết lần này đến lần khác

Đình nhi mỗi lần thấy hắn đều là một bộ dáng hâm mộ không thôi, thấy

mình thì như đang nhìn rác rưởi. Thật sự là khó chịu. Tên kia tốt nhất

đến xông vào phủ để cho hắn bắt được đánh một trận tơi bời cho Đình nhi

biết rõ đến cùng ai mới là anh vĩ bất phàm, ai mới là quần là áo lượt

ngu ngốc!



“Vương gia, có người xông vào phủ!” Cửa đá trầm trọng bị mở ra, A Cẩn nhanh chóng đi đến.



Mặc Tu Nghiêu ánh mắt lạnh lẽo, “Đi đâu vậy?”



“ Đi tiểu viện của Vương phi.”



Bốp~!



“Một tên cũng không được để chạy thoát, hôm nay đại hôn không nên gặp máu, vậy thì ngày mai lại chiêu đãi đám bọn hắn.”