Thịnh Thế Đích Phi
Chương 54 : Tân hôn bình thản
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Thu Huyền
Beta: Sakura
Sáng sớm, Diệp Ly đã thản nhiên ngồi ở trước gương đồng tùy ý để
Thanh Sương Thanh Hà thay nàng vấn tóc, bàn tay trắng nõn tinh xảo của
Thanh Sương búi một đầu tóc đen nhánh thành một búi tóc bách hợp. Thanh
Hà bưng hộp đầy châu báu trang sức ra chọn lựa. Diệp Ly có chút bất đắc
dĩ đối với gương đồng nhìn quanh một chút, nhíu mày nhìn Thanh Sương
nói: “Không thể vấn một đầu tóc đơn giản một chút hay sao?” Thanh Sương
cười trộm nói: “Tiểu thư! người đã biết rõ , nữ tử tân hôn đều phải dùng trang phục tốt đấy. Thanh Sương đã chọn kiểu tóc đơn giản nhất rồi, nếu như các quý phụ kinh thành lưu hành kiểu tóc thì người mới không chịu
được đâu. Trước kia là kiểu tóc cô nương chưa thành thân, giờ thành thân rồi cũng không thể dùng được rồi. Đồ trang sức lúc trước Vương gia đưa
cho tiểu thư , tiểu thư còn chưa bao giờ dùng qua đây này.”
Diệp Ly gật đầu, nàng vô cùng yêu thích bộ vật phẩm trang sức Thanh Ngọc Lan Hoa kia, thoạt nhìn cũng chẳng phải rêu rao.
Thanh Hà nhếch môi mỉm cười mang đồ trang sức tới giúp Diệp Ly đeo lên, gật đầu khen: “Vẫn là Thanh Sương hiểu tiểu thư nhất…”
“Cái gì tiểu thư?” Lâm ma ma và Ngụy ma ma trừng mấy nha đầu liếc mắt nói: “Từ giờ trở đi phải gọi Vương phi. Cũng không được để người trong
phủ này cho rằng người bên cạnh của Vương phi không biết quy củ.”
“Vâng, Ma ma. Tụi nô tỳ bái kiến Vương phi.” Bốn nha đầu xếp thành một hàng, cung kính phúc thân hành lễ với Diệp Ly.
Ngụy ma ma sớm đau lòng lôi kéo Diệp Ly nhẹ giọng hỏi đến, tất nhiên
hai vị ma ma biết được tối hôm qua Vương gia cũng không có ở tân phòng
nghỉ ngơi, Ngụy ma ma không khỏi đau lòng cho tiểu thư từ nhỏ được mình
chiếu cố. Diệp Ly vẫn mỉm cười an ủi hai vị ma ma. Hai vị ma ma thấy
trên mặt Diệp Ly đúng là không có thần sắc ủy khuất lúc này mới thôi.
Chỉ cho là tiểu thư vừa đến Định Quốc vương phủ còn không quen, Vương
gia săn sóc nên mới cho tiểu thư một ít thời gian thích ứng. Nhưng mà
vẫn là ám chỉ Diệp Ly tốt nhất phải nhanh một chút cùng Vương gia trở
thành vợ chồng chính thức, dù sao cũng là người sống bên nhau cả đời.
Khóe miệng Diệp Ly không nhịn được kéo ra rốt cục vẫn không nói gì tùy ý các bà hiểu lầm đi.
“Vương gia đến rồi.”
Mặc Tu Nghiêu xuất hiện ở ngoài cửa, nhẹ giọng hỏi: “A Ly, có thể tiến vào không?”
Diệp Ly đồng ý, Mặc Tu Nghiêu mới để A Cẩn đứng ở ngoài cửa tự mình
trượt xe tiến vào. Nhìn Diệp Ly hỏi: “A Ly, tối qua ngủ ngon giấc
không?”
Diệp Ly gật đầu cười nói: “Rất tốt, sắc mặt ngươi thoạt nhìn không tốt
lắm?” Mặc Tu Nghiêu vừa tiến vào Lâm ma ma liền dẫn bọn nha đầu lui ra
ngoài, Diệp Ly phục hồi tinh thần lại phát hiện ngay cả gọi người dâng
trà đều không có, chỉ đành bất đắc dĩ đối với Mặc Tu Nghiêu cười cười đi đến cạnh bàn ngồi xuống. Trong mắt Mặc Tu Nghiêu xác thực có vài phần ủ rũ, khoát tay nói: “Tối hôm qua tiễn một ít khách nhân nghỉ ngơi có hơi muộn một chút. Không có gì đáng ngại.”
“Phải chăng có lẽ nên đi trước thỉnh an Đại trưởng công chúa? Còn có
Đại tẩu…” Định Quốc vương phủ hôm nay chỉ có Mặc Tu Nghiêu một người
huyết mạch chính thống, nhưng cũng không phải là không có những người
khác. Định Vương đã qua đời, chính là huynh trưởng Mặc Tu Nghiêu, Ôn thị vợ cả Mặc Tu Văn còn khỏe mạnh, chỉ là nghe nói vì phu quân thủ tiết
quanh năm ở Phật đường, mà ngay cả hôn lễ ngày hôm qua cũng không có
xuất hiện. Mà phụ thân Mặc Lưu Danh có một Trắc phi vẫn còn sống. Mặt
khác Diệp Ly trước kia luôn không chú ý, đến cùng bản thân Mặc Tu Nghiêu có mấy thiếp thất?
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Chúng ta trước dùng đồ ăn sáng đã. Đại
trưởng công cháa tuổi tác đã cao ngày hôm qua cũng vất vả, sẽ không dậy
sớm như vậy. Về phần Đại tẩu…” Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày nói: “Từ khi
Đại ca qua đời, Đại tẩu liền mang theo mấy tiểu thiếp ở Phật đường. Mà
ngay cả ta cũng rất ít khi nhìn thấy. Mấy ngày trước đây tẩu ấy để cho
người truyền lời nói, chờ nàng lại mặt xong rồi đến nhìn tẩu ấy là
được.” Diệp Ly gật đầu, vị tiền Định Vương phi kia nàng cũng nghe Tam
ca nhắc tới, cũng là người đáng thương. Ôn Vương phi cũng không phải là
xuất thân hào phú đại tộc, chỉ là thư hương thế gia bình thường. Mười
sáu tuổi gả cho Mặc Tu Văn, mười tám tuổi lại tang chồng. Vừa mới thân
hôn Mặc Tu Văn đã chinh chiến ở bên ngoài, hai người ngay cả đứa nhỏ
cũng không có.
“Như vậy… ta cần phải làm gì?” Diệp Ly hỏi.
Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng, cười nhạt nói: “Ngoại trừ quản lý sự vụ
trong vương phủ, còn có một chút sổ sách. Còn những thời gian khác nàng
thích làm cái gì cũng có thể. Nếu cảm thấy nhàm chán, cũng có thể thỉnh
mấy bằng hữu của nàng đến làm khách trong vương phủ hoặc là đi ra ngoài
đi một chút. A Ly, về sau nơi này chính là nhà của nàng, không cần câu
thúc như vậy.” Diệp Ly gật đầu nói: “Ta đã biết, chỉ là có chút không
quen. Như vậy hiện tại?”
“Đi trước dùng bữa. Sau đó ta mang nàng gặp mặt mọi người trong phủ một lần.”
Đồ ăn sáng liền bày ở trong nội viện của Diệp Ly, Định Vương phủ đồ
ăn sáng cũng vô cùng hợp khẩu vị của Diệp Ly. Dùng qua đồ ăn sáng, tổng
quản liền tiến vào bẩm báo, “Vương gia, các quản sự đều đến rồi. Đợi
Vương gia và Vương phi triệu kiến.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, quay đầu
hướng Diệp Ly nói: “Đây là tổng quản vương phủ Mặc Tín, hắn cũng là thúc thúc của A Cẩn. Về sau nàng có chuyện gì trực tiếp phân phó ông ta là
được.”
Tổng quản cũng tiến lên chào, “Lão nô bái kiến Vương phi.”
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Tổng quản không cần đa lễ, về sau phiền
toái tổng quản rồi.” Nhìn ra được Mặc Tu Nghiêu vô cùng coi trọng vị
tổng quản này, hơn nữa ông ấy lại là thúc thúc ruột của A Cẩn, A Cẩn
suốt ngày đi theo Mặc Tu Nghiêu một bước không rời, tuyệt đối cũng là
tâm phúc trong tâm phúc. Được Vương phi lễ ngộ như thế, Mặc tổng quản
cũng là vinh nhục không sợ hãi, lại không có bị giày vò tự ngạo, vẫn như cũ kính cẩn đáp lễ, “Lão nô không dám. Về sau Vương phi có gì phân phó
cho người báo cho lão nô là được.”
Một đoàn người đi vào phòng khách, quả nhiên là lưa thưa không ít
“Người Đại Sở?” Mặc Tu Nghiêu chuyển hướng nam tử áo đen bị trói hỏi.
Phượng Chi Dao vuốt cằm nói: “Hắn biết ta, nhất định là người Đại
Sở.” Hắn Phượng Tam công tử thật là nổi danh, nhưng là cũng giới hạn ở
Đại Sở hơn nữa giới hạn ở trong kinh thành này. Dù sao một người Phượng
gia bị trục xuất khỏi gia môn không có quyền thừa kế, công tử quần áo là lượt sẽ không quá khiến người ngoài hứng thú đấy.
“Tiếp tục, thật sự hỏi không ra thì sẽ giết .” Mặc Tu Nghiêu thản
nhiên nói, “Gia Luật Bình ở đâu?” Phượng Chi Dao đối với gian phòng bên
cạnh làm thủ thế, không hề để ý tới Mặc Tu Nghiêu nữa ngược lại hứng thú nhìn chằm chằm người áo đen trước mắt ha ha nở nụ cười. Người áo đen
cảm thấy toàn thân rét run, đương nhiên hắn biết rõ bị bắt thì không hề
có đường sống. Nhưng khi nghe được Định Vương hời hợt nói hỏi không ra
sẽ giết tựa như bảo hôm nay thời tiết thật tốt, làm cho trong lòng hắn
run lên. Định Vương tuyệt đối không phải người mà bên ngoài cho rằng đã
tàn phế là phế vật không dùng được!
Phượng Chi Dao tươi cười rất chân thành nhìn hắn nói: “Kỳ thật đối
với bổn công tử mà nói ngươi nói hay không cũng không có gì khác biệt ,
dù sao cũng phải chết không phải sao? Nói bổn công tử cho ngươi cái chết sảng khoái. Không nói cũng không sao, chính là dễ dàng thử xem bổn công tử tân ngoạn ý nhi, hai năm qua buồn chết người rồi.” Nam nhân trong
mắt hiện lên một tia sợ hãi, lại như cũ cường ngạnh không chịu mở miệng. Phượng Chi Dao cũng không để ý, phất phất tay để cho người bên cạnh
động thủ, sau đó nghênh ngang dạo bước đi hướng gian phòng Mặc Tu
Nghiêu đi đến.
Một cái gian phòng khác rõ rang so với gian phòng trước thoải mái dễ
chịu hơn nhiều lắm, ít nhất cả gian phòng đều im lặng cũng không có cái
mùi vị máu tanh khác thường gì. Chỉ là dùng tinh thiết chế tạo song sắt
đem cả cái gian phòng chia làm hai nửa. Tối hôm qua vẫn còn nói ẩu nói
tả Vương tử Bắc Nhung lúc này ở bên kia song sắt, đang cầm lấy song sắt
đối với Mặc Tu Nghiêu trợn mắt mà nhìn, “Mặc Tu Nghiêu, ngươi cái tên
tàn phế này, ngươi thật to gan dãm phái người bắt bổn Vương tử!”
“Ah? Ta tưởng rằng Vương tử Bắc Nhung tự tiện tiến vào chỗ không nên đến nên mới bị người bổn vương bắt được chứ?” Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn cười
tao nhã mà lãnh đạm, “Nhưng mà, Vương tử Bắc Nhung cứ yên tâm đi, cho dù nhìn tại hai nước giao bang bổn vương cũng tuyệt đối sẽ không tổn
thương Vương tử một cọng tóc đấy.”
Chống lại đôi mắt lãnh đạm của hắn, Gia Luật Bình không khỏi run lên.
Càng thêm tức giận cầm lấy song sắt dùng sắc lay động kêu gào, “Sẽ không đả thương bổn Vương tử? Vậy ngươi giam bổn vương ở chỗ này là có ý gì?
Bổn vương tuyệt đối sẽ bẩm báo hoàng đế của các ngươi! Chém đầu của
ngươi!” Mặc Tu Nghiêu khóe môi có chút câu dẫn ra, “Bắc Nhung trong nước có chút việc gấp, trên thực tế sáng sớm hôm nay đặc phái viên Bắc
Nhung cũng đã cùng bệ hạ nói lời từ biệt, trước buổi trưa cũng đã rời
kinh rồi.”
Gia Luật Bình sững sờ: “Điều này sao có thể? Bổn Vương tử còn ở nơi này ai dám đi!”
“Vương tử Bắc Nhung không cần phải lo lắng không trở về nước được,
sau đó bổn vương sẽ đích thân phái người đưa ngươi về Bắc Nhung giao cho thái tử điện hạ.”
Nghe vậy, sắc mặt Gia Luật Bình lập tức khó coi. Hắn có chút hồ đồ
nhưng cũng không phải thật sự ngu ngốc, Thái tử và ca ca ruột Gia Luật
Dã cùng mình không hợp, hai người tranh đấy gay gắt rất nhiều năm, nếu
như mình rơi vào trong tay thái tử, vậy… Thất ca nhất định sẽ làm thịt
hắn đấy!
“Mặc Tu Nghiêu, người cái tên tiểu nhân hèn hạ! Thất ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn lạnh nhạt nói:
“Gia Luật Dã dám để cho ngươi đến khiêu khích bổn vương, nên đã có chuẩn bị tâm lý cho ngươi có đi không về rồi. Hoặc là, chuyện ngày hôm qua là ý tứ của Bắc Nhung Vương? Như vậy thoạt nhìn ông ta cũng không phải rất yêu thương đứa con trai này rồi?” Hình như Gia Luật Bình nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trắng bệch. Hung ác trừng mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu nói:
“Ngươi nói hươu nói vượn! Thất ca mới không có làm như vậy…” Chỉ là ngữ
khí lại rõ ràng có chút thiếu lòng tin, hắn đần nhưng không có ngu ngốc, từ nhỏ đã bị người cười nhạo, mà ngay cả Thất ca cũng thường xuyên mắng hắn đần, phụ vương cũng không thích hắn. Chẳng lẽ thật sự…
Nhìn người trước mắt trên mặt lúc xanh lúc trắng, không còn bộ dạng
dương dương đắc ý của ngày hôm qua nữa, Mặc Tu Nghiêu đáy mắt hiện lên
một tia u ám. Nếu như có thể, hắn tuyệt đối sẽ làm cho tên Vương tử Bắc
Nhung trước mắt này chết không toàn thây, nghiền hắn thành tro cũng khó
giải mối hận trong lòng của hắn. Đáng tiếc, tên ngu ngốc này là Vương tử Bắc Nhung, tạm thời vẫn không thể chết. cũng giống như những người bên
ngoài kia, cho dù hắn chán ghét bọn hắn thế nào, dù hận bọn hắn thế nào, lại cũng không thể không tạm thời phải bỏ qua cho bọn hắn sống.
Chẳng muốn lại nhìn người trước mắt, Mặc Tu Nghiêu chuyển hướng ra
nhà lao, Phượng Chi Dao tựa trên vách tường cười hì hì nhìn hắn, “Ngươi
thật sự có ý định giao kẻ ngu này cho Thái tử Bắc Nhung?”
Mặc Tu Nghiêu khiêu mi nói: “Chỉ với kẻ ngu này đương nhiên không đủ, trong mười ngày ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì để cho hắn khai ra
toàn bộ sự tình hắn biết. Nhìn xem có cái gì hữu dụng cùng giao cho Gia Luật Hoằng.”
“Mặc kệ biện pháp gì?”
“Đúng vậy bất kể biện pháp gì đều được. Ta chỉ muốn đáp án. Cho dù
hắn có ngốc cũng là em ruột của Gia Luật Dã, bổn vương không tin hắn
cũng không biết một cái gì.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói, “Xong việc về sau ngươi biết xử lý ra sao.”
Phượng Chi Dao gật đầu, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, “Đã rõ, hắn
vốn rất ngốc đấy, cho dù càng ngốc thêm cũng tuyệt không phải ngoài ý
muốn. không phải sao? Lại để cho hai người Gia Luật Bình và Gia Luật Dã
kia chó cắn chó? Ta thích cái chủ ý này.”
Mặc Tu Nghiêu thỏa mãn gật đầu, “Giao cho ngươi rồi.”
“Vương gia đi thong thả, hảo hảo hưởng thụ tân hôn của ngươi.”
Nhìn bóng hình Mặc Tu Nghiêu và A Cần biến mất tại của lao, Phượng
Chi Dao híp mắt phượng thỏa mãn nhìn một địa lao quỷ dị âm trầm trước
mắt. Còn có bên tai mơ hồ truyền đến tiếng cầu xin tha thứ, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Thật sự là một đám ngu ngốc, chọc người nào
không chọc lại chọc đến Mặc Tu Nghiêu? Mặc Tu Nghiêu tên này ba tuổi bắt đầu đã không có thiện lương. Từ khi xảy ra chuyện về sau ngay cả tâm
can đều đen ah.