Thịnh Thế Đích Phi

Chương 55 : Nữ quyến Định Quốc Vương Phủ

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Thu Huyền

Beta: Sakura

“Khởi bẩm vương phi, Trắc thái phi đến rồi.” Trong thư phòng, Diệp Ly đang sửa sang lại sổ sách mang theo từ Diệp phủ đến, nha đầu ngoài cửa vào bẩm báo nói. Diệp Ly ngẩng đầu nhìn nha đầu đứng ở cửa ra vào thì

lại hơi sửng sốt một chút, Thanh Sương đã mở miệng nói: “Tĩnh Văn! Tại

sao ngươi lại ở chỗ này?’ Nha đầu kia đúng là thời điểm ở Diệp phủ được

Diệp Ly ngầm phái đến phòng may vá nha đầu Tĩnh Văn. Thị nữ Định Quốc

vương phủ đều là quần áo một màu xanh nhạt đai lưng trắng thuần, quần áo đơn giản thanh lịch như vậy mà cũng làm cho nàng sinh ra thêm vài phần

phong tình.



Tĩnh Văn có chút kinh hoàng nhìn Diệp Ly, thấp giọng nói: “Quản sự ma ma nói tú công làm quần áo của Vương phi không mặc được, phòng may vá

đã có bốn vị tú nương hạng nhất, cho nên để cho Tĩnh Văn ra bên ngoài

hầu hạ.” Tuy nhiên có thể rời khỏi phòng may vá kia thì nàng vẫn rất

cao hứng, nhưng đối với tú công của mình lại bị người bắt bẻ không đáng

một đồng, trên mặt Tĩnh Văn hiện lên một tia sỉ nhục. Trong lòng Diệp Ly lãnh đạm, nha đầu kia ở bên trong khuê phòng chờ đợi một hai tháng rõ

ràng vẫn không thể nào học thông minh hơn một chút. Chẳng lẽ nàng ta cho rằng có một bộ dung mạo tốt thì thật sự mọi chuyện không lo?



“Tốt rồi, ngươi đi xuống trước. Thỉnh Trắc thái phi vào đi.” Diệp Ly khua tay nói.



“Vâng, Vương phi.” Tĩnh Văn phúc thân hành lễ, cung kính lui ra ngoài.



Thanh Sương bất mãn phàn nàn nói: “Sao Lâm ma ma và Ngụy ma ma lại

đưa nàng ta đến trước mặt tiểu thư? Nhìn cũng đã biết không phải là

người an phận gì.” Thanh Loan và Thanh Ngọc đều đến sau nên cũng chưa

quen thuộc Tĩnh Văn, người luôn đứng ở khuê phòng, chỉ cảm thấy nàng ta

lớn lên quá mức xinh đẹp một chút. Nghe Thanh Sương vừa nói như vậy lập

tức đều qua xem. Thanh Sương có chút ảo não dậm chân nói: “Đều tại ta đã quên nói với Lâm ma ma.” Thanh Hà cười yếu ớt nói: “Tốt rồi Thanh

Sương, Lâm ma ma đã là lão ma ma đi theo phu nhân từ đầu rồi, ngươi cho

rằng bà ấy có thể không nhìn ra Tĩnh Văn là cái dạng người gì sao? Huống chi nàng ta hiện tại chỉ là nha hoàn nhị đẳng hầu hạ bên ngoài. Ngay cả Vân nhi ,Thúy nhi các nàng cũng sánh không kịp, cuộc sống ở Định Quốc

vương phủ chưa quen cũng không thể làm ra cái trò bịp bợm gì.”



Diệp Ly buông sách cười nói: “Thanh Sương! Ngươi còn cần phải học

Thanh Hà nhiều hơn một chút. Đừng chuyện gì cũng nôn nôn nóng nóng.”



Thanh Sương lè lưỡi, “Vâng, cẩn tuân Vương phi chi mệnh.”



Đi thẳng đến phòng khách chuyên chiêu đãi nữ quyến thì Diệp Ly sững sờ,

thấy một vị phu nhân trung niên chừng năm mươi tuổi ngồi ở chỗ chủ vị.

Một thân y phục gấm hoa hoa lệ, đeo một bộ trang sức lưu kim điểm thúy

khảm bảo thạch, nhìn về phía trên quả là quý khí bức người. Nếu như chưa biết thân phận thì Diệp Ly chỉ sợ còn tưởng rằng vị này không phải là

Trắc Định Vương phi mà là Đích phi. Lúc này Trắc phi đang dựa vào ghế

nhắm mắt dưỡng thần, đứng sau nàng có hai nha đầu một cái xoa bóp bả

vai, một cái cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy. Diệp Ly không nhịn được có

chút muốn cười, vẫn chưa đến tháng sáu, lấy thời tiết Sở Kinh mà nói

không tính là nóng, bà ta không sợ bị quạt đến lạnh hay sao?



“Vương phi.” Mọi người nhìn thấy Diệp Ly tiến đến, vội vàng đứng dậy hành lễ.



“Lui ra đi. Để Trắc thái phi phải đợi lâu.” Diệp Ly phất tay để cho

người lui ra, nhíu nhíu mày đi đến ghế bên kia ngồi xuống. Dương Trắc

thái phi lúc này mới chậm rãi mở mắt, vẻ mặt bắt bẻ nhìn Diệp Ly. Diệp

Ly bên môi mỉm cười, mặc kệ bà ta dò xét mình. Đem ánh mắt chuyển đến

trên người thiếu nữ áo trắng ngồi bên dưới, hình như cô gái kia vô cùng

khiếp nhược. Chống lại ánh mắt Diệp Ly lập tức bối rối rút lại tránh

nàng.



“Trắc thái phi tới, là có chuyện gì?” Diệp Ly thu hồi ánh mắt, chuyển hướng Dương Trắc thái phi.



Dương trắc thái phi không vui nheo mắt, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp càng chìm xuống. Hừ nhẹ một tiếng nói: “Vương phi cũng quá kiêu ngạo

rồi, qua cửa cũng không biết bái kiến trưởng bối. Bản thái phi đành phải tự mình đến cửa bái kiến Vương phi thôi.” Diệp Ly hiểu rõ, hóa ra đến

bới móc đây. Có chút phức tạp nhíu mày, nhìn Trắc thái phi cười yếu ớt

nói: “Như thế ngược lại là bản phi thất lễ. Nhưng hôm qua bản phi hỏi

qua Vương gia, Vương gia chỉ nói đợi sau khi về lại mặt rồi đi bái kiến

Đại tẩu. Cũng không có đề cập đến trong vương phủ còn có người nào có

quan hệ cần bản phi tự mình bái kiên đây.”



Dương trắc thái phi trên mặt biểu lộ cứng đờ, sau nửa ngày mới hồi

phục nhìn sang Diệp Ly nói: “Vương gia những năm này tâm tình không tốt, khó coi, khó tránh khỏi có chỗ thiếu sót. Ngươi thân là Vương phi không biết nhắc nhở thì cũng thôi đi còn dám vô lễ như thế!”



Nhắc nhở? Mặc Tu Nghiêu ngay cả nói đều không có nói đến ngươi thì rõ ràng là không chào đón ngươi, ta điên mới đi nhắc nhở hắn.



Từ lúc trước khi kết hôn Diệp Ly cũng đã nhớ gần hết thân phận những

thành viên trong Định Quốc Vương phủ. Ví dụ như vị Dương trắc phi trước

mắt đây, nói đến thân phận nàng thật đúng là có chút đặc biêt, nàng

không chỉ là trắc phi duy nhất của lão Định Vương Mặc Lưu Danh, vẫn là

dì ruột của Mặc Tu Nghiêu và Mặc Tu Văn, em gái ruột của tiền Định Vương phi. Nhưng mà thân phận như vậy cũng không để cho nàng ở Định Quốc

Vương phủ càng được người tôn sùng. Trên thực tế vô luận là Mặc Lưu Danh khi còn sống hay là Mặc Tu Văn về sau cùng với Mặc Tu Nghiêu hôm nay

trên cơ bản đều coi bà ta thành không khí. Dương trắc thái phi năm nay

vẫn chưa tới 50, gần bằng tuổi với công chúa Chiêu Dương. Nhưng đều là

hai nữ tử thủ tiết vì chồng, chỉ nhìn bề ngoài sẽ thấy hai bà ít nhất

kém mười tuổi.



Nhưng Diệp Ly cũng không bởi vậy sẽ đồng tình bà ta, chỉ có thể nói

hết thảy đều là bà ta tự tìm đấy. Dương Trắc thái phi là vào lúc trước

Định Vương Phi sinh Mặc Tu Văn gả vào Định Quốc Vương phủ đấy, sau khi

sinh hạ Mặc Tu Văn thì Định Vương phi không khỏe. Cùng Đinh Vương vốn

tình cảm ân ái cũng trở nên có chút lạnh lùng, sau đó bảy năm sau sinh

hạ Mặc Tu Nghiêu không lâu thì qua đời. Hơn nữa chưa kể Mặc Tu Nghiêu bỏ qua Dương Trắc thái phi, mà Mặc Tu Văn nổi tiếng nho nhã cũng chán ghét bà ta . Bởi vậy Diệp Ly có đầy đủ lý do cho rằng Dương trắc thái phi

lúc trước là sử dụng biện pháp không thích hợp để gả vào Định Quốc vương phủ đấy, hơn nữa trực tiếp làm cho tình cảm Mặc Lưu Danh và Vương phi

tan vỡ. Cho dù bỏ qua tất cả không nói, cho dù tương lai Mặc Tu Nghiêu

có nạp thiếp, nhưng nàng cũng tuyệt đối không tiếp nhận Diệp San hoặc là Diệp Lâm bất kì một người nào. Nếu như nói cùng người cùng chung một
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Xưa kia truyền giai nhân vũ, một kiếm động

tứ phương. A Ly có tác phong của Khinh Vân Quận chúa năm đó.”



“Ta không có…” Diệp Ly lắc đầu, nàng không có ở trước mặt người khác

múa kiếm. chuẩn xác mà nói nàng căn bản sẽ không múa kiếm. Diệp Ly nhìn

qua nữ tử trên bức họa trong tay hàn quang rực rỡ chĩnh là kiếm Lãm Vân

xuất thần.



Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt mỉm cười nói: “Ta cảm thấy được đây mới là A Ly.”



Diệp Ly trầm mặc không nói, chỉ là mắt như thế nào cũng không thể dời đi nữ tử trên bức họa. Xác thực, từng có một khoảnh khắc trên mặt nàng

có vẻ mặt quen thuộc như thế. Ở bên trong mưa bom bão đạn vẫn tự nhiên

tùy ý tiêu sái như vậy, gió tanh mưa máu tay không giết địch. Nhưng đó

hoàn toàn khác với cuộc sống hiện tại. Từ khi tiếp nhận sự thật nàng một mực cố gắng để cho chính mình phù hợp với tiêu chuẩn nữ tử thời đại

này, cũng cho là mình đã dần dần quên mất nữ tử lăn lộn đầy mồ hôi vẫn

cười tiêu sái. Nhưng là nếu quả thật đã quên, nếu quả thật đã tiếp nhận

nàng như thế nào lại có thể che dấu thân thủ như bây giờ?



“Ngày đó A Ly cầm kiếm Lãm Vân … Ta cảm thấy được A Ly so với bất

luận thời điểm ta nhìn thấy đều xinh đẹp hơn.” dường như Mặc Tu Nghiêu

thở dài, trước mắt lại hiện ra một khắc Diệp Lu rút ra kiếm Lãm Vân,

mặc dù chỉ thời gian rất ngắn trong nháy mắt, nhưng như vậy đã hoàn toàn khác xa những nữ tử khác, khí thế lạnh thấu xương, cùng vung tay phất

kiếm tiêu sái khí khái hào hùng. Trong nháy mắt đó Mặc Tu Nghiêu cho là

mình đã thấy được một danh tướng tung hoành sa trường.



“Ngươi… Bức họa này có thể đưa cho ta sao?” Diệp Ly chần chờ hỏi.



Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Cái này vốn là tặng cho nàng mà.” Từ ngày

hôm qua ngẫu nhiên nhắc tới chủ đề vẽ tranh Mặc Tu Nghiêu biết rõ kỳ

thật A Ly chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi. Nhưng trước mắt hắn cũng

không ngừng hiện ra bộ dáng xinh đẹp động lòng người đêm tân hôn còn có

tình cảnh ngày ấy ở đại sảnh Diệp phủ rút kiếm. Cho nên dù hai ngày này việc trong phủ không ít nhưng hắn vẫn vào lúc tối hôm qua suốt đêm vẽ

ra cái bức họa này, “Nhưng, còn không có viết lưu niệm đâu? A Ly cảm

thấy đề cái gì cho thỏa đáng?”



Diệp Ly lắc đầu, do dự một chút nói: “Không cần đâu. Không cần đem ra cho người thưởng thức.” Nàng rất yêu thích cái bức họa này, nếu đề chữ ngược lại khiến cho nó không hoàn mỹ, làm sao bây giờ?



Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, không viết lưu niệm, nhưng là lạc khoản vẫn phải viết đấy.” Từ trên bàn cầm lấy một

cái bút, phân phó nói: “Giúp ta mài mực.”



Diệp Ly cũng có chút tò mò chữ Mặc Tu Nghiêu, cái bức họa này, tài

nghệ của Mặc Tu Nghiêu quả thật đúng là hoàn toàn không có nói khoác

hơn Hàn Minh Nguyệt nhiều, chỉ là không biết chữ viết lại như thế nào

đây? Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng cười nói: “A Ly ! thư pháp của A ly có

phong cách riêng, ta có khả năng để cho nàng thất vọng rồi.” Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn trám mực đề bút, ở bên sườn bức họa lưu lại một dòng chữ “Định Vương Tu Nghiêu tặng vợ A Ly.”. Chữ của Mặc Tu Nghiêu mạnh mẽ

thanh tú, vừa không thiếu khí thế lại cũng không để cho người cảm thấy

bộc lộ tài năng. Diệp Ly hết sức hài lòng, cẩn thận từng li từng tí đem

bức họa qua một bên hong gió rồi thu lại. Nhìn đến bốn chứ tặng vợ A Ly trên bức họa đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác cổ quái không hiểu,

ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu lại bắt gặp hắn đang nhìn mình. Nếu như cứ

như vậy tránh đi chẳng phải là chột dạ sao? Diệp Ly đành phải mở to mắt

nhìn trở lại, Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, dẫn đầu rời mắt đi.



Bầu không khí cổ quái làm cho Diệp Ly muốn rời đi, nhưng bức họa trên bàn lại làm cho không khuông muốn bỏ đi. Hơn nữa cứ như vậy rời đi

chẳng phải biểu thị nàng nhận thua sao? Nàng vừa mới còn đáp ứng cùng

hắn ở chung nhiều hơn đây này. Đầu óc nhanh chóng chuyển động, Diệp Ly

rất nhanh nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, vừa nãy ta muốn cùng ngươi

thương lượng một chuyện. Ngươi có thể đổi hết tất cả quần áo trắng đi

được không. Thấy Mặc Tu Nghiêu khiêu mi khó hiểu, Diệp Ly hỏi: “Hay là

ngươi đặc biệt yêu thích quần áo màu trắng?”



Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Ta không có thích màu sắc gì đặc biệt, chỉ có điều là thói quen mà thôi. Chỉ là, làm sao nàng lại bắt đầu nghĩ đến

cái này?” Dùng hiểu biết của hắn đối với Diệp Ly, nàng tuyệt đối sẽ

không có hứng thú can thiệp hắn thường xuyên mặc quần áo màu gì.



Diệp Ly mỉm cười, đem chuyện vừa nãy ở tiểu viện nói lại một lần. Mặc Tu nghiêu im lặng nhìn nàng, “Cho nên nàng cho rằng bởi vì ta mặc quần

áo màu trắng nên nàng ta mới không phải áo trắng không mặc hay sao?’



Diệp Ly gật đầu, “Ta cho là như vậy đấy.”



“Nhưng ta cũng không phải ngày ngày đều mặc màu trắng.” Tuy nhiên y

phục của hắn màu trắng nhiều hơn một ít, nhưng cũng không phải không có

màu sắc khác.



“Nhưng rất rõ ràng, mỗi lần ngươi xuất hiện trước mặt nàng đại khái trùng hợp đều là áo trắng.” Diệp Ly lười biếng nhún vai.



“Ha ha… A Ly, nàng đang ghen sao?” Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, thấp giọng cười hỏi.



Ghen?



Diệp Ly không nhịn được mặt tối sầm lại, đứng dậy đờ đẫn nói: “Thật

có lỗi, tệ phủ thiếu dấm chua!” Nói xong, ngay cả bức họa cũng không kịp lấy, quay người liền đi ra ngoài.



“Vương gia?”



Không đến một lát thời gian, A Cẩn xuất hiện ở cửa ra vào nhìn Mặc Tu Nghiêu. Tôn ma ma nói đúng. Vương gia không cùng vương phi ở chung lâu

một chút. Lúc này mới chỉ trong chốc lát thời gian đã làm Vương phi giận mà chạy.



Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt mỉm cười, “Như thế đưa cái bức họa này qua cho Vương phi.”