Thịnh Thế Đích Phi

Chương 56 : Lại mặt

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Thu Huyền

Beta: Sakura

Mấy người Thanh Loan đi theo Diệp Ly nhìn tiểu thư gần đây tính tình

ôn hòa lại đen mặt nhanh chóng rời đi không khỏi hai mặt nhìn nhau, giữa hồ Thủy Các cách bờ quá xa cho nên các nàng không nghe được Vương gia

và Vương phi nói chuyện gì. Thanh Hà hơi ngờ vực mà hỏi: “Chẳng lẽ

Vương gia bắt nạt Vương phi rồi hả?” Thanh Sương lập tức xụ mặt xuống, “Cái gì? Vương gia bắt nạt tiểu thư?”



Thanh Loan và Thanh Ngọc bất đắc dĩ giữ chặt Thanh Sương đang muốn

phát hỏa, Thanh Loan không nhịn được khóe miệng co giật. Nàng đã tận mắt thấy qua thân thủ Vương phi đấy, dễ dàng đánh ngất xỉu một tráng hán mà không thở gấp. Chỉ bằng Vương gia ngồi ở xe lăn mà bắt nạt được Vương

phi sao? Thanh Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Như vậy đến hỏi A Cẩn. Nhất định hắn biết rõ.” Thanh Sương bĩu môi, “Hắn giống chúng ta ở bên bờ, có thể

biết cái gì?’ Thanh Hà cũng đồng ý, “Hắn từ nhỏ đã theo Vương gia,

khẳng định biết rõ Vương gia làm Vương phi tức giận như thế nào. Đi

nhanh đi,Vương phi đi xa rồi kìa.”



Diệp Ly vừa bước nhanh hướng tiểu viện của mình mà đi, vừa trong lòng mắng Mặc Tu Nghiêu đến huyết chó xối đầu. Nàng quả thực mắt bị mù mới

cảm thấy người kia tính cách ôn hòa, rõ ràng còn đã từng cảm thấy hắn

ngây thơ? Tên hỗn đản kia rõ ràng là đùa giỡn… Không đúng, trêu chọc

nàng! Ghen! Ghen… Ngu ngốc, sao nàng sẽ vì một nam nhân mới quen không

lâu mà ghen đây? Nhiều lắm thì không ưa thích người ta ngấp nghé đồ của

nàng mà thôi.



“Vương phi làm sao vậy?” Trở lại trong sân, Ngụy ma ma từ bên trong

đi ra đón thấy mặt Diệp Ly âm trầm liền vội vàng hỏi. Rời đi tiểu thư đã nuôi lớn từ nhỏ nhiều năm, Ngụy ma ma muốn đem tình cảm khuyết thiếu

mấy năm này đều bù cho Diệp Ly, so với ai khác đều muốn quan tâm tâm

tình và thân thể của nàng hơn. Bị ma ma hỏi như vậy Diệp Ly lại có chút ngượng ngùng, biết phản ứng của mình hơi quá độ cũng không thể nói mình bị Mặc Tu nghiêu trêu chọc mà hờn dỗi chạy đi. Vội vàng lôi kéo Ngụy ma ma nói: “Vú nuôi, không phải cho người nghỉ ngơi thật tốt sao? Người

như vậy mỗi ngày vây quanh ta coi chừng tiểu tôn tử của người cũng không nhận ra người rồi.” Cả nhà Lâm ma ma và Ngụy ma ma đều theo Diệp Ly đến Vương phủ, Diệp Ly đưa những nam đinh đắc lực trong nhà bọn họ đều đi

ra bên ngoài làm quản sự trong tiệm hoặc thôn trang, nữ quyến ở lại

trong viện của mình. Bình thường cũng cố gắng không để cho hai người ở

trước mặt hầu hạ mình. Đặc biệt Lâm ma ma cũng lớn tuổi rồi, đi theo

mình người trẻ tuổi này chạy tới chạy lui tuyệt đối không thoải mái.



Ngụy ma ma nhìn nàng có chút thương cảm mà nói: “Tiểu thư trưởng thành, ghét bỏ vú nuôi phải không?”



“Vú nuôi…” Diệp Ly đau đầu, lại đến chiêu này! Nhưng mà tốt xấu gì

nhảy sang chuyện khác. Lôi kéo Ngụy ma ma vào nhà, Diệp Ly lại là một

phen nhẹ lời nói nhỏ nhẹ an ủi để cho Ngụy ma ma cười rạng rỡ.



“Vương phi, A Cẩn đến rồi.” Thanh Sương tiến đến nói, trưng một bộ

dạng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn đang tức giận. Hiển nhiên ở bên

ngoài tức giận cùng với A Cẩn đây này.



“Để hắn vào đi.” Diệp Ly cười trêu chọc, “Ai chọc tới Sương nhi của chúng ta rồi?”



Khuôn mặt nhỏ của Thanh Sương đỏ lên, dậm chân nói: “Tiểu thư! Còn

không phải do tên A Cẩn chết tiệt kia, ỷ là người bên cạnh Vương gia mà

cả ngày trưng lấy một khuôn mặt chết, giống như người khác thiếu nợ hắn

năm trăm lượng bạc không trả vậy.” Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, “Thanh

Sương! Ngươi lại cố tình gây sự. A Cẩn chỉ không thích nói chuyện mà

thôi, cách mặt chết còn rất xa đây này.” Mặc Cảnh Lê đó mới gọi là mặt

chết, A Cẩn nhiều lắm gọi là trầm mặc ít nói, so với Nhị ca trưng ra

khuôn mặt trắng lạnh đều kém xa.



A Cẩn bưng cái hộp tiến vào, mặt không biểu tình liếc nhìn Thanh

Sương. Thanh Sương cũng biết nói xấu sau lưng lại còn bị người trong

cuộc nghe được, chột dạ khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng đi. Trong lòng Diệp

Ly cười thầm, trên mặt lại là vẻ mặt đứng đắn nhìn A Cẩn, “A Cẩn! Có

chuyện gì?” A Cẩn bỏ cái hộp lên trên bàn, lui về phía sau hai bước mới

nói: “Đây là Vương gia mệnh A Cẩn đưa tới. Vương gia …Vương gia nói

không phải cố ý làm Vương phi tức giận, thỉnh Vương phi đại nhân, đại

nhân đại lượng, đừng nên trách cứ.” Một câu nói lắp bắp, Diệp Ly cũng

biết rõ, tươi cười chân thành nhìn A Cẩn nói: “A Cẩn! Câu nói cuối cùng

kia là ai dạy ngươi?”



A Cẩn đỏ mặt lên, ngơ ngác nhìn Diệp Ly không biết làm sao. Vương phi và Vương gia đều là người thông minh, ở trước mặt bọn họ nói dối vĩnh

viễn đều bị vạch trần. A Cẩn yên lặng dưới đáy lòng nhớ kỹ sự thật này.



Diệp Ly mỉm cười bỏ thêm một câu noi: “Vương gia nhà người chắc chắn

sẽ không nói loại lời nói này. Hơn nữa, ta cũng không có tức giận. Đồ ta đã nhận, ngươi trở về đi.”



A Cẩn yên lặng cáo lui, tâm tình Diệp Ly thoải mái mở hộp ra, quả nhiên

là bức họa mà nàng vô cùng yêu thích. Vừa mới còn đang suy nghĩ về sau

muốn dùng cái cớ gì cầm bức họa về, không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu lại lập tức phái A Cẩn đưa tới. Mở tranh ra để trên mặt bàn, Diệp Ly nhìn chằm

chằm vào nữ tử trên bức họa khẽ thở dài. Trong đầu không khỏi vang lên

lời nói Mặc Tu Nghiêu__”Ta cảm thấy được đây mới là A Ly.”
người có kinh nghiệm quan trường rồi, lại có thể cùng một người ngồi

trong nhà không ra khỏi cửa như lão phu nhân nghĩ kế hoạch.



Diệp lão phu nhân sững sờ, híp mắt đánh giá Diệp Ly một phen mới nói: “Lời này nói như thế nào?”



Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Ly nhi cũng là con gái Diệp gia, Nhị tỷ tốt dĩ nhiên là Ly nhi tốt. Nhưng mà… tổ mẫu không thể chỉ lo hai vương

phủ, phải biết… Vương gia gần đây không quản sự tình, nhưng mà trong

triều quan viên ủng hộ cũng là vô cùng quan trọng đấy.”



“Cái này…”



Diệp Ly cười nhạt nói: “Chỗ Tứ muội thì Ly nhi không biết. Nhưng mà

nếu là Định Quốc Vương phủ thì tổ mẫu có thể yên tâm Ly nhi cũng không

cần cái trợ lực gì.”



Diệp lão phu nhân trầm ngưng một lát, cũng biết Diệp Ly nói có đạo

lý. Không nói trước Diệp Ly tự tin có thể không chế Định Quốc Vương phủ

như vậy xác thực không cần một nữ nhi Diệp gia đi vào. Nhưng nói nếu như Diệp Ly không muốn mà bọn hắn cường nhét một cái qua, vạn nhất khiến tỷ muội tranh chấp ngược lại không hay. Mà ở Diệp lão phu nhân xem ra, vô

luận là Diệp San hay Diệp Lâm rõ ràng đều đấu không lại Diệp Ly đấy.

Nghĩ thông suốt cái này, Diệp lão phu nhân cũng không còn kiên trì nữa,

cười nói: “Ly nhi nói có đạo lý, là tổ mẫu suy nghĩ không chu toàn. Lời

này cháu coi như tổ mẫu chưa nói qua nhé.” Tuy Định Quốc vương phủ thanh danh hiển hách, nhưng là lịch đại Định Quốc Vương gia cũng xác thực

chưa từng tham dự qua chuyện của hoàng thất. Như thế xem ra, tác dụng

Định Vương phủ lại không lớn bằng Lê Vương phủ.



“Vâng, tổ mẫu cũng không nói gì, Ly nhi cũng không nghe thấy cái gì.”



Diệp Ly nhẹ giọng đáp. Có thể bỏ đi ý niệm của Diệp lão phu nhân đương

nhiên là tốt rồi. Về sau Định Vương phủ là nhà của nàng, nàng cũng không muốn ở đó thấy một cái làm cho nàng cảm thấy chán ghét.



Phụng bồi Diệp lão phu nhân nói chuyện một lát, hạ nhân liền tới

thỉnh hai người đi dùng bữa. Bởi vì là gia yến, ngược lại cũng không có

người lạ nào ở đấy. Chỉ có Diệp lão phu nhân mang theo Diệp Thượng Thư

và Vương thị, vợ chồng Mặc Cảnh Lê và Diệp Oánh, Mặc Tu Nghiêu và Diệp

Ly, cùng với thế tử Nam Hầu Phó Chiêu. Trên bàn cơm, Diệp Ly rõ ràng có

thể cảm giác được một đạo ánh mắt lạnh như băng thỉnh thoảng hướng trên

người mình bắn phá. Ngay cả ngẩng đầu nhìn đều không cần Diệp Ly có thể đoán được người nọ là ai. Diệp Oánh ân cần vì Mặc Cảnh Lê chọn đồ ăn,

Mặc Cảnh Lê vẫn như cũ treo bộ mặt như người khác thiếu nợ hắn mấy ngàn

lượng không trả thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu và

Diệp Ly nhàn nhã thong dong dùng cơm, thỉnh thoảng vì đối phương gắp một ít thức ăn ưa thích mới. Phó Chiêu vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn

bên này bên kia điềm nhiên như không có việc gì uống rượu dùng bữa.

Ngược lại là Diệp Thượng Thư biểu lộ có chút xấu hổ buồn cười, nhìn ra

được hắn cố gắng muốn để cho bầu không khí yến tiệc trở nên hòa thuận tự nhiên một chút, hết lần này đến lần khác ba con rể một người ông đều

không thể trêu vào. Ngoại trừ thế tử Nam Hầu còn cho hắn chút mặt mũi,

Mặc Tu Nghiêu bản thân thì không khó ở chung lắm. Còn Mặc Cảnh Lê với

cái khuôn mặt kia quả thực rõ ràng viết hắn mất hứng.



“Khụ, lại nói Vương gia, chúng ta cũng có vài năm không gặp. Ta mời

ngươi một ly.” Cuối cùng vẫn là Phó Chiêu phá vỡ không khí quỷ dị này,

đứng dậy hướng Mặc Tu Nghiêu mời rượu, “Cũng kính Vương phi, chúc Vương

gia và Vương phi trăm năm hòa hợp.”



Mặc Tu Nghiêu bưng chén rượu lên, ôn hòa cười nói: “Nhận lời chúc của ngươi, ngươi thành thân mà bổn vương không thể tiến đến chúc mừng, đừng trách.” Ngửa đầu uống hết chén rượu Phó Chiêu kính. Trên mặt Phó Chiêu

tươi cười cũng càng rõ thêm một ít, cười nói: “Không sao, mọi người cũng coi như nhận thức từ nhỏ. Hôm nay lại là thân thích. Đến thời điểm gia mẫu cũng khai báo Vương phi có rảnh không ngại đến Hầu phủ ngồi một

chút.” Vị thế tử Nam Hầu này hiển nhiên rất biết làm người, ở kinh thành cũng biết tuy thế tử Nam Hầu còn chưa có thừa kế tước vị, nhưng hiện

tại Hầu phủ cũng đã là Thế tử phi làm chủ rồi. Lúc này hắn lại ngậm

miệng không đề cập đến Thế tử phi mà nói rằng Nam Hầu phu nhân.



Diệp Ly nâng chén đáp lễ, cười nói: “Thế tử thay ta ghi tạ Nam Hầu phu nhân.”



Mặc Cảnh Lê nhìn mọi người trước mắt nói chuyện vui vẻ thì hừ nhẹ một tiếng đứng lên: “Phó Chiêu đã kính rượu, Mặc Tu Nghiêu, bổn vương cũng

mời ngươi một ly.”



Mặc Tu Nghiêu nhướn mày cười nhạt nói: “Bổn vương có lẽ lâu không có

cùng Cảnh Lê uống rượu rồi. Đồng thời mời ngươi và Lê Vương phi?”



Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, vung tay nha đầu tiến lên rót rượu cho

mình cùng Mặc Tu Nghiêu mỗi người một ly, hơi ngửa đầu uống một hơi cạn

sạch, sau đó khiêu khích nhìn chằm chằm vào chén rượu trước mặt Mặc Tu

Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười không nói, bưng chén rượu lên uống cạn.



“Lại đến!” Mặc Cảnh Lê bưng lên bầu rượu lần nữa đổ đầy, hai ngươi dĩ nhiên cũng làm như vậy hợp lại đấu rượu.