Thịnh Thế Đích Phi

Chương 57 : Cung yến khúc nhạc dạo

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Thu Huyền

Beta: Sakura

Diệp Ly cau mày nhìn hai nam nhân trước mắt không nói một lời mà đấu

rượu, Diệp Thượng Thư đã nháy mắt đến mức con mắt bay ra ngoài cũng

không có người để ý tới. Diệp lão phu nhân miễn cưỡng khuyên một câu thì bị Mặc Cảnh Lê bỏ qua, ngược lại Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhẹ gật đầu với Diệp lão phu nhân nhưng cũng không có cự tuyệt Mặc Cảnh Lê tiếp tục mời rượu. Diệp Ly nhìn lướt qua A Cẩn đứng cách đó không xa, A Cẩn phát

giác được ánh mắt Diệp Ly, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng nhìn về phía

Mặc Tu Nghiêu trầm mặc uống rượu.



Mặc Cảnh Lê lại một lần nữa đưa tay rót rượu, một bàn tay trắng nõn

như ngọc bao trùm lên trên chén rượu. Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống,

khiêu mi nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Mặc Tu Nghiêu, đây là ý gì?” Thần sắc Diệp Ly lạnh nhạt, để chén rượu xuống trước mặt mình: “Lê Vương uống

say rồi hả? Ngăn cản rượu chính là bản phi, ngươi hỏi Vương gia nhà ta

làm gì?” Mặc Cảnh Lê xùy ~~ cười một tiếng khinh thường mà nói: “Nam

nhân uống rượu thì nữ nhân nhiều chuyện cái gì? Bổn vương không thèm

chấp nữ nhân.” Diệp Ly tươi cười lãnh đạm, “Nữ nhân cũng sẽ không chấp Lê Vương đâu. Chỉ là buổi chiều bản phi và Vương gia còn muốn đi Từ gia bái phỏng, Lê Vương định muốn cho Vương gia chúng ta cả người đầy mùi

rượu đi Từ gia? Phải biết, cũng không phải mỗi người đều có thể như Lê

Vương không câu nệ tiểu tiết. Đặc biệt Từ gia là thế gia thư hương dùng

lễ nghĩa gia truyền, Lê Vương sẽ không hi vọng bản phi và Vương gia bị Cữu cữu đuổi ra khỏi cửa chứ?”



“Mặc Tu Nghiêu! Không phải ngươi có thêm tật xấu là sợ nữ nhân chứ?” Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm trừng Diệp Ly cả buổi, mới hướng Mặc Tu

Nghiêu cười lạnh nói.



Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt thậm chí còn mỉm cười:

“Cảnh Lê, tôn trọng ý kiến thê tử cũng không phải là chuyện xấu gì. A Ly nói rất đúng, buổi chiều chúng ta còn muốn đi bái kiến Từ tiên sinh và Từ Ngự sử, ngươi cũng biết, Hồng Vũ tiên sinh thật sự dám đuổi chúng

ta ra khỏi cửa.” Mặc Cảnh Lê không thuận theo không buông tha, “Sao bổn

vương không biết, lại mặt không phải chỉ gặp nhà mẹ đẻ, ngay cả người

nhà cậu cũng muốn gặp? Đừng nói nhảm, Mặc Tu Nghiêu, bản vương kính rượu ngươi đến cùng uống hay không uống?”



“Không uống.” Mặc Tu Nghiêu dứt khoát đáp, ngồi ở bên cạnh hắn Diệp

Ly rõ ràng cảm giác được tâm tình Mặc Tu Nghiêu cực kỳ tốt, mà ngay cả

nói chuyện cùng với Mặc Cảnh Lê thì Diệp Ly cũng nghe ra vài phần ý tứ

đùa giỡn.



“Khụ… Lê Vương, Định Vương đã còn có việc chúng ta cũng đừng ép buộc. trở về mọi người có rảnh sẽ lại cùng nhau uống rượu cũng không muộn.”

Phó Chiêu bất đắc dĩ đứng ra, mọi người đều ở cùng kinh thành cũng từ

nhỏ thận thức đấy. Mặc Tu Nghiêu và Mặc Cảnh Lê từ nhỏ không hợp, không

nghĩ tới nhiều năm như vậy không thấy mà còn càng thêm ác liệt. Ngược

lại làm cho bọn hắn những người này đứng ngoài quan sát cũng không dễ

chịu. Nhìn Mặc Tu Nghiêu thì Phó Chiêu cũng không khỏi may mắn, tính

tình Mặc Tu nghiêu hiện tại tốt lên rất nhiều, hơn nữa rõ ràng còn có

thể nghe Vương phi khích lệ, như là năm đó chỉ sợ hai người không phải

là liều mạng không ngừng thì là trực tiếp động thủ đánh nhau.



“Cảnh Lê…” Diệp Oánh giọng dịu dàng khuyên nhủ, “Chúng ta buổi chiều không phải còn muốn đi ra ngoài sao? Lần sau lại thỉnh Định Vương uống

đi.”



Mặc Cảnh Lê hí mắt nhìn nàng một cái, khẽ hừ một tiếng không nói thêm gì nữa. Những người khác cũng nhao nhao thở dài một hơi trong lòng,

Diệp Thượng Thư vuốt vuốt thái dương ẩn ẩn có chút đau trong lòng thề

về sau không bao giờ muốn cho hai cái con rể này ở cùng một bàn uống

rượu.



Dùng xong bữa trưa Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu liền dắt tay cáo từ trực

tiếp đi Từ phủ, trước khi đi Từ Hồng Vũ gọi một mình Mặc Tu Nghiêu vào

thư phòng nói chuyện nửa canh giờ, Diệp Ly bị lệnh cưỡng chế không cho

phép đi dự thính chỉ đành phải ở bên ngoài thư phòng chờ. Từ gia mấy

cái huynh đệ ngoại trừ hành tung bất định Từ Thanh Trần thì nhóm người

Từ Thanh Trạch bị Nhị cữu mẫu sai sử ở bên ngoài sân cùng với nàng. Từ

Thanh Viêm gục xuống bàn cười hì hì nhìn Diệp Ly nói: “Ly tỷ tỷ, cha ta

sẽ không ăn tỷ phu, tỷ không cần lo lắng cho hắn.” Diệp Ly tức giận

trắng mắt liếc nhìn hắn, “ Con mắt nào của đệ thấy ta lo lắng cho hắn?”

Từ Thanh Viêm chỉ vào ánh mắt mình cười nói: “Hai con mắt đều thấy

được.”



Gần đây Từ Thanh Phong thần kinh thô khó có được chút cảm khái, nhìn

Diệp Ly thương cảm nói: “Không nghĩ tới chỉ là mấy ngày, Ly nhi đã biến

thành nhà người ta rồi. Nếu Định Vương bắt nạt muội thì hãy nói cho Tam

ca, Tam ca nhất định thay muội ra mặt.” Diệp Ly gật đầu, nghiêm mặt

nói: “Muội nhỡ kỹ rồi, Tam ca yên tâm đi.” Từ Thanh Phong giận dữ nói:

“Qua ít ngày, ta phải rời kinh rồi, Tam ca sẽ cùng Nhị ca nói đợi Nhị ca thành thân để cho Nhị tẩu thường xuyên đi Định Vương phủ nhìn muội

đấy.”



Từ Thanh Viêm cười nói: ‘Tam ca, ca không cần khoa trương như vậy

chứ, Định Vương phủ cũng không phải núi đao biển lửa, có chúng ta thì

sao Định Vương dám bắt nạt Ly tỷ tỷ?”



Từ Thanh Bách ở một bên liếc mắt nói: “Là ai vừa nhìn thấy Định Vương đã trốn sau lưng ta?” Sao Từ gia lại có một tiểu tử nhát gan như vậy,

còn trông cậy vào hắn thay Ly nhi ra mặt?



Khuôn mặt nhỏ Từ Thanh Viêm đỏ lên, nhớ tới thủ đoạn người nào đó

không khỏi run lên một cái nói: “Tứ ca, không thể trách đệ nhát gan.

Thật sự là người nào đó…” Quá hung tàn rồi. Nhớ tới đêm đó trong biệt

viện kia hai tên thổ phỉ không may kia, Từ Thanh Viêm trở về phòng mấy

đêm gặp ác mộng. Biết rõ bây giờ nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu thì tính phản

xạ trốn sau lưng Từ Thanh Bách. Diệp Ly nhìn Từ Thanh Viêm bộ dáng chột

dạ, mặc dù không có nói hết nhưng nàng cũng có thể đoán được đại khái.

Ước chừng là người nào đó làm ra hành động dọa người nào đó làm Từ Thanh Viêm bị hù. Đối với cái này thì Diệp Ly không thèm để ý, Mặc Tu Nghiêu lúc thiếu niên đã là danh tướng từ trên chiến trường chém giết, nàng

cũng không có trông cậy vào hắn là quân tử không nhiễm bụi trần.



Trở lại vương phủ, Diệp Ly bắt đầu vội vàng tiếp quản rất nhiều sự

vụ trong vương phủ, chỉ là các loại sổ sách đã để cho Diệp Ly xem hai

ngày mới hết. Đồng thời cũng âm thầm sợ hãi thán phục Định Quốc vương

phủ xác thực là của cải phong phú, gia sản mấy đời Vương gia minh lý ám

lý tích lũy được làm cho Diệp Ly không thể không sợ hãi thán phục. Đến

khi tiếp nhận gần hết thì nhận được một thiếp mời trong nội cung truyền

tới. Lý do là tiễn các đặc phái viên các quốc gia vô luận là Mặc Tu

Nghiêu hay Diệp Ly đều không tìm được lý do cự tuyệt.



Lại một lần nữa tiến vào hoàng cung, bởi vì có kinh nghiệm lần trước

không vui vẻ nên tâm tình Diệp Ly không tốt. Xe ngựa Định Quốc vương phủ cũng không có như các nhà quyền quý khác phải ở cửa cung xuống xe, mà

trực tiếp qua cửa cung. Mặc Tu nghiêu mặc một thân y phục ngân long ám

vân xanh nhạt thêu tường vân phi ưng, trên tóc gắn bạch ngọc quan màu

lam, nhìn qua tao nhã phong độ nhanh nhẹn, “A Ly không vui?”



Diệp Ly miễn cưỡng ngồi dựa trong xe ngựa nói: “Không có gì, trong hoàng cung luôn làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực.”



Mặc Tu Nghiêu mỉm cười bật cười, “Không biết có bao nhiêu người tìm cách muốn chui vào trong nội cung. Ngược lại cách nghĩ của A Ly thật đặc


Công chúa Lăng Vân nói: “Bổn công chúa muốn nói chuyện một mình cùng với Vương phi.”



Diệp Ly cau mày nói: “Ta không biết có cái gì cần nói với công chúa đây.”



Khuôn mặt công chúa Lăng Vân hơi trầm xuống, nói: “Bổn công chúa ngàn dặm đến đây, chẳng lẽ Định Vương phi ngay cả bồi Bổn công chúa đi dạo

trong ngự hoa viên một chút cũng không chịu sao?” Diệp Ly bất đắc dĩ gật đầu nói: “Đã như vậy, công chúa xin mời.” Công chúa Lăng Vân hừ nhẹ một tiếng, ngửa đầu đi trước một bước. Diệp Ly trấn an Hoa Thiên Hương đang lo lắng, than nhẹ một tiếng rồi đi theo qua. Hiện tại người trẻ tuổi

ah… thật sự là thiếu giáo huấn!



Công chúa Lăng Vân vẫy lui nha đầu của mình, tất nhiên Diệp Ly cũng

không có ý tứ để cho bọn người Thanh Loan đi theo. Hai ngươi dọc theo

con đường nhỏ trong Ngự hoa viên sóng vai mà đi, Diệp Ly hỏi: “Công chúa có cái gì muốn nói cùng ta?”



Công chúa Lăng Vân quay đầu nhìn nàng, hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi không xứng với Định Vương.”



Trên môi Diệp Ly mỉm cười, “Công chúa quá khen, gả nữ gả cao, đây

không phải nói rõ ta có khả năng tìm được nhà chồng tốt, tìm được phu

quân tốt sao?” Lăng Vân khinh thường nói: “Ngươi không cần giả dạng

làm cái bộ dáng này, Bổn công chúa đã sớm tra rõ ngươi rồi. Một cái tiểu thư không có danh tiếng gì của Thượng thư phủ, nữ nhân bị Lê Vương từ

hôn, được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Định Vương mới ở tại Sở kinh có chút

ít thanh danh. Cho dù được cái danh tài nữ đệ nhất kinh thành thì thế

nào, ngươi vẫn không xứng với Định Vương.”



“Ah, thật không?” thần sắc Diệp Ly không thay đổi, nhàn nhạt hỏi:

“Cho dù ta không xứng với Định Vương, thì có quan hệ gì tới công chúa

ngươi?”



Công chúa Lăng Vân nhướn mày, hơi đắc ý cười nói: “Ngươi rất nhanh

sẽ biết rõ sẽ quan hệ gì với bổn công chúa. Định Vương là của Bổn công

chúa, Diệp Ly! nếu ngươi thức thời thì ngoan ngoãn lăn xa một chút.”

Diệp Ly nhíu máy, rất nghiêm túc nhìn công chúa Lăng Vân trước mắt hồi

lâu, mới hỏi nói: “Công chúa, có một vấn đề cần thỉnh giáo.”



“Nói.”



“Xin hỏi, Tu Nghiêu biết rõ ngài là ai sao?” Diệp Ly hỏi, “Theo ta

biết Tu Nghiêu chí ít có bảy năm không có ra khỏi cửa rồi, như vậy bảo

thủ nhất đoán chừng coi như các ngươi đã gặp mặt cũng là lúc công chúa

bảy tám tuổi. Xin hỏi… ngài cảm thấy Tu Nghiêu nhớ rõ ngươi là ai sao?

Hoặc là, hắn căn bản không biết ngươi?”



“Vậy thì sao? Ta là công chúa tôn quý nhất Đại Lăng, chẳng lẽ còn kém ngươi?’ Công chúa Lăng Vân tức giận trừng mắt nhìn nàng.



Diệp Ly kỳ quái nhìn nàng, “Nếu như công chúa thật sự muốn gả cho

Định Vương, không phải là nên xuất hiện trước khi chúng ta đại hôn cùng

ta tranh đoạt mới đúng? Hiện tại chúng ta đã thành thân rồi thì công

chúa mới xuất hiện là có ý tứ gì? Phải biết Định Vương phủ chưa từng có

đồng thời lấy hai phi hoặc là bỏ vợ tái giá đâu. Hay công chúa tình

nguyện ủy khuất làm thiếp? Nếu như không phải… cho dù ta chết đi, công

chúa cũng thuận lợi gả vào Định Vương phủ cũng chỉ là một vợ kế, sau

mười năm còn muốn tới linh cữu ta dập đầu thắp nhang đây này.”



“Ngươi… Ngươi nghĩ hay quá nhỉ! Bổn công chúa nhất định sẽ trở thành chính phi Định Vương đấy!” công chúa Lăng Vân cả giận nói.



“Tùy ngươi nghĩ như thế nào.” Diệp Ly thương cảm nhìn nàng, “Nhưng mà ta cảm thấy được thế tử Trấn Nam vương nghĩ không giống ngươi, ngươi

nói có đúng hay không?”



Công chúa Lăng Vân trong mắt hiện lên một tia hận ý, nếu không phải

vừa đến Sở Kinh, Lôi Đằng Phong đã giam lỏng nàng ở tại Sứ quán, tuyên

bố với bên ngoài thân thể nàng không tốt, thẳng đến sau khi Định Vương

đại hôn xong mới thả nàng. Nếu không thì sao bây giờ nàng mới đến tìm

Diệp Ly? Diệp Ly mỉm cười nhìn xem sắc mặt biến ảo bất định của công

chúa Lăng Vân, tiếp tục nói: “Nói trở lại, mang theo một công chúa đang

lúc xuân xanh đi sứ lân bang thật đúng là không nhiều lắm… Tình hình

chung cũng là vì…hòa thân? Giống như nghe nói năm trước mùa đông Tây

Lăng bị nạn tuyết lở, chẳng lẽ lại…” Rất nhiều chuyện nàng chỉ là không

muốn suy nghĩ, cũng không phải là nghĩ không ra. Đối với vị công chúa

Lăng Vân này thì nàng một chút cũng không lo lắng, mặc kệ vị này có bao

nhiêu bổn sự, riêng chỉ là hoàng đế cũng tuyệt đối sẽ không để cho Mặc

Tu Nghiêu lấy một công chúa Tây Lăng đến gây sức ép cho mình. Đừng nói

công chúa Tây Lăng, hay là công chúa Bắc Nhung, công chúa Nam Chiếu cũng không có chuyện của Mặc Tu Nghiêu. Có điều vị tiểu công chúa trước mắt

này không thấy rõ tình thế, cho rằng trực tiếp đến tìm nàng để cho nàng

nhượng bộ là có thể như nguyện. Nàng thật sự không muốn khinh bỉ chỉ số

thông minh của những đám công chúa này, nhưng là… công chúa trẻ tuổi bên trong có bình thường một chút sao? Có phải thật sự quá trẻ tuổi?



“Rốt cục vừa ý Định Vương ở chỗ nào?” Nhìn vẻ mặt công chúa Lăng Vân kiên định trước mắt, Diệp Ly tò mò hỏi.



Công chúa Lăng Vân hừ nhẹ một tiếng nói: “Ngươi biết cái gì, Định

Vương là nam tử kiệt xuất nhất thế gian này, trẻ tuổi nhất cũng là tướng quân lợi hại nhất, vẫn là nam tử cực kỳ có tài hoa nhất thế gian này.

Bổn công chúa phải gả tất nhiên là nam tử ưu tú nhất trên đời.”



“Hắn hiện tại giống như không có ưu tú như ngươi nói vậy.” Diệp Ly nhắc nhở.



“Ngươi thật sự là… Ngươi thật sự là con buôn làm cho không người nào

có thể chịu được, nói với ngươi nhiều hơn một câu làm cho Bổn công chúa

cảm thấy vạn phần chán ghét. Định Vương chính là mắt bị mù mới có thể

vừa ý nữ nhân như ngươi vậy. Ta biết rõ, là hoàng đế Đông Sở hạ lệnh để

cho hắn lấy ngươi. Như ngươi loại nữ nhân này sao có thể hiểu rõ hắn ưu

tú cỡ nào.”



Nhìn nữ tử trước mắt lời lẽ chính nghĩa, Diệp Ly thoáng chốc tỉnh lại mình có phải thật sự đáng xấu hổ như vậy hay không. Cùng so với vị công chúa trước mắt này, Dương Thiên Thư bình thường bao nhiêu, Diệp Oánh

đáng yêu bao nhiêu ah.



“Ta nhất định sẽ trở thành Định Vương phi!” Công chúa Lăng Vân nhìn chằm chằm vào nàng chém đinh chặt sắt nói.



“Cố gắng lên, chúc ngươi mã đáo thành công.” Diệp Ly thản nhiên nói.



“Ta nhất định sẽ trở thành Định Vương phi!” Công chúa Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó thả người nhảy xuống hồ nhân tạo ven đường.



“Ah ah…. Cứu mạng ah, công chúa rơi xuống nước rồi!” Một tiếng nữ tử bén nhọn trong ngự hoa viên vang lên.



Diệp Ly thấp giọng chửi một tiếng, cũng đi theo nhảy xuống nước.



Hỗn đản, đầu năm nay kẻ điên thực sự con mẹ nó rất nhiều! Mặc Tu Nghiêu, ngươi chuẩn bị cho tốt chết như thế nào!