Thịnh Thế Đích Phi

Chương 61 : Mặc Tu Nghiêu bị thương

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Midori

Beta: Sakura



“A Ly, cẩn thận!”



Đang thất thần thì đột nhiên nghe được tiếng của Mặc Tu Nghiêu, Diệp

Ly chợt xoay người, một ám tiễn bay nhanh về phía mình. Dao găm trong

tay Diệp Ly cũng trong nháy mắt rời tay, hình ảnh trước mắt vừa động,

một bóng người kéo nàng nhào xuống mặt đất.



“Mặc. . . Tu Nghiêu. . . . . .” Diệp Ly chần chờ kêu lên, đưa tay

nâng Mặc Tu Nghiêu ở sau lưng lên, trong nháy mắt cảm giác được ẩm ướt.



Mặc Tu Nghiêu vô lực ngã nhào ở bên cạnh nàng, nhàn nhạt cười nói: “Không có chuyện gì. . . . . .”



“Vương gia!” A Cẩn xông lại đỡ Mặc Tu Nghiêu dậy, sắc mặt Mặc Tu

Nghiêu trắng bệch cau mi lại, nói: “Ta không sao. Xem một chút còn có

người còn sống hay không.”



Diệp Ly ngồi dậy nhìn lại phía trước, ngực của người vừa mới bắn ra

ám tiễn bị dao găm của mình cắm vào đã ngã xuống đất khí tuyệt. Mà người kia. . . Đúng là người lúc trước bị mình đánh ngất xỉu không biết tỉnh

lại từ lúc nào. Không khỏi ở trong lòng cười khổ, rời đi chiến trường

quá lâu quả nhiên thì đã quên cái gì gọi là cảnh giác rồi? Nàng lại ở

nơi chém giết này để lại không ít người sống. Không. . . Trên thực tế

trừ người cuối cùng này thì nàng không hề giết một người nào. Nếu như

những người này đều không biết lúc nào tỉnh lại. . . Không khỏi rùng

mình một cái.



Một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên tay nàng, Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng cười nhạt nói: “A Ly! Ta không sao.”



Diệp Ly khẽ cắn đôi môi, oán hận nói: “Bị thương mà còn nói không có việc gì? Như thế nào mới coi là có việc.” Để cho A Cẩn vịn Mặc Tu

Nghiêu, Diệp Ly đứng dậy thu hồi dao găm của mình lau khô sạch sẽ, sau

đó xé quần áo phía sau lưng hắn xem xét một chút máu chảy ra màu sắc

bình thường, chắc trên tên không có bôi độc, mới thở phào nhẹ nhõm một

chút. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu thấp giọng nói: “Không chết được cho nên

không có chuyện gì.”



Diệp Ly cắn răng, phất tay để cho A Cẩn cùng những người bên cạnh

chuẩn bị trở về Vô Nguyệt am, không cần nàng phân phó đã sớm có {ám vệ}

phi thân rời đi chắc là mời đại phu đi.



Trở lại Vô Nguyệt am, quả nhiên như Mặc Tu Nghiêu nói trong Vô Nguyệt am cũng không bị thích khách quấy rầy. Ôn thị nhận được tin tức đã sớm ở cửa chờ bọn họ, thấy đoàn người trở lại vội vàng tiến lên đón đưa bọn

họ dẫn tới trong phòng khách đã chuẩn bị xong. Vết thương của Mặc Tu

Nghiêu, tuy bây giờ nhìn không quá nghiêm trọng nhưng Diệp Ly mới vừa

rồi đã đã kiểm tra ám tiễn này của thích khách toàn bộ đều có móc câu,

chờ lát nữa lúc lấy tên ra có thể tưởng tượng đến máu tươi đầm đìa như

thế nào. Lo lắng dọa đến Ôn thị, Diệp Ly liền mời Ôn thị về phòng nghỉ

ngơi trước. Ôn thị nhìn nàng một chút rồi mang theo vẻ mặt không yên tâm đi ra cửa chuẩn bị thức ăn vì nàng.



Mặc Tu Nghiêu ngồi ở trên giường, bởi vì sau lưng bị đả thương thỉnh

thoảng cau mày. Diệp Ly lo lắng hỏi: “Rất khó chịu? Đại phu rất nhanh

sẽ tới.” Mặc Tu Nghiêu cười khổ, nói: “Đại phu tới cũng chỉ là lấy tên

ra mà thôi, trực tiếp để cho A Cẩn đến đây đi. Chắc hắn còn làm lưu loát hơn đại phu một chút.” Diệp Ly cau mày, nghiêng đầu nhìn A Cẩn, “Hắn có thể lấy tên ra không? Ám tiễn này mang theo móc câu.” Nếu như là một

loại tên khác, vừa rồi không có đâm đến nơi yếu hại thì trực tiếp rút ra là được. Nhưng tên này mang theo móc câu nhổ ra vô cùng khó khăn, nếu

mạnh mẽ rút ra chỉ sợ phải xé rách một khối thịt lớn phía dưới. Vẻ mặt A Cẩn nghiêm túc lắc đầu.



Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ, “Nếu như trực tiếp bắn thủng thì đã bớt việc.”



Diệp Ly mắt lạnh nhìn hắn, không nhịn được giễu cợt nói: “Nếu như đi xuống lệch hai tấc nữa bắn thủng thì thật bớt việc rồi.”



“A Ly. . . Nàng đang tức giận?” Mặc Tu Nghiêu thở dài, ánh mắt ôn

hòa nhìn nàng phảng phất như người phía sau lưng còn cắm một mũi tên

không phải là hắn vậy.



“Ta! . . . . . .” Diệp Ly có chút ảo não cúi đầu, một hồi lâu mới

bình tĩnh trở lại nói: “Xin lỗi, ta đang tức giận chính mình.” Nếu như

không phải nàng khinh thường khinh địch, nếu như không phải là nàng nghĩ chuyện nghĩ đến xuất thần thì Mặc Tu Nghiêu sẽ không bị thương. Nhiều

năm cuộc sống an nhàn như vậy làm cho tính cảnh giác của mình lại đã

thụt lùi đến mức như thế này, nếu ở trên chiến trường lúc trước, đã sớm

đủ Diệp Ly nàng chết trên mười bảy mười tám lần.



Đại phu quả nhiên tới rất nhanh, bởi vì hắn bị người xách cổ áo. Vị

đại phu này cũng có mấy phần can đảm bị xách lên chạy nhanh suốt dọc

đường đi lại còn có thể mặt không đổi sắc tiến lên xem xét thương thế

của Mặc Tu Nghiêu. Xem xong vết thương rồi, đại phu lại nhìn ám tiễn

Diệp Ly mang về tới một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Hoặc là lão phu dùng dao găm mở ra vết thương lấy tên ra, hoặc là. . . đâm vào bên trong một chút từ trước ngực lấy ra. Mấy vị nhìn xem . . . . . ?”



“Đằng sau đi.”



“Từ phía trước lấy ra.”



Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cùng nói, nói xong không khỏi nhìn đối

phương một cái. Diệp Ly như không có chuyện gì xảy ra đem ánh mắt dời

đi, hỏi: “Đại phu, ngươi cảm thấy thế nào?” Đại phu thỏa mãn gật đầu,

nói: “Hai vị lựa chọn rất sáng suốt, lấy tên như vậy nhìn như rất đau,

nhưng cũng chỉ đau thoáng cái thôi, dùng dao găm từ từ mở ra thịt kia

cũng là phải từ từ cắt, hơn nữa cũng rất chậm.”



” Hình như Đại phu rất am hiểu loại trúng tên này?” Diệp Ly vừa vịn

Mặc Tu Nghiêu vừa nhìn thuần thục mà làm chuẩn bị hỏi đại phu.



Đại phu cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Lão phu từ trước giờ là quân y.”



Thì ra là như vậy.



Nhìn đại phu xử lý sạch sẽ đuôi tên, sau đó không chút lưu tình cầm

chặt một đoạn phía trước đuôi tên. Thân thể của Mặc Tu Nghiêu trong nháy mắt căng thẳng, một cái tay cầm cánh tay của Diệp Ly thật chặt. Diệp Ly không nói một lời đỡ hắn, nhìn đại phu đem một cái dây lưng bền chắc

trùm lấy đầu mũi tên mang theo móc câu đã lộ ra dùng sức kéo ra bên
lý hay không?” Diệp lão phu nhân cười lạnh một tiếng nói: “Hoàng thượng

nói chính là Thiên ý, tứ hôn đêm đó con cũng ở đó, lúc ấy làm sao con

không ra kháng chỉ một chút? Ít ở bên cạnh Oánh nhi ra những chủ ý ngu

ngốc đi.”



Trong đầu Diệp Ly còn đang xoay chuyển nội dung cuộc nói chuyện buổi

sáng cùng với Mặc Tu Nghiêu, lúc này nào có tâm tình nghe các nàng nói

những thứ này? Nhẫn nại khuyên Diệp Oánh mấy câu, nhưng Diệp Oánh lại

cũng không lĩnh tình. Nén nước mắt ôm Vương thị khóc, “Ô ô. . . Phụ

thân, đều tại các người, ban đầu tại sao muốn để con gả cho Lê Vương. . . Nếu không phải như vậy, làm sao nữ nhi sẽ bị ủy khuất hôm nay. . .

Này vốn nên nàng ta. . . . . .”



“Oánh nhi!” Diệp Thượng Thư nhẫn nại gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt tối

tăm nhìn chằm chằm Diệp Oánh. Chưa bao giờ có sắc mặt âm trầm để cho

Diệp Oánh không khỏi hướng trong ngực Vương thị né tránh, ủy khuất nức

nở. Diệp Ly không nói gì rũ mắt xuống, không để lại dấu vết che lại ba

động trong mắt, thì ra là Diệp Oánh và Mặc Cảnh Lê cấu kết lại ban đầu

cũng không phải ý của chính Diệp Oánh sao? Kia. . . Cha nàng làm cho một nữ nhi của mình đi thông đồng với vị hôn phu của một nữ nhi khác của

mình là có ý gì?



“Tốt lắm, chuyện cũng đã như vậy nói những thứ này có ích lợi gì?”

Diệp Thượng Thư không nhịn được phất tay một cái, nhìn về phía Diệp Ly

nói: “Ly nhi, con thấy thế nào?”



Diệp Ly che dấu nghi vấn trong lòng, ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói:

“Hoàng Mệnh khó cãi, huống chi liên quan đến bang giao hai nước chuyện

này chỉ sợ không có chỗ nào thương lượng rồi.”



Diệp Thượng Thư cau mày nói: “Chẳng lẽ cứ để như vậy ? Nếu là thân

phận thấp kém cũng là thôi, đây chính là công chúa của nước Tây Lăng.”



Diệp Ly nhàn nhạt cười nói: “Chính là bởi vì nàng ta là công chúa Tây Lăng mới không cần lo lắng, không phải sao? Phụ thân.”



Diệp Thượng Thư trầm tư chốc lát chân mày liền dần dần giãn ra, nói:

“Không sai, Người thừa kế tương lai của Lê Vương tuyệt đối không thể có

huyết mạch của hoàng tộc Tây Lăng. Huống chi, ngày đó trong hoàng cung

công chúa Tây Lăng làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ trong lòng Lê Vương

nhiều ít cũng có chút khúc mắc với nàng. Chỉ cần Oánh nhi có thể nắm giữ ở đại quyền trong phủ, căn bản không cần lo lắng một công chúa hòa

thân.”



“Tứ muội muốn đặt chân ở trong Vương phủ, chỉ sợ còn phải xuống tay từ chỗ Hiền Chiêu Thái phi.” Diệp Ly nhẹ giọng nói.



“Cái gì?” Diệp Oánh không nhịn được thét to: “Lão thái bà kia vẫn

nhìn ta không vừa mắt, ngươi còn muốn ta đi nịnh nọt bà ta? Bà ta một

mực nghĩ hết biện pháp hành hạ ta! Ta. . . . . .”



Diệp Ly nhíu mày, cắt đứt nàng nói: “Hiền Chiêu Thái phi là dì ruột

của Lê Vương, lại là muội muội của Thái hậu. Muội không muốn nịnh nọt bà ta nhưng còn rất nhiều người muốn. Hơn nữa, ta cũng không để cho muội

đi nịnh nọt bà ta, muội chỉ cần để cho bà ta tìm không ra chỗ sai, tốt

nhất là có thể làm cho bà ta cảm thấy muội là một Vương Phi làm cho bà

ta ưng ý.” Hiền Chiêu Thái phi ở thâm cung mấy chục năm, làm sao dễ dàng nịnh nọt như vậy. Chỉ sợ đến lúc đó vẽ hổ không thành lại thành chó, vỗ mông ngựa lại thành vỗ đùi ngựa.



Diệp Oánh oán hận nói: “Kể từ sau khi chúng ta thành hôn, bà ta vẫn

bới lông tìm vết ta. Chỉ cần là chuyện ta làm cái này không đúng, cái

kia cũng không đúng! Ta làm sao làm cho bà ta ưng ý?”



“Bà ta muốn làm phiền muội thì muội hãy chịu đựng, có rảnh rỗi thì

cùng tổ mẫu thỉnh giáo một chút làm thế nào để làm người vợ tốt. Muội là muội muội của Chiêu Nghi, nữ nhi của Thượng Thư phủ, chiếm danh tiếng

Đích Vương phi. Ưu thế của muội so với công chúa Lăng Vân một cái công

chúa từ một nước khác gả tới tốt hơn rất nhiều. Nếu như như vậy muội đều không làm được, vậy thì trực tiếp thu dọn đồ đạc trở về Thượng Thư phủ

đi. Cả phụ thân và phu nhân không ngần ngại nuôi muội cả đời.”



“Ngươi!” Diệp Oánh nhất thời quên mất ủy khuất buồn rầu, khuôn mặt

nhỏ nhắn tức đỏ bừng một đôi mắt nước bốc lên lửa giận nhìn chằm chằm

Diệp Ly. Diệp Ly chỉ ười lạnh một tiếng trào phúng lại: “Cũng đúng, nếu ta là muội thì sẽ không nhân lúc này đã sớm khóc chạy về tới Thượng Thư phủ rồi. Không. . . nếu ta là muội còn chưa cưới liền trực tiếp lấy một sợi dây thừng treo cổ là được .” Diệp Ly lười tranh cãi với nàng, bình

tĩnh để chén trà trong tay xuống liếc nàng một cái nói: “Có thời gian

phát giận với ta, còn không bằng về sớm một chút làm chuyện muội nên

làm.”



Diệp Oánh còn muốn cãi lại, Diệp lão phu nhân vỗ cái bàn nói: “Oánh

nhi, náo đủ chưa! Học Tam tỷ cháu cho tốt một chút, nhìn xem cháu bây

giờ ra cái gì?”



Diệp Oánh ngẩn người, nhớ tới chuyện của mình không khỏi bi thương

theo đó nức nở nghẹn ngào vừa khóc lên, vừa lau nước mắt vừa nói: “Cháu

có thể thành bộ dạng thế nào? Hiện tại cháu thành ra thế này là ai làm

hại? Hiện tại trong kinh thành không biết bao nhiêu người ở trong bóng

tối chê cười cháu , ô ô. . . tại sao Vương gia có thể đối với ta như

vậy. . . Ta có chỗ nào làm không tốt?”



Diệp lão phu nhân bị nàng khóc đến ót mơ hồ bị đau, phiền não nói:

“Đủ rồi, khóc có ích lợi gì? Cả ngày chỉ biết khóc, cháu đã thành thân

rồi còn tưởng rằng mình giống như thời điểm ở nhà chuyện gì đều theo

tính tình của cháu? Người đâu, phái người đi mời Lê Vương tới đón Tứ

tiểu thư trở về.”



“Tổ mẫu.”



Diệp Ly ngăn trở nàng nói: ” Nếu Tứ muội đã trở lại thì ở lại một lát không ngại. Chắc Lê Vương sẽ đích thân tới đây đón muội ấy. Chúng ta

hiện tại phái người đi mời Lê Vương ngược lại rơi xuống tiểu thừa.”



Diệp Thượng Thư tán thưởng nhìn Diệp Ly nói: “Mẫu thân, Ly nhi nói có lý.”



Diệp lão phu nhân đè ót thở dài nói: “Ta cũng là bị nó tức giận làm cho hồ đồ.”



“Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, Lê Vương tới.” Ngoài cửa quản sự bẩm báo nói.