Thịnh Thế Đích Phi

Chương 60 : Bị ám sát ở rừng trúc

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Thu Huyền

Beta: Sakura

“Hoàng Thượng có ý tứ là, công chúa Tê Hà vào cung còn công chúa Lăng Vân chỉ hôn cho Lê Vương.”



Diệp Ly nhanh chóng nhìn thoáng qua Diệp Oánh ngồi ở bên cạnh Mặc

Cảnh Lê, quả nhiên sắc mặt đang âm trầm nhìn chằm chằm vào công chúa

Lăng Vân. Bên phía Nam Chiếu quốc, sắc mặt công chúa Tê Hà cũng rất khó

coi. Mà sắc mặt Mặc Cảnh Lê rõ ràng cũng lúng túng, thần sắc tối tăm

phiền muộn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ủy khuất của công chúa Lăng Vân.

Diệp Ly như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Kỳ trên đại điện

hiển nhiên đối với sắp xếp của mình hết sức hài lòng, trong lúc nhất

thời có chút không rõ đến cùng hoàng đế này đánh cái chủ ý gì. Chẳng lẽ

chỉ vì đơn thuần bởi vì công chúa Lăng Vân chọc giận hắn cho nên mới chỉ nàng cho Lê Vương? Nhưng công chúa Tê Hà đến Sở Kinh cũng được mấy

tháng rồi, Mặc Cảnh Kỳ không có khả năng không biết Sở Kinh đồn về công chúa Tê Hà và Mặc Cảnh Lê.



“Hoàng Thượng không có khả năng để cho Cảnh Lê có liên hệ gì với Nam

Chiếu. Cho dù không có công chúa Lăng Vân thì Hoàng Thượng cũng không

có khả năng chỉ công chúa Tê Hà cho hắn.” Hình như biết Diệp Ly nghi

hoặc, Mặc Tu Nghiêu ngồi ở bên cạnh nàng thản nhiên nói, “Nam Chiếu đa

số là man di, nói là tiểu quốc nhưng thật ra dân phong cực kỳ bưu hãn.

Chỉ là trở ngại nhân số quá ít mới khó lớn mạnh mà thôi.” Diệp Ly nói

khẽ: “Hoàng Thượng không hi vọng Lê Vương cùng Nam Chiếu có quan hệ?

Nhưng hình như Tây Lăng mạnh hơn Nam Chiếu một ít.” Mặc Tu Nghiêu thấp

giọng cười nói: “Tây Lăng và Đại Sở chính là kẻ thù truyền kiếp, trừ phi Mặc Cảnh Lê phản quốc nếu không Tây Lăng không cách nào cho hắn chỗ tốt gì. Huống chi… Hoàng Thượng cũng tuyệt không hi vọng bên trong Hoàng Tự xuất hiện hoàng tử có huyết thống Tây Lăng.”



Diệp Ly bừng tỉnh đại ngộ, có chút đồng tình nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Lê. Xem ra vị em ruột Hoàng đế này cũng không có làm cho Hoàng đế ca ca của hắn yên tâm ah.



Mặc Tu Nghiêu trầm thấp cười nói: “A Ly, lòng của nàng quá mềm yếu

rồi. Trong Hoàng gia cho tới bây giờ không tồn tại người không có dã

tâm.”



Diệp Ly khẽ giật mình, tinh tế tự định giá một phen lời Mặc Tu Nghiêu nói, nhìn về phía Mặc Cảnh Lê ánh mắt nhiều thêm vài phần suy nghĩ sâu

xa. Nhưng là… đầu óc Mặc Cảnh Lê thật sự đủ để nghĩ nhiều chuyện phức

tạp như vậy sao? Có phải hắn một mực giả heo ăn thịt hổ?



Trở lại Định Quốc Vương phủ, Diệp Ly không khỏi thở phào một hơi nhẹ

nhõm. Nửa ngày thời gian trong cung này so với một tháng này của nàng

cộng lại còn mệt mỏi hơn. Sau khi từ biệt Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly trở lại trong nội viên của mình Lâm ma ma và Ngụy ma ma lập tức dẫn người chạy

ra đón. Hiển nhiên chuyện buổi chiều trong cung đã truyền đến trong

vương phủ rồi. Hai vị ma ma quan tâm đem toàn thân Diệp Ly nhìn một lần xác định nàng hoàn toàn bình yên vô sự mới yên lòng. Diệp Ly bất đắc dĩ yêu cầu ăn khuya nhét đầy cái bao tử, Lâm ma ma phất phất tay để cho

người đưa lên một phần cháo thịt gà đã sớm chuẩn bị tốt. Diệp Ly nhìn

phần cháo thịt gà chừng ba người ăn trước mắt, “Ma ma, tuy ta rất đói

nhưng cũng sẽ không đột nhiên trở nên tham ăn như vậy đâu.”



Ngụy ma ma bất mãn lườm nàng một cái nói: “Vương phi! Ngài cho rằng chỉ có một mình ngài đói bụng sao?”



Diệp Ly trong nháy mắt mờ mịt, Thanh Loan các nàng đã xuống dưới dùng cơm rồi mà.



Vẻ mặt Ngụy ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhét cả khay

cháo gà vào trong tay nàng, nói: “Vương gia đi thư phòng rồi, Vương phi vẫn nên đưa qua rồi cùng Vương gia ăn đi.”



“Chuyện này…. Không cần đâu. Ta sai người đưa cho A Cẩn là được rồi.”



“Vương phi!” Vẻ mặt Lâm ma ma nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Diệp Ly

nói: “Người là thê tử của Vương gia, chuyện đưa đồ ăn khuya như vậy làm

sao có thể mượn tay người khác? Chẳng lẽ ở Từ gia Nhị phu nhân đã quên

dạy người cách làm vợ?” Nhìn Lâm ma ma biểu lộ chuẩn bị bala bala thuyết giáo, Diệp Ly vội vàng thức thời bưng cháo lên nói: “Ma ma, ta đã biết, vậy thì ta đưa qua cho Vương gia.” Cũng không đợi Lâm ma ma phản ứng

bưng cháo gà nhanh như chớp chạy đi. Diệp Ly cảm giác mình rất ủy khuất, hai vị ma ma đều rất lải nhải, nhưng so với vú nuôi, Diệp Ly càng sợ vị Lâm ma ma đi theo mẫu thân này hơn. Chỉ cần nàng mới mở miệng nói nhất

định nói có sách, mách có chứng, thu thập lý lẽ rộng rãi để cho mình cúi đầu nhận sai. Người bình thường tuyệt đối không tiếp thu nổi ngôn ngữ

cùng với tinh thần song song công kích như vậy.



Bất đắc dĩ bưng đồ ăn khuya đi ở bên trong hành lang vương phủ, sau

lưng bọn nha đầu cũng thập phần thức thời cách một khoảng cách không xa

không gần đi theo. Mặc Tu Nghiêu vẫn như cũ ở lại trong viện trước khi

hắn đại hôn, ngay ở bên cạnh tiểu viện của Diệp Ly. Cho nên trong lòng

Diệp Ly còn không có cam lòng thì người đã đứng ở ngoài cửa thư phòng

của Mặc Tu Nghiêu rồi. Vừa định gõ cửa, bên trong đã truyền đến thanh âm Mặc Tu Nghiêu, “Là A Ly sao? Vào đi.”



Đẩy cửa đi vào, dưới ánh nến Mặc Tu Nghiêu đang đề bút viết cái gì đó.

Thấy Diệp Ly tiến đến ngẩng đầu nhìn nàng một cái hỏi, “Làm sao còn chưa nghỉ ngơi?”



Diệp Ly đi qua đưa đồ vật trong tay để ở một bên hỏi: “Quấy rầy ngươi rồi hả?”



Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nhìn nhìn đồ để trên bàn khiêu mi cười nói: “Nàng đến đưa đồ ăn khuya?”



Không biết làm sao trên mặt Diệp Ly khẽ nóng lên, ra vẻ bình thản hỏi ngược lại: “Như thế nào? Ta không thể đưa đồ ăn khuya cho ngươi sao?”



Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, đặt bút trong tay xuống cười nói: “Ta chỉ hơi

tò mò làm sao A Ly sẽ chủ động đưa đồ ăn khuya tới cho ta? Ừ… Khó trách ta trở lại lâu như vậy rồi cũng không có người đưa đến chút ít đồ ăn

cho ta. Quả nhiên, sau khi cưới Vương phi thì người khác lại chẳng quan

tâm.” Diệp Ly bất đắc dĩ liếc hắn một cái nói: “Vậy ngươi có ăn hay là

không ăn?” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Vương phi tự mình đưa tới há có thể

không ăn.”



Hai người ngồi xuống cạnh bản, Diệp Ly lấy ra hai cái chén vì mỗi

người múc một chén cháo trước đưa một chén cho Mặc Tu Nghiêu. Tuy những

ngày này hai người đều dùng bữa cùng nhau, nhưng cùng một chỗ ăn khuya

vẫn là lần đầu tiên. Vừa ăn cháo, Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút nói:

“Ngày mai nếu không có chuyện gì, theo ta đi gặp mặt Đại tẩu nhé?’ Diệp

Ly gật đầu nói: “Đã lâu như vậy xác thực là nên đi bái kiến Đại tẩu. Hi

vọng Đại tẩu không trách tội.” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Đại tẩu sẽ không để ý những điều này.”



“Ta cần chuẩn bị cái gì sao?” Diệp Ly hỏi.



Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Chúng ta chỉ cần đi gặp mặt Đại tẩu là được rồi.”


vào người nọ xem nghiên cứu chỗ sơ hở của hắn.



Rốt cục, đợi đến lúc trường tiên của Mặc Tu Nghiêu quấn lên mũi

kiếm của nam nhân là lúc Diệp Ly cười lạnh một tiếng nhổ xuống kim châm

trên đầu hướng cổ tay nam nhân ném qua, lập tức tay nam nhân bị ép rơi

kiếm xuống, chủy thủ trong tay không chút lưu tình nào công kích chỗ

hiểm trên người nam nhân. Cho dù chiêu thức của Diệp Ly cũng tuyệt đối

được xưng tụng tàn nhẫn so với sở hữu tất cả bí tịch võ công , không quá năm ba chiêu tay phải của nam nhân kia, vai trái tất cả đều trúng một

đao. Diệp Ly bất mãn hừ nhẹ một tiếng, bí quá hóa liều không để ý đến

nam nhân kia tay phải vung lên chưởng phong đem dao găm đâm vào ngực nam nhân. Nam nhân kia sắc mặt đột biến, tay phải vừa mạnh lại hung ác đánh tới Diệp Ly. Diệp Ly lúc này muốn lui đã không còn kịp rồi, đột nhiên

đầu trường tiên đã vòng quanh eo Diệp Ly, sau đó bị một cỗ lực nhanh

chóng kéo đi. Diệp Ly thuận thế tránh được chưởng lực của nam nhân vững

vàng rơi xuống trước người Mặc Tu Nghiêu.



Nam nhân cách đó không xa sắc mặt xám trắng, cắn chặt răng máu từ

vết thương trên ngực chảy ra như rót. Lúc mới vừa bị trường tiên của

Mặc Tu Nghiêu mang đi Diệp Ly thuận thế đem chủy thủ cắm trước ngực hắn

xoay một cái, chủy thủ sắc bén ở trong ngực hắn xoay nửa vòng mới bị

rút ra ngoài, lúc này trên ngực lỗ máu dữ tợn lấy tay che cũng che

không được.



Diệp Ly cúi đầu nhìn chủy thủ trong tay có chút bất mãn cau mày. Loại chủy thủ này cùng với loại dao găm ba cạnh trong quân đội mà nàng yêu

thích nhất quả thực tựa như rác rưởi.



“Khụ khụ…Hay cho một Định Quốc Vương phi. Không nghĩ tới thâm tàng

bất lộ như vậy.” Nam nhân đè lại vết thương trên ngực, ho một tiếng mới

khàn giọng nói.



“Người không phạm ta ta không phạm người.” Diệp LY nhìn hắn lạnh lùng nói.



“ Hôm nay ám toán thất bại. Mặc Tu Nghiêu, hôm nay coi như ngươi mạng lớn cưới được một Vương phi lợi hại như vậy.” Nam nhân nhìn thoáng qua

thuộc hạ đã bị giải quyết không dư lại mấy tên, tất nhiên trong lòng

biết ám sát sắp thành lại bại rồi. Dù cho còn có bảy tám tên chèo chống, nhưng thuộc hạ của mình dưới tình huống số lượng ngang nhau là tuyệt

đối không có khả năng địch nổi ám vệ của Định Quốc Vương phủ, “Nhưng mà, ngươi tránh được lần một lần hai, trốn không được mười lần tám lần. Mặc Tu Nghiêu, chính ngươi có bao nhiêu người muốn lấy mạng của ngươi

không. Ha ha… Ha ta ở dưới địa phủ chờ ngươi!” Nói xong, nam nhân kia

buông tha cho Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, nghiêm nghị kêu lên: “Buông tha

nhiệm vụ, rút lui.” Sau đó mấy tên thích khách còn lại nhao nhao rút lui lúc ám vệ chặn đường muốn truy kích, người cuối cùng bị một kiếm mất

mạng.



“Truy đuổi.”



Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Giặc tới cùng đường chớ đuổi. Về trước đi.”



Ám vệ muốn truy kích lập tức dừng bước, A Cẩn dưới sự chỉ huy xem xét thích khách trên mặt đất.



A Cẩn không để ý tay phải của mình bị thương, chặt chẽ cầm lấy kiếm của mình, “Vương phi… thật là lợi hại.”



Diệp Ly lắc đầu, “May mắn mà thôi.” Mới vừa rồi nhìn như thắng được

nhẹ nhàng, nhưng nếu như không có Mặc Tu Nghiêu tượng trợ cho dù có thể

đả thương tên thích khách kia thì mình cũng khó tránh khỏi trọng thương. Đến cùng vô luận là lực lượng hay độ nhanh nhẹn vẫn chưa đủ, có nhiều

lần mình rõ ràng đã đánh trúng vào người nọ, nhưng vì lực lượng chưa đủ

nên không đủ để tạo thành tổn thương lớn. Còn có cho dù đã tìm được sơ

hở của đối phương, mình cũng sẽ bởi vì tốc độ không cao mà không cách

nào thành công.



“Rất lợi hại, A Cẩn đánh không lại hắn.” A Cẩn kiên trì nói.



Diệp Ly cười nói: “Chỉ trong khoảnh khắc nếu như ta không giải quyết được hắn thì người chết chính là ta.”



“Vương phi rất lợi hại, A Cẩn có thể học võ với Vương phi không?” A

Cẩn dùng ánh mắt trẻ con đầy hy vọng, đôi mắt trông mong không ngại nhìn chằm chằm vào Diệp Ly. Nếu như hắn lợi hại được như Vương phi, vừa rồi

không cần Vương gia ra tay.



Thần sắc Mặc Tu Nghiêu phức tạp nhìn Diệp Ly, nói: “Ta cho rằng A Ly

chỉ có công phu tự bảo vệ mình, hiện tại xem ra là ta sai rồi. A Ly luôn có thể làm cho ta kinh hỉ.” Vừa rồi thời điểm Diệp Ly đối địch hắn đều

xem ở trong mắt, ánh mắt như vậy còn có ra tay gọn gàng tuyệt đối không

phải nữ tử tầm thường có thể đạt được. Coi như là ám vệ trong rất nhiều

người cũng không quả quyết ngoan lệ như nàng. Hắn dám khẳng định nói,

cho dù ba ám vệ đồng thời ra tay với nàng, thua cũng chưa hẳn là Diệp

Ly. Chỉ là Mặc Tu Nghiêu như thế nào cũng nghĩ không thông, Diệp Ly

một thiên kim tiểu thư từ nhỏ dưỡng ở khuê phòng, tại sao có thể có thân thủ như vậy. Người không biết còn tưởng rằng đây là một người trải qua

sa trường quen với xuất sinh nhập tử mà không phải một tiểu thư khuê các xuất thân danh môn.



Diệp Ly cười nhạt một tiếng, cũng không vội mà vì mình giải thích, “Chỉ cần Vương gia cảm thấy không phải kinh hãi là được rồi.”



Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng chăm chú hồi lâu, rốt cục vẫn phải than nhẹ

một tiếng hỏi: “A Ly, nàng thực là Tam tiểu thư Diệp gia, ngoại tôn nữ

của Từ gia sao?”



Diệp Ly nói: “Tất nhiên phải.”



“Như vậy….đợi đến lúc nàng muốn nói rồi tính sau.”



Diệp Ly sững sờ, nhìn Mặc Tu Nghiêu hồi lâu không nói gì. Lấy thân phận Mặc Tu Nghiêu cùng với tình cảnh Định Quốc Vương phủ có thể nói ra lời

nói như vậy quả thật làm cho nàng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Sau nửa ngày, Diệp LY mới thấp giọng nói: “Ta hiện tại tuy không thể nói rõ cho ngươi biết rõ sự tình, nhưng ta có thể cam đoan ta xác thực là Diệp Ly. Hơn nữa, ta gả vào Định Quốc Vương phủ cũng không có mục đích gì.”



“Ta tin tưởng nàng, chúng ta là vợ chồng mà đúng không?” Mặc Tu Nghiêu nói khẽ.



“Đa tạ.” trong lòng Diệp Ly ấm áp, thấp giọng nói. Nàng không phải là không có nghĩ tới nếu như bị phát hiện mình khác thì nên làm cái gì bây giờ, vốn nghĩ trước đi theo Mặc Tu Nghiêu tìm kiếm sư học võ, sau đó

thời gian dần qua để cho mọi người quen. Kỳ thật như vậy dường như cực

kỳ không đáng tin cậy, ít nhất nàng không xác định có thể giấu diếm được Mặc Tu Nghiêu hay không, nếu đưa tới Mặc Tu Nghiêu hoài nghi vậy thì

càng phiền toái. Hiện tại ngược lại bớt việc rất nhiều, bất kể như thế

nào ít nhất Mặc Tu Nghiêu nguyện ý tin tưởng mình. Mặc kệ cái tin tưởng

này có bao nhiêu đã tốt hơn dự tính của nàng rất nhiều rồi.