Thịnh Thế Đích Phi

Chương 59 : Một mũi tên định thắng bại

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Thu Huyền

Beta: Sakura

Trong ngự hoa viên trên một mảnh đất trống tụ tập một đám người,

ngay cả những cung nữ thái giám ở địa phương xa xa nhàn rỗi cũng nhìn

lén tình cảnh náo nhiệt khó gặp trong hoàng cung này. Mặc Cảnh Kỳ và

Hoàng hậu mang theo cung tần cùng các quý phụ tham gia cung yến đứng

cùng một chỗ vì Định Vương phi và công chúa Lăng Vân làm chứng. Trong

ngự hoa viên trước nay chưa có tiếng người huyên náo, người nhiều lắm

chỉ có Hoàng đế, Hoàng hậu chúng phi tần cùng mấy phị vương thất có địa

vị hiển hách quyền quý, những người khác chỉ có thể đứng quan sát. Nhưng hiển nhiên cũng không có để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, mỗi người đều

hào hứng bừng bừng nhìn chằm chằm vào hai người trên đất trống. Định

Vương phi cũng không có yêu cầu mục tiêu, cái kia rốt cuộc là muốn tỷ

thí như thế nào?



Liễu Quý phi mặt lạnh ngồi ở bên người hoàng đế, ánh mắt trong trẻo

lạnh lùng nhàn nhạt nhìn trên người Diệp Ly đảo qua đảo lại nhiều thêm

vài phần ý tứ hàm xúc tìm tòi nghiên cứu. Mặc Cảnh Kỳ cúi đầu nhìn thần

sắc ái phi, nhẹ giọng cười nói: “Ái phi đang nhìn cái gì? Xem ra ái phi

rất ưa thích Định Vương phi?” Liễu Quý phi nhíu mày, lạnh lùng nói:

“Hoàng thượng nói đùa, Bổn cung chỉ hơi tò mò mà thôi.” Mặc Cảnh Kỳ cười đến ý vị thâm trường, “ Người có thể làm cho ái phi cảm thấy hiếu kỳ

cũng không nhiều. Có điều trẫm thấy, Định Vương phi chỉ sợ không có phần thắng gì.” Liễu Quý phi nhướn mày, vẫn bộ dáng lạnh lùng như băng như

trước. Mặc Cảnh Kỳ đáy mắt hiện lên một tia lửa nóng âm trầm, tiếp tục

nói: “Công chúa Lăng Vân là ái nữ hoàng đế Tây Lăng, từ nhỏ là văn võ

kiêm tu. Ở Tây Lăng, tiễn pháp của nàng ta có thể nổi danh ngang với

kiếm thuật của nàng,”



“Nàng ta thua thì đối với Hoàng Thượng có chỗ tốt gì?” Liễu Quý phi thản nhiên nói.



Mặc Cảnh Kỳ cười mà không nói, đưa ánh mắt nhìn sang Mặc Tu nghiêu bình tĩnh ngồi cách đó không xa, ánh mắt buồn bã.



“Vương gia…” Ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, Thanh Sương lo lắng nhìn Diệp

Ly đang ở giữa sân chuẩn bị. Đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, sao

Thanh Sương lại không biết, tiểu thư nhà mình căn bản không hề học qua

bắn tên. Tối đa cũng chỉ ở Từ gia đi theo Tam gia chơi đùa, vậy tiễn

pháp làm sao mà so được công chúa Lăng Vân khổ luyện từ nhỏ chứ.



Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “An tâm một chút chớ vội.”



Lôi Đằng Phong ngồi ở bên cạnh nhìn vẻ mặt Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Định Vương phi thật sự có đòn sát thủ gì? Nhưng mặc kệ thắng hay thua chuyện này đối với Tây Lăng bọn hắn đều không có

bất kỳ chỗ tốt nào. Lôi Đằng Phong không nhịn được dưới đáy lòng thầm

rủa, Hoàng bá phụ là lão hồ đồ sao, làm sao lại chọn nha đầu Lăng Vân

này đến Đông Sở chứ, coi như là công chúa trong hoàng cung Tây Lăng

không được sủng ái nhất cũng so với cái nha đầu này hiểu chuyện hơn gấp

trăm lần ah, “Định Vương, việc này đều là nha đầu Lăng Vân kia không

hiểu chuyện. Tại ha nghe nói Định Vương phi chính là tài nữ đệ nhất kinh thành, cũng không có sở trường về võ công. Cái tỷ thí này hơi bất công

với Vương phi.”



Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Nếu A Ly đã tự mình lựa chọn thì công

bằng hay bất công hay không cũng không quan trọng rồi. Không phải sao?”



“Nhưng vạn nhất Vương phi…” làm sao Mặc Tu Nghiêu xác định Vương phi

có thể thắng, hay căn bản không quan tâm đến mặt mũi Định Quốc vương

phủ?



“Nếu A Ly thua, bổn vương cùng quỳ với nàng ấy trước công chúa Lăng

Vân!” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt đáp. Lôi Đằng Phong nghe nói vậy trong

lòng chấn động, trên mặt cơ hồ không che dấu được thần sắc thất thố. Đưa mắt nhìn sang nữ tử trong sân ăn mặc cẩm y màu xanh nhạt thanh lệ giống như Định Vương, chén rượu trong tay không tự giác siết thật chặt, ánh

mắt thâm trầm mày kiếm anh tuấn nhăn lại.



Trong sân, Diệp Ly và công chúa Lăng Vân từng người kiểm tra cung tên trong tay mình. Công chúa Lăng Vân thủ pháo lưu loát kiểm tra cung tiễn của mình, quả nhiên xem xét chính là mũi tên người kinh thành dùng.

Ngược lại là Diệp Ly chậm rãi xem xét cung tiễn trong tay mình, chỗ này

thử một chút chỗ kia lại sờ sờ một chút, thấy vậy đám người vây xem xung quanh cũng không khỏi vì nàng sốt ruột. Định Vương phi thân hình mảnh

khảnh thế kia, động tác lại chậm chạp không chút lưu loát lại làm cho

người không khỏi hoải nghi, đừng nói là bắn tên, Định Vương phi có thể

kéo cung tên được hay không vẫn là vấn đề đấy.



“Nói đi, so như thế nào?” Công chúa Lăng Vân đã chuẩn bị xong, dương cái cằm cao ngạo liếc Diệp Ly.



Diệp Ly rất nhanh cũng buông xuống cung tiễn của mình, ngẩng đầu lên

nhìn Lăng Vân công chúa mỉm cười nói: “Mỗi người một mũi tên, một mũi

tên quyết phân thắng bại!”



“Tùy ý.” Lăng Vân công chúa cầm chặt cung tiễn nói, “Nói đi, bắn chỗ nào? Thiện xạ hay là bắn chim bay trên trời?”



Nghe xong lời công chúa Lăng Vân nói, mọi người càng thêm kinh ngạc.

Đối với tiễn pháp của vị công chúa này nhận thức càng sâu hơn. Có thể tự tin nói ra thiện xạ như vậy, nói rõ cái vị công chúa này xác thực là

cao thủ. Hoa Thiên Hương đứng ở bên người Hoa phu nhân túm chặt tay áo

của mình, vì Diệp Ly mà toát một thân mồ hôi lạnh.



Diệp Ly chậm rãi kéo cung tiễn của mình, thản nhiên nói: “Cung tiễn

là binh khí, không phải lấy ra bắn cây và chim bay. Cho nên… chúng ta so bắn người.” Nói xong, nâng cung lên, cài tên vững vàng mà chỉ hướng

công chúa Lăng Vân.



Cái gì?



Mọi người khiếp sợ, nhìn nữ tử trong sân dùng một tư thế tiêu chuẩn

nhưng là tuyệt đối không thuần thục nắm cung tiễn chỉ hướng công chúa

Lăng Vân.



“Ngươi… Ngươi điên rồi hả? Nói đùa cái gì vậy?” Lăng Vân công chúa

nghẹn ngào kêu lên. Chỗ các nàng đứng cách đối phương chưa đến 50 bước,

Lăng Vân là cao thủ tiễn pháp đương nhiên nàng nhìn ra được cho dù tư

thế Diệp Ly chưa quen thuộc nhưng cũng tuyệt đối học qua. Loại khoảng

cách này vô luận là nàng hay Diệp Ly thì tỷ lệ bắn chệch đều không cao.

Cho nên, Diệp Ly căn bản là không phải muốn so tiễn pháp cùng với nàng,

mà muốn so can đảm. Diệp Ly cười nhạt nói: “Vô luận là kiếm hay là bắn

tên đều là binh khi. Binh giả hung khí. Cho dù tỷ thí tất nhiên không

thể là tai họa cho người khác, cho nên đành phải làm phiền công chúa

Lăng Vân và bản phi cùng nhau bắn một mũi tên rồi. Chết, bị thương, tự
“Vương phi, Chiêu Nghi nương nương chỉ thỉnh Vương phi đến yết kiến!”

Cung nữ kia nói, nói ra hai chứ yết kiến đã có một chút ý tứ cưỡng chế

rồi. Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, cười lạnh một tiếng lạnh nhạt nói: “Bổn vương phi còn không biết, một vị Chiêu Nghi cần bổn vương phi đêm

khuya tự mình đến yết kiến đấy!” Hai chữ yết kiến được nói ra rất

nặng, địa vị Định Quốc vương phi thập phần tôn quý, cho dù ở trong nội

cung cũng chỉ cần hành đại lễ với Hoàng hậu thái hậu, Quý phi cũng chỉ

thụ bán lễ. Lại càng không cần phải nói chính là một cái Chiêu Nghi rồi, nếu thật gặp được ngược lại Diệp Nguyệt còn phải hướng Diệp Ly hành bán lễ để tỏ ra tôn trọng Định Quốc Vương phủ.



“Cái này… Nô tài nói lỡ, thỉnh Vương phi thứ tội. Diệp Chiêu Nghi xác thực có việc gấp thỉnh Vương phi xem phân thượng cùng Chiêu Nghi tỷ

muội mà đi một chuyến a.”



Diệp Ly có chút hoài nghi nhìn cung nữ kia, nhẹ nhàng nói: “Lại nói,

bản phi cũng từng đi qua cung Dao Hoa, hình như ngươi hơi lạ mắt.” Cung

nữ kia cười lớn nói: “Nô tài tướng mạo thường thường, Vương phi không

nhớ rõ cũng phải.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Không đúng, bản phi xác định

bên người Diệp Chiêu Nghi có sáu đại cung nữ, tám cái cung nữ hầu hạ

trong nội điên ở bên trong cũng không có ngươi. Chẳng lẽ Diệp Chiêu Nghi lại phái một cái cung nữ vẩy nước quét nhà đến thỉnh bản phi?”



“Ta…” Sắc mặt cung nữ kia kinh hoảng, quay người muốn đi. Diệp Ly

hướng Thanh Loan liếc mắt ra hiệu một cái, Thanh Loan tiến lên một bước không tốn chút sức nào ở phía sau gáy nàng hạ thủ một cái. Cung nữ kía

thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.



“Vương phi…” Thanh Ngọc nhíu mày, giơ mắt lên nhìn Diệp Ly chờ chỉ thị.



Diệp Ly khẽ nhíu mày, đột nhiên quay người ánh mắt bắn về phía bụi hoa ven đường, “Người nào?”



“Định Vương phi.” Một đạo thân ảnh mảnh khảnh đi ra, dưới ánh trăng dung nhan xinh đẹp cũng thêm vài phần trầm tĩnh.



“Dao Cơ cô nương.” Diệp Ly nói, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”



Dao Cơ xinh đẹp cười nói: “Cô nương không dám nhận, Định Vương phi gọi ta Dao Cơ là được rồi.”



Dao Cơ tiến lên, nhìn lướt qua cung nữ hôn mê bất tỉnh trên mặt đất

khiêu mi cười nói: “Định Vương phi, đây là?” Diệp Ly cười nói: “Dao Cơ

cô nương không phải mới vừa nghe được đấy sao, cũng không có gì, thâm

cung đại viện chắc chắn sẽ có một vài chuyện kỳ quái như vậy.” Hướng

phía sau vẫy tay, một đạo bóng đen như mị ảnh xuất hiện sau lưng Diệp

Ly, “Vương phi.” Diệp Ly chỉ cung nữ trên mặt đất nói: “Mang nàng ta đi. Đừng dọa đến người khác.” Bóng đen lưu loát đem ngươi đi, lên xuống mấy cái liền biến mất trong bóng đêm.



“Đã sớm nghe được Phượng Tam nói Định Vương phi làm việc sảng khoái,

hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.” Dao cơ cười nói.



“Phượng Tam công tử cũng nói tới ta với cô nương?” Nàng có thể nhớ

rõ ràng nàng và Phượng Tam công tử nổi tiếng kinh thành không quá quen

thuộc.



Dao Cơ che miệng cười, đôi mắt đảo đảo, “Phượng Tam đánh giá Vương

phi khá cao, Dao Cơ xưa nay rất bội phục ánh mắt của hắn đấy. Hôm nay

gặp Vương phi thật sự là tam sinh hữu hạnh.”



Diệp Ly rủ mắt xuống mỉm cười, “Có thể nhìn thấy điệu múa khuynh thành của cô nương cũng là Diệp Ly may mắn.”



“Vừa rồi chính là ta sẽ giữ bí mật giúp Vương phi.” Dao Cơ chớp chớp

mị nhãn, dung nhan xinh đẹp nhiều thêm vài phần tinh nghịch mà hỏi. Diệp Ly cười nói: “Đa tạ, đã trễ thế này làm sao cô nương còn ở nơi này?”

Dao Cơ bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng nói: “Có ít người cùng sự tình đều

quá đáng ghét rồi, tìm một chỗ trốn mà thôi. Không ngờ ngược lại là cùng Vương phi hữu duyên.”



Diệp Ly hiểu rõ, Dao Cơ sắc nghệ đều tốt chắc hẳn ở đây có không ít

người động sắc tâm.Chỉ là người dám ở trong đại nội hoàng cung dây dưa

cũng không phải là nhân vật đơn giản, “Không bằng ta phái người đưa cô

nương xuất cung nhé?”



Dao Cơ lộ ra thần sắc cảm kích, nói: “Như vậy đa tạ Vương phi rồi.”



“Tiện tay mà thôi.” Quay đầu lại phân phó Thanh Ngọc vài câu, Diệp Ly mới cùng Dao Cơ cáo biệt quay trở về đại điện ca múa mừng cảnh thái

bình.



Mặc Tu Nghiêu nhìn thấy nàng trở về, đưa qua một ánh mắt nghi vấn,

Diệp Ly lắc đầu biểu thị chính mình bất đắc dĩ. Đi đến bên cạnh Mặc Tu

Nghiêu ngồi xuống, thấp giọng đem chuyện vừa rồi ở trong ngự hoa viên

đại khái nói một lần. Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Sau đó ta sẽ phái

người đi điều tra, A Ly đêm nay vẫn nên ở bên cạch ta.” Diệp Ly không

sao cả gật đầu, lúc này mới phát hiện không khí trong đại điện dường

như so với lúc mình rời đi có chút kỳ quái rồi. Vốn là ca múa đã sớm

ngừng, ánh mắt mọi người đều như có như không hướng sứ thần Tây Lăng và

Nam Chiếu nhìn lại, ngay cả Diệp Ly yên lặng tiến đến đều không khiến

cho nhiều người chú ý.



Hoa Thiên Hương đối với Diệp Ly lộ ra một nụ cười cổ quái, cái cằm mờ mịt chỉ chỉ phương hướng Tây Lăng quốc. Diệp Ly nhìn qua, đã thấy được

vị công chúa Tây Lăng đang đỏ hồng đôi mắt rơi nước mắt. Hôm nay hiển

nhiên không phải ngày may mắn của công chúa Lăng Vân, lúc này mới vừa

khóc bao lâu.



“Làm sao vậy?’ Diệp Ly thấp giọng hỏi.



Mặc Tu Nghiêu tươi cười u lãnh, “thế tử Trấn Nam Vương biểu thị Tây

Lăng quốc muốn cùng Đại Sở tiếp tục chuyện tốt Tần Tấn. Còn chưa nói

xong… công chúa Lăng Vân đã lên tiếng phản đối. Kết quả… Hoàng Thượng

đồng ý quan hệ thông gia với Tây Lăng, nhưng công chúa Lăng Vân sẽ không vào cung.”



“Sau đó?”



“Sau đó Nam Chiếu đưa lên quốc thư của Nam Chiếu Vương, biểu thị nguyện ý gả công chúa Tê Hà vào Đại Sở.”



“…”



“Hoàng Thượng có ý tứ là, công chúa Tê Hà vào cung, công chúa Lăng Vân chỉ cho Lê Vương.”