Thịnh Thế Đích Phi

Chương 64 : Hoàng Thượng, phi tử người bị

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Midori

Beta: Sakura

“A!”



Nghe được là một chuyện, thấy lại là một chuyện khác. Cuối cùng nhóm

khuê tú đang thừ người hoàn hồn rốt cục không nhịn được mà hét ầm lên,

nhất thời tiếng thét chói tai vang lên một góc trời. Diệp Ly bất đắc dĩ muốn xoa bóp lỗ tai, đáng thương nhóm tiểu cô nương, trở về uống nhiều

trà Vạn An Thần a. May là, người ở bên trong mặc dù hết sức chú tâm,

nhưng là cửa bị đụng vỡ một người vọt đi vào động tĩnh lớn như vậy vẫn

có thể đủ phát hiện. Cho nên người ở bên trong lúc cửa bị mở ra trong

nháy mắt lấy tốc độ cực nhanh kéo chăn lên đem hai người bọc lại thật

chặt. Thật ra thì cũng không có gì, phía trước cửa sổ còn ngăn một bình

phong lụa mỏng như ẩn như hiện đây. Diệp Ly lặng yên nghĩ tới.



Nhưng nha đầu xông vào kia hiển nhiên hoàn toàn không có ý bỏ qua cho việc hủy hoại danh tiếng của chủ tử nhà mình, trong nháy mắt phát ra

tiếng kêu càng thêm thê lương, “Vương gia! Ngài làm gì công chúa đấy?”



Đây còn là làm cái gì sao?



Tiếng kêu bén nhọn của nha đầu kia trong nháy mắt dập tắt tiếng thét

chói tai của nhóm khuê tú ngoài cửa, mọi người hai mặt nhìn nhau, đây là Vương gia và công chúa nào? Cảm giác sâu sắc chính là Lê Vương phủ làm

hôn sự tuyệt đối không xem hoàng lịch!



“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?” Hiền Chiêu Thái phi rốt cục mang người vội vã chạy tới, thấy mọi người vây ở cửa trầm giọng hỏi. Cuối cùng

Hiền Chiêu Thái phi cũng biết đại khái cũng không phải là chuyện gì tốt, cùng đi cũng không có nhiều người chỉ có mấy người thoạt nhìn cũng

không phải dễ cự tuyệt . Bất quá ở Diệp Ly xem ra cũng không còn cái gì

khác biệt.



“Thái phi, nơi này. . . . . .” Diệp Ly chần chờ một chút nói: “Hay là để cho các vị tiểu thư đi ra ngoài nghỉ ngơi trước đi.”



Hiền Chiêu Thái phi nhìn Diệp Ly thì ánh mắt lóe lên, gật đầu nói:

“Vương Phi nói rất đúng. Để cho các vị tiểu thư bị sợ hãi, xin đi ra

ngoài trước uống chén trà nghỉ ngơi một lát đi.” Mọi người tự nhiên liên tục đồng ý, các thiên kim tiểu thư bước đi như bay rời đi chỗ có không

khí quỷ dị này. Diệp Ly đi theo phía sau mọi người cũng chuẩn bị theo

phần lớn mọi người cùng nơi rời đi, lại bị Diệp Oánh đứng ở bên cạnh

Hiền Chiêu Thái phi một phát bắt được rồi, “Tam tỷ, tỷ ở lại được

không? Chúng ta. . . Cũng không biết nơi này xảy ra chuyện gì. . .” Hiền Chiêu Thái phi cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, Định Vương phi ở chỗ này

cũng tốt. Nếu có chuyện gì cũng làm chứng. Chúng ta đi vào trước xem một chút đi.”



Diệp Ly không biết mình nên bày ra cái gì vẻ mặt rồi, cười khan một

tiếng nói: “Đã như vậy. . . Không bằng vẫn nên mời hai vị bên trong thu

thập xong rồi ra gặp nhau đi.”



Thần sắc của Hiền Chiêu Thái phi khẽ biến, hướng về phía bên trong trầm giọng quát lên: “Càn rỡ, còn không ra!”



Bên trong truyền ra một tiếng khóc nức nở, sau đó là một trận âm

thanh luống cuống tay chân. Không lâu lắm bóng người cao lớn đi theo

phía sau là nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn từ phía sau tấm bình phong đi ra.



“Lê Nhi, sao con lại ở chỗ này? !” Hiền Chiêu Thái phi lạnh lùng nói, nam tử kia cao lớn sắc mặt xanh mét quần áo xốc xếch, không phải là

Mặc Cảnh Lê đang ở tiền sảnh chiêu đãi tân khách thì là ai?



“Vương gia!” Diệp Oánh hét lên một tiếng, chỉ vào hai người vừa ra

tới thân thể mảnh mai lảo đảo muốn ngã. Mọi người chuyển ánh mắt từ trên người Mặc Cảnh Lê tới trên người cô gái phía sau hắn. Chỉ thấy nàng kia quần áo xốc xếch giống như Mặc Cảnh Lê, tóc đen tán loạn. Đôi măt kiều

mị còn hàm chứa nước mắt, một chút dấu vết mập mờ màu đỏ nhạt từ trên

cổ vẫn dọc theo người đến dưới cổ áo, ” Công chúa Tê Hà. . . . . .” Đứng ở bên cạnh Thái phi, giọng nói của phu nhân Nam Hầu đều có chút run

rẩy, mặc dù Hoàng Thượng còn không có chính thức nâng công chúa Tê Hà

làm phi, nhưng bọn họ những nhà quyền quý có những con đường tin tức này làm sao sẽ không biết trong cung đã đang chuẩn bị đại điển phong phi,

ngay cả phong hào Lễ bộ cũng đã định ra rồi.



Nhìn Diệp Ly đứng ở bên cạnh dìu Diệp Oánh một chút, phu nhân Nam Hầu lập tức quyết định chủ ý nói: “Thái phi, Định Vương phi, nơi này thật

sự có chút không tiện, chúng ta vẫn đi ra ngoài trước rồi nói sau.” Diệp Ly gật đầu nói: “Phu nhân nói phải. Thái phi, có chuyện gì vẫn là đi ra ngoài rồi nói sau.” Sắc mặt Hiền Chiêu Thái phi khó coi nhìn lướt qua

Mặc Cảnh Lê cùng với công chúa Tê Hà, gật đầu nói: “Định Vương phi nói

rất đúng. Chúng ta đi ra ngoài trước đi, các con thu thập một chút lập

tức đi ra ngoài!”



Trở lại đại sảnh , những nữ quyến khác đã bị Thái phi phái người đưa

đến trong viện khác nghỉ ngơi, đám người Diệp Ly trong khoảng thời gian

ngắn đương nhiên là không đi được. Thấy phu nhân Nam Hầu cùng với mấy vị phu nhân đi theo Hiền Chiêu Thái phi cứng ngắc sắc mặt khó coi, Diệp Ly cảm giác trong lòng mình thăng bằng nhiều, dù sao cũng không còn chuyện gì của nàng, coi như là xem cuộc vui đi.



Diệp Oánh ngồi ở bên cạnh Hiền Chiêu Thái phi ô nức nở nén khóc, để

cho không khí ở khách sảnh vốn trầm muộn ngưng trệ lại thêm mấy phần cảm giác âm lãnh uất ức. Hiền Chiêu Thái phi thấy nàng khóc thì đã không

bình tĩnh rồi, liếc nàng một cái lạnh lùng nói: “Câm miệng! Chỉ biết

khóc!” Diệp Oánh cũng không quản Thái phi đang tức giận, chuyện này tự

nhiên đến đối với nàng là đả kích lớn nhất . Có chuyện gì có thể làm cho người ta sụp đổ so với chuyện người yêu mình, trượng phu của mình ở

cùng một ngày cưới Bình thê còn ôm một nữ nhân khác lăn ở trên giường,

“Vương gia làm ra loại chuyện này, sao Thái phi lại mắng con? Cũng không phải là lỗi của con. . . . . .”



Hiền Chiêu Thái phi phiền chán nói: “Im lặng ngồi một bên đi!”



Xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù Hiền Chiêu Thái phi muốn giấu diếm

cũng không giấu diếm được. Huống chi hôm nay người ở chỗ này quá nhiều,

theo dọc đường các nàng mới vừa đi chỉ cần nhìn thần sắc những nữ quyến

kia cũng biết các nàng hơn phân nửa cũng biết rốt cuộc nơi này xảy ra

chuyện gì. Hiền Chiêu Thái phi cũng sẽ không làm chuyện bịt tai trộm

chuông, trực tiếp phái người đi tiền thính mời mấy vị dòng họ vương thất thân cận cùng với Lê Vương phủ tới đây, một mặt phái người nhanh chóng

bẩm báo cho Thái Hậu vì tới ủng hộ cho hôn lễ của nhi tử nhưng còn chưa

xuất cung.



Đợi đến lúc nhóm tông thân tới tiền thính, vừa lúc Mặc Cảnh Lê và
công chúa Lăng Vân một thân áo đỏ kiều diễm như lửa, khăn voan đỏ thẫm

nhấc lên phía trên cũng chưa giật xuống, một đôi mắt hạnh đang bốc lên

ánh lửa. Nàng đứng ở cửa, ngẩng cằm lên nhìn chằm chằm mọi người trong

khách sãnh, nói: “Bổn công chúa không đồng ý, các ngươi Đông Sở mơ tưởng nhục nhã Bổn công chúa như thế!” Bên cạnh công chúa Lăng Vân, Lôi Đằng

Phong trầm mặt quét qua những mọi người nghe ở đây, lạnh lùng nói: “Thái hậu, Đông Sở làm như thế có phải là khinh người quá đáng rồi hay

không?”



Một lớp đã san bằng, một lớp khác lại lên.



Vẫn chưa có người nào nói chuyện, công chúa Lăng Vân đã sải bước nhảy vào đại sảnh đi tới bên cạnh Mặc Cảnh Lê cùng Tê Hà công chúa, ở dưới

con mắt nhìn trừng trừng của mọi người một bạt tai vừa nhanh vừa ngoan

vung ở trên mặt Tê Hà công chúa, “Tiện nhân!” Nửa bên mặt của Tê Hà công chúa nhất thời đỏ một mảnh, ngay cả khóe môi cũng thấm ra một tia máu.

Giống như còn ngại không đủ hết giận, công chúa Lăng Vân ngẩng đầu còn

muốn đánh tiếp, bị Mặc Cảnh Lê một phát bắt được, “Ngươi náo đủ chưa?”



Công chúa Lăng Vân khinh thường cười nhạo, hất tay Mặc Cảnh Lê ra

cười lạnh nói: “Bổn công chúa dù náo như thế nào cũng không có không

biết liêm sỉ lại ở hôn lễ của người khác câu dẫn chú rễ. Loại mặt hàng

này lại còn là công chúa của một nước, thật là đã làm mất mặt của tất cả công chúa! Nghe nói ngươi từ trước liền bám lấy Lê Vương không tha?

Trước kia ngươi thích thông đồng người nào Bổn công chúa không xen vào.

Nhưng ngươi ở trong hôn lễ của Bổn công chúa làm loại chuyện này, chính

là khiêu khích Bổn công chúa.”



Thái hậu nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: ” công chúa Lăng Vân, chuyện

này Lê Vương và công chúa Tê Hà cũng là vô tội bị hãm hại, nếu ngươi có

cái gì bất mãn sau đó ai gia để cho Lê Vương nhận lỗi với ngươi là được. Hiện tại đang ở trước mặt nhiều vương gia và phu nhân như vậy đừng có

làm loạn.” Công chúa Lăng Vân cười lạnh một tiếng, giơ tay lên túm khăn

voan đỏ trên đầu ném xuống đất nói: “Chịu nhận lỗi? Bổn công chúa không

chịu được! Bổn công chúa không lấy chồng, các ngươi thích làm thế nào

thì làm thế đó đi? Dù sao có tiện nhân này sẽ không có ta có ta liền

không có nàng!” Hiền Chiêu Thái phi nói: “Vậy công chúa muốn thế nào?”

công chúa Lăng Vân ngạo nghễ nói: “Để cho Lê Vương đích thân giết tiện

nhân này, Bổn công chúa có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”



“Cái gì? !” Mọi người kinh hãi, Mặc Cảnh Lê che Tê Hà công chúa ở

phía sau, ngó chừng công chúa Lăng Vân nói: “Ngươi điên rồi, nàng ấy là

công chúa của Nam chiếu.”



“Vậy thì thế nào? Bổn công chúa vẫn là công chúa của Tây Lăng đây.

Chính là một nước nhỏ như Nam Chiếu mà Bổn công chúa còn sợ nàng ta hay

sao ?” Công chúa Lăng Vân nhướng mày nói.



Lôi Đằng Phong mắt nhìn mọi người nói: “Xem ra Lăng Vân nói không

sai, Đông Sở đúng là không có đem Đại Lăng ta để vào trong mắt. Đã như

vậy, hôn lễ hôm nay bổn thế tử thấy cũng không cần thiết phải cử hành.

Lê Vương, ngươi nói sao?” Mặc Cảnh Lê trầm mặc không nói, Lăng Vân công

chúa hừ lạnh một tiếng nói: “Vương huynh, hiện tại ngươi thấy được đi.

Người ta căn bản là không đem chúng ta để vào trong mắt.”



Lôi Đằng Phong nhàn nhạt nhìn công chúa Lăng Vân một cái, nói: “Thu

dọn đồ đạc, chúng ta trở về. Lập tức tiến cung hướng Hoàng Đế Đông sở từ giã, lát nữa chúng ta liền lên đường trở về.”



“Được” công chúa Lăng Vân khinh thường liếc mắt Tê Hà công chúa và

Mặc Cảnh Lê một cái, trong mắt hoàn toàn không có nhục nhã vì hôn lễ bỏ

dở nửa chừng , hiển nhiên đối với lần này rất là thỏa mãn.



“Thế tử, chuyện này hãy thương lượng cho tốt. Này lấy quan hệ bang

giao hai nước, thế tử chớ hành động theo cảm tình.” Lão Vương Gia thở

dài, đứng dậy khuyên bảo. Lôi Đằng Phong hờ hững nói: “Đa tạ vương gia

quan tâm, chẳng qua là chuyện này đúng là Đông Sở rất quá đáng, cũng

không phải do Tây Lăng ta vô lễ trước. Tin tưởng đến chỗ Hoàng Đế Đông

Sở cũng không phải chúng ta đuối lý. Định Vương, Định Vương phi. Kính

xin hai vị chủ trì công đạo, hai vị nói có phải thế không?”



Diệp Ly thầm hận Lôi Đằng Phong giảo hoạt đem bọn họ liên lụy vào,

đang lúc mọi người nhìn chăm chú trong có chút ít căng thẳng cười nói: “Thế tử, chuyện này đúng là do Lê Vương điện hạ và công chúa Tê Hà có

chỗ sai, có điều trong chuyện này cũng có không ít nghi vấn không hiểu.

Càng quan trọng hơn là, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, thành ý

của Đông Sở chúng ta đối với quý quốc tuyệt đối là không thể nghi ngờ.

Điểm này, so với thế tử cũng không phủ nhận đi?” Mang công chúa Lăng Vân tới không phải là muốn liên hôn sao, thật đúng là không tin ngươi cam

lòng sẽ mang nàng về.



Lão Vương Gia tán thưởng nhìn Diệp Ly một cái, cười nói: “Định Vương

phi nói rất đúng. Lê Vương có lỗi với công chúa Lăng Vân, chúng ta chắc

chắn sẽ đền bù tổn thất lại cho công chúa Lăng Vân. Nếu vì vậy ảnh hưởng tới tình nghĩa giữa hai nước chúng ta, đây chính là trăm triệu không ổn , kính xin thế tử nghĩ lại.”



Thấy trên mặt Lôi Đằng Phong lộ ra vẻ do dự, công chúa Lăng Vân nhíu nhíu mày có chút lo lắng nói: “Vương huynh!”



Lôi Đằng Phong nhàn nhạt liếc nàng một cái, nhìn Thái hậu nói: “Lăng

Vân là công chúa mà Hoàng bá phụ sủng ái nhất, thời điểm ở nhà ai cũng

không nỡ để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Không biết Đông Sở muốn đền bù tổn thất cho Lăng Vân như thế nào?” Công chúa Lăng Vân hơi khẽ chấn

động, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng mơ hồ, cũng dưới cái nhìn lãnh đạm

chăm chú của Lôi Đằng Phong không dám lại mở miệng nói chuyện. Thái hậu trầm

giọng nói: “Thế tử nghĩ muốn đền bù cái gì?”



Ánh mắt Lôi Đằng Phong chợt lóe, cất cao giọng nói: ” Thế tử tương

lai của Lê Vương phải do Lăng Vân sinh ra. Quan trọng nhất là, công chúa Tê Hà vĩnh viễn không thể có bất kì danh phận nào từ trắc phi trở lên

bao gồm cả trắc phi ở bên trong. Vĩnh viễn không được có cốt nhục của Lê Vương.”