Thịnh Thế Đích Phi

Chương 65 : Hôn sự bị thất bại

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Midori

Beta: Sakura



“Thế tử tương lai của Lê Vương phải do Lăng Vân sinh ra. Quan trọng

nhất là, công chúa Tê Hà vĩnh viễn không thể có bất kì danh phận nào từ

trắc phi trở nên bao gồm cả Trắc phi bên trong. Vĩnh viễn không được có

cốt nhục với Lê Vương.”



Lời kia vừa thốt ra, người ở chỗ này bất kể là nam nữ già trẻ cũng

không khỏi được ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn về phía Lôi Đằng Phong

cũng tràn đầy ngoài ý muốn cùng bất mãn. Ai cũng không dám tin tưởng Lôi Đằng Phong lại dám nói lên điều kiện lớn mật như thế, phải biết rằng Lê Vương trước khi cưới công chúa Lăng Vân cũng đã cưới đích phi, mà điều

kiện của Lôi Đằng Phong rõ ràng cho thấy đang yêu cầu đích phi của Lê

Vương xuất thân quý tộc của Đại Sở không thể sinh hạ con nối dòng cho Lê Vương trước công chúa Lăng Vân. Quan trọng nhất là có một con nối dòng

huyết mạch Vương tộc Tây Lăng tuyệt không phải là bất kì người nào trong hoàng thất muốn thấy. “Tuyệt không có khả năng này!” Không cần

suy nghĩ, Thái hậu lập tức nghiêm khắc cự tuyệt.



Lôi Đằng Phong nhướn mày cười nói: “Đã như vậy, cũng không thể nói gì nữa rồi. Cáo từ. Về phần cái nhục ngày hôm nay. . . Đại Lăng ta nhất

định khắc trong tâm khảm!” Nói xong, xoay người kéo Lăng Vân công chúa

qua nói: “Đi thôi.” Lăng Vân công chúa vốn cho là việc hôn sự này còn

phải tiếp tục nữa, không nghĩ tới Vương huynh thế nhưng lại mang cho

nàng vui mừng như thế, dĩ nhiên không nói gì nhiều. Nhìn thoáng qua Mặc

Tu Nghiêu và Diệp Ly ngồi ở bàn nghe xoay người đi theo Lôi Đằng Phong

bước nhanh đi.



Ngày Lê Vương cưới Bình phi, đường huyng của tân nương tại chỗ lôi kéo tân nương vung tay áo bỏ đi.



Chuyện của Lê Vương và công chúa Tê Hà có truyền khắp kinh thành hay

không thì không có ai biết, nhưng tin tức công chúa Lăng Vân trong ngày

cưới vứt bỏ Lê Vương đi thì cũng là trong thời gian ngắn nhất truyền

khắp trong ngoài kinh thành. Lôi Đằng Phong mang theo công chúa Lăng Vân trở lại sứ quán, phái người nhốt Lăng Vân công chúa vui mừng đầy mặt

vào trong phòng không cho phép ra ngoài sau đó mới vung tay hướng tới

chỗ sâu nhất trong sứ quán mà đi. Một cước đá văng cửa ra vào ra, trong

phòng ánh nến lờ mờ, cô gái áo đen đang nhàn nhã nghiêng tựa ở trên

giường êm đọc sách, thấy hắn đi vào mới từ từ ngồi dậy mỉm cười nói:

“Ngươi trở lại? Hôn lễ của Lăng Vân chơi vui đi?”



“Bốp !” Lôi Đằng Phong nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên một bạt tai mạnh mẽ vung hướng về khuôn mặt bị che dấu dưới khăn che mặt,

“Tiện nhân! Ta đã nói qua với ngươi là không nên hành động thiếu suy

nghĩ.” Cô gái áo đen bởi vì bất thình lình bị đánh mà ngã trở về trên

giường êm, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại mới ngẩng đầu trợn trừng

mắt nhìn nam nhân, cắn răng nói: “Lôi Đằng Phong!”



“Tiện nhân! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi thật cho rằng ta không

dám giết ngươi?” Trong ánh mắt tối tăm của Lôi Đằng Phong ẩn chứa hơi

thở thô bạo, lời nói trong miệng nói ra cũng không có nhiệt độ nào. Cô

gái áo đen sửng sốt, rất nhanh liền kịp phản ứng, cười khanh khách nói:

“Ngươi mang Lăng Vân về phải không? Ha hả. . . Dù sao ban đầu nói ngươi

cũng không đồng ý liên hôn với Đại Sở, bây giờ không phải là vừa lúc như ngươi mong muốn? Ngươi bây giờ lại đang bất mãn cái gì?”



“Ngươi ngu xuẩn!” Lôi Đằng Phong nổi giận mắng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Kinh thành của Đông Sở là nơi đầm rồng hang hổ, ngươi cho rằng

chút tiểu xiếc này của ngươi có thể lừa được người nào? Cút , chúng ta

lập tức lên đường rời khỏi kinh thành!”



“Rời đi?” Cô gái áo đen ngẩn ra, trong mắt có chút chần chờ. Lôi Đằng phong cười một tiếng, nói: “Ngươi không muốn đi cũng không sao, một lát nữa ta sẽ phái người đưa ngươi đi Định Vương phủ, không phải là ngươi

vẫn đối với Mặc Tu Nghiêu nhớ mãi không quên sao? Ngươi yên tâm, Bổn thế tử trở lại Tây Lăng sẽ thay ngươi giải… thích !”



“Không được!” Cô gái mặc áo đen thét chói tai đứng dậy, một phát bắt

được Lôi Đằng Phong nói: “Ta đi với ngươi!” Không có ai hiểu rõ Mặc Tu

Nghiêu người nam nhân kia hơn nàng, nếu thật rơi vào trong tay hắn thì

tuyệt đối nàng sẽ chết vô thanh vô tức. Lôi Đằng Phong khinh thường đẩy

tay nàng ra, xoay người rời đi. Gan lớn lại sợ chết, còn là nữ nhân lòng tham không đáy. . . . . .



Hôn sự của Lê Vương phủ lần này không chút ngoài ý muốn nào trở thành một trò khôi hài hoang đường, bết bát hơn chính là hôn lễ còn chưa tiến hành tân nương bỏ chạy còn chưa tính, rất nhanh chủ nhân trong Lê Vương phủ bao gồm Lê Vương, Lê Vương Phi, Hiền Chiêu Thái phi cũng bị một tờ

chiếu thư của Hoàng Thượng gọi vào hoàng cung.



Tân nương không có, chú rể không có, chủ nhân cũng không còn rồi,

các tân khách tự nhiên cũng không nên ở đây nấn ná nữa rồi. Cho nên,

uống một bụng nước trà cái gì đều không ăn các tân khách không thể làm

gì khác hơn là rối rít cáo từ, không lâu lắm Lê Vương Phủ huyên náo liền một lần nữa trở về sự yên lặng, chẳng qua là kia nơi nơi giăng đèn kết

hoa vải đỏ không biết cảm giác thế nào, cảm thấy có mấy phần ảm đạm.



Bởi vì hoàng đế cũng không cho gọi vợ chồng Định vương tiến cung, cho nên tham gia hôn lễ bỏ dở nửa chừng Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng cùng những tân khách khác giống nhau cáo từ rời đi Lê Vương phủ. Bất quá vừa ra khỏi đại môn của Lê Vương phủ không xa thì gặp được Từ Thanh Trần

một thân nhàn nhã dạo chơi lâu rồi không thấy. Từ Thanh Trần vốn tới

xuất quỷ nhập thần, coi như là người của Từ gia cũng không nhất định

muốn gặp là có thể nhìn thấy hắn, sau khi Diệp Ly lập gia đình cũng chỉ

có ngày lại mặt đó ra mắt hắn một lần, có thể ở lúc này đụng phải cũng

là có chút kinh ngạc. Hàn huyên mấy câu, một nhóm ba người liền di giá

đến Sở Tương các dùng bữa.



“Chuyện ngày hôm nay, Vương gia thấy thế nào?” Từ Thanh Trần uống một hớp trong chén rượu ngon, nhẹ giọng khen: “Đều nói rượu ngon món ngon

trong Sở Tương các ngon thứ nhất kinh thành, quả nhiên danh bất hư

truyền.”



Diệp Ly vừa cúi đầu ăn cơm, vừa nghe hai người nói chuyện, náo loạn cả buổi trưa nàng thật sự có chút đói bụng.



“Từ huynh tin tức quả nhiên rất linh thông.” Mặc Tu Nghiêu khen, Từ

Thanh Trần không hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà là trực tiếp hỏi cách

nhìn của Mặc Tu Nghiêu, nói rõ hắn đã vô cùng rõ ràng biết Lê Vương phủ đã xảy ra chuyện gì rồi. Từ Thanh Trần phảng phất không nghe thấy lời

của hắn,



Khẽ thở dài một tiếng, có chút thương cảm nhìn Diệp Ly dịu dàng nói:

“Ly nhi, tại sao trượng phu của muội lại không chịu gọi ta một tiếng đại ca?”


Mặc Tu Nghiêu cười đến càng thêm vui sướng rồi, “Tin tưởng ta, nếu

như Mặc Cảnh Lê thật sự có đầu óc. Hắn tình nguyện cưới công chúa Lăng

Vân cũng sẽ không cưới nàng.”



Vẻ mặt Diệp Ly hắc tuyến, nàng đây là bị ghét bỏ thành như vậy sao?



“Có điều. . . Có lẽ bọn họ tính toán lầm rồi. Mặc Cảnh Kì người này. . . Tựa hồ chưa bao giờ theo lý ra bài.” Mặc dù vị hoàng đế này cũng

không có cái chính hắn cho là sao hùng tài đại lược* ( tài trí mưu lược kiệt xuất), nhưng là thỉnh thoảng chọc ở phía trong giết ra một chiêu thật đúng là không phải là người bình thường có thể chịu được rồi.



Cho nên, đợi đến lúc bọn họ trở lại trong phủ, trong Cung đã truyền

ra tin tức —— công chúa Tê Hà bệnh qua đời. Dĩ nhiên, tin tức kia còn

phải qua ít ngày nữa mới có thể truyền tới. Dù sao thì nhóm quan lại

quyền quý đã sớm ngầm hiểu lẫn nhau biết là chuyện gì xảy ra rồi. Nhưng

cũng phải nghĩ biện pháp lừa gạt đông đảo dân chúng bình thường a. Hôm

nay Lê Vương phủ xảy ra chuyện, ngày đó công chúa Tê Hà liền chết bất

đắc kỳ tử. Chỉ cần không phải kẻ ngu cũng có thể liên kết hai sự kiện

với nhau sau đó ảo tưởng ra một hai ba. Về phần hôn sự của Lê Vương và

công chúa Lăng Vân? Nếu trong Cung không có bất kỳ tỏ vẻ gì, như vậy mọi người liền mừng rỡ cho rằng chuyện này căn bản chưa từng xảy ra, hoàng

thượng căn bản không có chỉ hôn, bọn họ dĩ nhiên cũng không có đi Lê

Vương phủ đưa lễ nạp thái. Dù sao thời điểm Lê Vương lại lấy công chúa

Tê Hà bọn họ cũng là không cần tặng lễ, coi như là tặng trước đi.



Trong hoàng cung, trong cung điện bố trí u nhã có chút vắng lạnh,

Mặc Cảnh Kì đang tùy ý phát tiết lửa giận của mình. Các cung nhân đã sớm bị làm cho sợ đến né đi ra ngoài, thật sự trốn không xong cũng chỉ có

thể núp ở một góc phát run. Các loại tranh chữ đồ cổ quý báu bị ném linh tinh xé nát đầy đất, bàn ghế bàn thêu, giá để bày đặt vật cũng bị người đá ngã trái ngã phải. Liễu Quý phi mắt lạnh ngồi ở trên giường chạm

trổ, thần sắc lãnh đạm nhìn nam nhân đang nổi điên trước mắt. Một đứa bé gái tám tuổi ăn mặc hoa lệ mở to đôi mắt hoảng sợ bị nàng ôm trong

ngực, tựa hồ bị sợ ngây người ngay cả khóc cũng không dám khóc ra thành

tiếng.



Liễu Quý phi giơ lên một cái tay che kín ánh mắt bé gái, nhìn về phía nam nhân điên cuồng trong điện, “Hoàng thượng nháo đủ rồi sao?”



Mặc Cảnh Kì sửng sốt, từ từ ngừng lại quay đầu lại nhìn dung nhan

lạnh lùng như tuyết của Liễu Quý phi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng hiện lên một tia lệ khí.



“Người, dẫn công chúa đi.” Liễu quý phi phân phó nói. Nhóm cung nhân

quỳ gối trong góc như nhặt được đại xá, vội vàng bò người lên từ trong

tay của Liễu Quý phi nhận lấy bé gái đã bị sợ ngây người run rẩy đi ra

ngoài.



“Ái phi, nàng không muốn nói chút gì sao?” Giọng nói của Mặc Cảnh Kì

hoàn toàn không có vang dội mạnh mẽ như bình thường ở trên triều, ngược

lại tràn đầy âm lãnh cùng với oán độc.



Liễu Quý phi giương mắt nhìn hắn, “Hoàng thượng muốn nô tì nói gì?”



“Ở trong lòng nàng đang cười nhạo trẫm có đúng hay không?” Mặc Cảnh

Kì một tay nắm được chiếc cằm thon của Liễu Quý phi, nằm ở bên tai nàng

nói nhỏ. Hô hấp u lãnh giống như rắn độc đang phun lưỡi, “Trẫm biết,

nàng cũng giống như bọn họ! Không. . . Nàng so với các nàng còn coi

thường trẫm hơn có đúng hay không? Thấy mỗi người đều đối nghịch trẫm,

trong lòng nabgfthật cao hứng có đúng hay không?”



“Hoàng thượng nói phải liền phải .” Liễu Quý phi thản nhiên nói.



“Bốp !” Mặc Cảnh Kì vung tay lên một bạt tai đánh vào dung nhan như

ngọc của Liễu Quý phi, nhất thời nổi lên mấy đạo dấu đỏ. Liễu Quý phi

ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng hắn. Mặc Cảnh Kì sửng sốt,

“Thường nhi. . . . . .” Sững sờ nhìn dấu đỏ trên mặt Liễu quý phi, Mặc

Cảnh Kì thương tiếc vươn tay muốn đụng vào, “Thường nhi. . . Là trẫm

không tốt, trẫm không nên đánh nàng. . . . . . Có đau hay không? Tại sao nàng không nghe lời. . . Không có gì luôn là muốn đối nghịch trẫm! Tại

sao luôn muốn xen vào cái này quản cái kia, tại sao muốn uy hiếp trẫm,

trẫm ghét bị uy hiếp!” Càng nói Mặc Cảnh Kì giống như càng kích động,

rất nhanh đem thương tiếc mới vừa rồi quên đến sau ót, hai tay dùng sức bắt được đầu vai của Liễu quý phi lay động hét lên .



“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Ngài oan uổng nương nương!” Bên cạnh

thiên trong điện đột nhiên chạy đến một tiểu cung nữ, lo lắng đối với

Mặc Cảnh Kì kêu lên: “Hoàng thượng, cầu xin người buông nương nương ra. . . Chuyện thật không liên quan đến nương nương a. . .”



Thấy Mặc Cảnh Kì căn bản không để ý tới lời mình nói…, Tiểu cung nữ

nhìn chung quanh phát hiện một cái bình hoa lỗi thời may mắn có thể

thoát khỏi không bị ném vụn. Nàng cắn răng nàng đi tới ôm lấy bình hoa

muốn hướng tới lưng của Mặc Cảnh Kì đập lên. Liễu Quý phi sắc mặt vừa

động, thật nhanh giơ tay lên giật xuống một đóa trâm hoa trên đầu hướng Tiểu cung nữ kia ném đi. Ầm ba một tiếng, bình hoa trên mặt đất ném ra

tiếng vỡ vụn thanh thúy.



Vốn là Mặc Cảnh Kì đang điên cuồng đột nhiên giống như bị thức tỉnh

ngây ngẩn cả người. Tiểu cung nữ kia cũng bị làm cho sợ đến sắc mặt

trắng bệch phịch một tiếng quỳ xuống đất. Thời điểm nàng mới vừa cầm lấy bình hoa trong đầu trống rỗng căn bản không kịp nghĩ nhiều cái gì. Hiện tại tỉnh táo lại mới nhớ tới nếu như phút chốc kia thật sự đập xuống

thì sẽ là kết cục

gì. Hiển nhiên Mặc Cảnh Kì

đã bình tĩnh lại, nhìn lướt qua tiểu cung nữ phía sau cách đó không xa,

từ từ thả Liễu Quý phi đứng dậy.



Cùng với hắn, Liễu quý phi một lần nữa ngồi dậy, vẫn tao nhã mà lạnh

lùng, nếu như không phải là dấu đỏ ở trên mặt thì người ta cho rằng vừa

rồi cái gì cũng không xảy ra, “Thường nhi! nàng nghỉ ngơi trước đi, một

lát nữa trẫm làm cho người ta tới đây đem đồ vật đổi cho nàng.” Mặc Cảnh Kì chỉ nhìn Liễu Quý phi một cái, liền xoay người thật nhanh một cước

đá văng tiểu cung nữ đang quỳ gối ở phía trước ra rời đi. Liễu Quý phi

nhìn chằm chằm vào bóng ảnh rời đi như bay kia, trong đôi mắt trong trẻo vào lạnh lùng hiện lên một tia oán hận và giễu cợt.