Thịnh Thế Đích Phi
Chương 66 : Dã tâm và quyền lực
Ngày đăng: 20:42 20/04/20
Edit: Tiểu Ngạn
Beta: Sakura
“Nương nương?” Âm thanh trong cung điện đã hoàn toàn biến mất, tiểu cung nữ đã quỳ lâu trên mặt đất mới dám lên tiếng.
Trên mặt Liễu Quý phi đã khôi phục lại sự bình tĩnh trước đây, giống
như bình thường chưa từng có việc gì xảy ra lạnh nhạt nói: “Ngươi đứng
lên đi. Hôm nay ở Lê Vương phủ đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Cảnh Kỳ sẽ
không vô duyên vô cớ nổi điên, hôm nay trừ việc Lê Vương lấy bình phi
thì cũng không có đại sự. Tuy nhiên gần đây tuy sau lễ cưới Định Vương
xong lại khiến cho hắn có chút nôn nóng nhưng còn không đến mức bỗng
nhiên bộc phát, cho nên nhất định là hôm nay đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Tiểu cung nữ tạ ơn đứng dậy, đi bến bên người Liễu Quý phi nhỏ giọng
nói: “ Trước đó Thái hậu nương nương vội vàng đi đến Lê Vương phủ, sau
đó Hoàng thượng đã triệu kiến Lê Vương, Lê Vương phi và Hiền Chiêu Thái
phi vào trong nội cung. Sau khi Lê Vương rời khỏi, Hoàng thượng đã lập
tức tới gặp nương nương. Nô tài cũng không kịp bẩm báo nhũng chuyện
này.” Liễu Quý phi nhíu mày, “Triệu Lê Vương tiến cung? Vậy hôn lễ Lê
Vương thì sao?” Tiểu cung nữ nói: “Đây chính là điều mà nô tài muốn bẩm
báo nương nương đấy, hôn lễ đã hủy bỏ. Nghe nói Thế tử Tây Lăng Trấn Nam Vương giận dữ ngay tại chỗ lôi kéo công chúa Tây Lăng rời đi. Hình như
là..ở chỗ nữ quyến nghỉ ngơi trong Lê Vương phủ đã xảy ra chuyện gì đó…”
Liễu Quý phi cau mày phất tay nói: “Truyền tin về mời mẫu thân nhanh
chóng tiến cung một chuyến.” Cho dù được sủng ái, thân trong cung đối
với tin tức ở ngoài cung vẫn đều chậm một chút.
“Nô tài tuân mệnh. Nương nương…Chỗ Hoàng thượng…”
Môi Liễu Quý phi hơi cong lên, vẻ tươi cười nhưng lạnh lùng, “Không
có gì, chắc là ở chỗ Hoàng Thái Hậu bị tức giận thôi. Chút nữa nghĩ biện pháp cho hắn hả giận là được rồi.” Tiểu cung nữ mím môi cười nói: “Vẫn
là nương nương hiểu rõ Hoàng thượng nhất. Nhưng mà..Lão gia lại sai
người truyền lời cho nương nương, kính xin nương nương…vẫn coi chừng
Thái Hậu mới phải. Dù sao…” Dù sao Thái hậu cũng là một nữ nhân chém
giết từ trong một đám hậu phi xuất thân tôn quý đi ra, không chỉ sinh
được hai đứa còn trai mà còn có thể đánh bại những nữ nhân kia cùng với
các hoàng tử, cuối cùng đưa con của mình lên làm Hoàng đế. Thái hậu
tuyệt đối không phải là một nữ nhân đối phó đơn giản. Liễu Quý phi thản
nhiên nói: “Bổn cung biết rõ. Xác thực Thái hậu rất lợi hại…nhưng mà…Bổn cung cũng không phải ăn chay!” Đúng là Thái hậu rất thông minh, lợi hại nhưng mà sai lầm lớn nhất của bà ta cho tới bây giờ đều không hiểu con
của mình suy nghĩ cái gì.
Bà ta thật sự cho rằng chỉ có mình Mặc Cảnh Kỳ mới không nhẫn nhịn
được dục vọng muốn khống chế của bà ta hay sao? Chỉ cần là nam nhân có
dã tâm ai cũng không nhịn được, chỉ có điều có người không muốn nhẫn, có người lại không thể không nhẫn mà thôi.
Trong Định Quốc Vương phủ.
Vẫn là ở trong tràng luyện võ ẩn ở chỗ sâu nhất trong Định Quốc Vương phủ, Diệp Ly hiếm khi có sắc mặt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Thanh
Loan và A Cẩn đang dùng khinh công bay tới bay lui trước mặt mình. Thanh Sương khinh công cũng không tốt lắm đứng trốn một bên cười trộm mà ngay cả Mặc Tu Nghiêu ngồi bên cạnh sắc mặt và khóe miệng cũng không nhịn
được âm thầm cong lên thành một đường cong. Diệp Ly thật sự không rõ,
dùng khả năng cân đối thân thể của nàng, có tố chất có năng lực cân đối, còn theo như lời Mặc Ti Nghiêu là thể chất tốt để luyện võ, tại sao
nàng lại không học được khinh công! Bước đi trên cọc mai hoa, nàng vẫn
đi như trên đất bằng bình thường. Mà ngay cả là một người hiện đại ngay
cả nội lực như một thứ khó hiểu như vậy nàng cũng làm được rồi, vì cái
gì nàng lại không bay được vậy? Mất công Mặc Tu Nghiêu còn không biết từ chỗ nào tìm được bộ chuyên môn nghe nói là rất thích hợp cho nữ tử
luyện tập khinh công, bây giờ ngay cả Thanh Sương cũng luyện tập được ra dáng rồi, nhưng mà nàng vẫn không có cảm giác!
Thật ra, nếu như ở trong thực chiến thì Diệp Ly cảm thấy có khinh
công hay không thật sự không có khác biệt quá lớn, dù sao tường cao hơn
một trượng thì nàng không có khinh công cũng không cảm thấy có áp lực,
dù sao về việc ẩn nấp nàng cũng không cho rằng người có khinh công cao
làm tốt hơn nàng, thật sự khi cận chiến sát người thì khinh công càng
không có tác dụng gì.Nhưng mà…dùng khinh công bay tới bay lui đã từng là mộng tưởng của võ hiệp Châu Á? Đã tồn tại thật sự, lại không có nhiều
nguyên tắc, vì sao nàng lại không học được?
“A Ly, nàng đang suy nghĩ gì vậy? Thấy Diệp Ly hiếm khi nào cáu giận
như vậy, Mặc Tu Nghiêu rất có phong độ không hề chê cười nàng, nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn đã nói rõ không phải hắn không muốn
cười mà là đang cố nhịn cười mà thôi.
Diệp Ly oán giận nhìn một đám người ở bên ngoài nhìn ba người đang
bay nhảy trong sân luyện võ, nói: “Có lẽ ta không có thiên phú học khinh công.”
“Học khinh công cần quá nhiều thiên phú.” Chỉ có khinh công rất rất
tốt mới cần thiên phú, đây không phải việc mà bí tịch khinh công có thể
quyết định được, giống như công tử Phong Nguyệt Hàn Minh Tích. Võ công
chỉ bình thường, nội công nửa vời, nếu không có một thân khinh công
tuyệt đỉnh cao hơn nhiều cao thủ thì không biết hắn đã chết bao nhiêu
lần rồi.
Cái này không khoa học! Diệp Ly chỉ cảm thấy gân xanh trên trán rối
loạn. Điều đó căn bản đã vượt qua được giới hạn cực hạn của loài người,
làm sao có thể không cần thiên phú, không cần nội lực cao? Quan trọng
nhất là…người vốn không có khả năng biết bay!
“Khi A Ly thi triển khinh công đang suy nghĩ gì?” Mặc Tu Nghiêu vẫn nhẫn nại hỏi.
Diệp Ly có chút uể oải, nhưng mà vẫn tỉ mỉ nói suy nghĩ của mình cho
Mặc Tu Nghiêu nghe. Mặc Tu Nghiêu nghe xong có chút dở khóc dở cười, “A
Ly, nếu nàng vẫn luôn nghĩ như vậy thì vĩnh viễn cũng không học được
khinh công. Nàng vừa thi triển khinh công lại vừa tự nói với mình là
nàng không thể bay lên?” Đương nhiên Diệp Ly biết rõ, đây gần như là
thôi miên bản thân. Thời đại này người bình thường đương nhiên không có
suy nghĩ phức tạp. Nhưng mà Diệp Ly lại khác biệt, dù cho nàng đã từng
là chiến sĩ ưu tú nhất, dù cho mọi người thể ngồi máy bay bay lên trời,
thậm chí tiến vào vũ trụ.
Nhưng ít nhất thì trong lòng của mỗi người ở thời đại đó luôn có một
vương Đại Sở cũng không là truyền thuyết. Nhưng mà có lẽ Mặc Cảnh Lê cho rằng Từ gia là tử trung với Hoàng thương đấy, dù sao những cái bí văn
chính thức kia chỉ lưu truyền cho mỗi thời đại Hoàng đế, Định Vương cùng với gia chủ Từ gia.
“Cho dù như thế, không nói đến chuyện Từ gia. Cùng là đích nữ Diệp
Thượng thư ít nhất Tam tiểu thư là tiên hoàng tứ hôn so ra cũng danh
chính ngôn thuận một chút chứ.” Phượng Chi Dao nói.
Diệp Ly mím môi cười yếu ớt nói: “Về điều này đại khái ta có thể đoán được.”
Hai người đồng thời nhìn về phía Diệp Ly, bộ dạng Diệp Ly phục tùng
nói: “Cha ta…hẳn là người của Thái hậu đi. Ông nên biết tâm tư của Lê
Vương và ý tứ của Thái hậu. Nhưng mà nếu như cưới ta, đại khái ông cho
rằng Lê Vương coi trọng không phải là Diệp gia mà là Từ gia ở sau lưng
ta. Nhưng mà nhà đẻ tứ muội lại bạc nhược yếu kém. Tứ muội trở thành Lê
Vương phi hoặc là…tương lai sẽ khác. Tương lai Diệp gia sẽ một bước lên
trời. Đương kim trong cung có Hoàng hậu, sủng phi có Liễu Quý phi, dưới
gối càng có nhiều hoàng tử. Nếu như phụ thân thật sự là người của Thái
hậu, ông không phải không biết điều thật ra Nhị tỷ cũng không được sủng. Cho nên từ chỗ Hoàng Thượng…Nhị tỷ muốn có con…cơ hội cũng không lớn.
Hơn nữa đứa bé kia chưa chắc đã có thể được sinh hạ.”
Những ngày này hồi tưởng lại, quả thực Diệp Ly có chút bội phục phụ
thân của mình rồi. Mỗi người đều cho rằng ông gả Diệp Oánh cho Lê Vương
là vì đỡ cho Diệp Chiêu nghi ở trong cung, nhưng lại không biết thật ra
Diệp Chiêu nghi mới là quân cờ dự bị kia. Hay một cái minh tu sạn đạo ám độ thành thương, chỉ tiếc Diệp Oánh này cũng không có tuyển tốt. Nếu có hai Diệp Thần Châu nói không chừng ý nghĩ của Diệp Thượng thư đúng là
có khả năng thành công. Thật ra không phải là những cổ nhân này đần, mà
là những người luôn coi thường những người này mới là kẻ ngốc mới đúng…
Diệp lão phu nhân trước sau khôn khéo như một cùng với Diệp Thượng thư
cẩn thận chặt chẽ ở trong quan trường một bước lên mây, làm sao nàng lại cho rằng hai vị kia chỉ vì Diệp Chiêu nghi mang thai đã đắc ý vong
hình*(ý là vui vẻ quá mức mà mất đi thái độ bình thường) rồi.
“Thật là suy đoán khiến cho người ta kinh ngạc.” Phượng Chi Dao nhìn
Diệp Ly nói: “Sao Vương phi lại cảm thấy Diệp Thượng thư là người của
Thái Hậu?” Chuyện này chỉ sợ là vị ngồi trên ghế rồng cũng không nghĩ ra được, nhưng mà, Định Vương phi cũng không có đoán sai là được.
Diệp Ly thản nhiên nói: “Dường như thỉnh thoảng phụ thân sẽ hữu ý vô ý biểu hiện hơi bất mãn với Lê Vương, nhưng mà trên thực tế ông chưa từng có làm bất cứ việc gì ảnh hưởng đến Lê Vương. Nếu như đã gả nữ nhi coi trọng nhất cho Lê Vương vì cái gì còn luôn bất mãn? Thoạt nhìn giống
như là làm cho ai xem. Lần trước chỉ hôn là công chúa Lăng Vân nghe nói
Thái Hậu và Lê Vương đều có ý bất mãn, thái độ phụ thân cũng rất cường
ngạnh. Cái này đương nhiên cũng có thể vì tương lai của Tứ muội mà lo
lắng. Nhưng mà lúc này đây, bằng sự thông minh của phụ thân không thể
không nhìn ra công chúa Tê Hà nhất định phải tiến vào Lê Vương phủ. Hơn
nữa cho dù đổi thân phận, tương lai địa vị công chúa Tê Hà ở Lê Vương
phủ cũng không thấp. Nhưng mà lần này phụ thân cái gì không nói. Mà ngay cả khi Tứ muội đi về nhà cùng ngày đã bị phụ thân xua về. Tứ muội nói
cho biết, phụ thân đã chuẩn bị một tháng sau sẽ đưa Ngũ muội vào Lê
Vương phủ làm thứ phi, nói là vì trợ giúp Tứ muội cố sủng, miễn cho
tương lại công chúa Tê Hà đoạt trước.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly cười nhạt nói: “A Ly nói quả thật không
sai. Diệp Thượng thư…Có thể sớm như vậy đã leo lên vị trí Thượng thư xác thực là vài phần quan hệ cùng với Thái Hậu. Nhưng mà, ta càng có thể là hai mặt phùng nguyên.”
Diệp Ly chớp mắt, nói: “Ngươi nói là ý định phụ thân là trước ở bên cạnh nhìn bên nào phần thắng lớn hơn sẽ ở bên đó?”
“Đương kim bệnh đa nghi vô cùng nặng tuyệt đối không phải người bình
thường có thể hiểu. Nếu Diệp đại nhân không có sự trung tâm tương đối
thì hắn sẽ không tin ông đấy.”
Dù cho bản thân đã sớm suy nghĩ cẩn thận không ít vấn đề, Diệp Ly vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ. Vị kia bản thân thoạt nhìn khéo đưa đẩy trên thực tế cũng thật sự khéo đưa đẩy, chuyện ở nhà lại mơ hồ lộ ra phụ
thân rõ ràng còn là một nhân vật gián điệp hai mang?
“Nhưng mà, Thái hậu và Hoàng thượng có chuyện gì xảy ra?” Diệp Ly nói.
Phượng Chi Dao cười nhạo nói: “Còn có thể có chuyện gì xảy ra? Hoàng
Thái hậu của chúng ta người xưng một đời nữ kiệt, nữ trung nghiêu thuấn. Lúc trước đã giúp đỡ Hoàng thượng từ thiếu niên đăng cơ quyền chưởng
thiên hạ kia mà, nhưng mà Hoàng thượng chúng ta cũng không phải ăn chay
đâu, chưa đến ba năm đã thu lại tất cả quyền lực về trong tay mình mời
Hoàng Thái hậu lui về hậu cung dưỡng già. Quyền lực chính là thứ…Đã
không hưởng qua thì thôi đi, một khi đã nếm thì không dễ dàng mà ngừng
được. Hoàng thượng và Thái hậu bằng mặt mà không bằng lòng đã lâu rồi,
đây là việc mà nhiều quyền quý ở kinh thành đều ngầm hiểu với nhau. Tuy
nhiên ngôi vị Hoàng đế sẽ không thay đổi, nhưng có thể thay đổi người
ngôi lên ngôi vị Hoàng đế.”
Cho nên, chân chính có dã tâm không phải là Mặc Cảnh Lê mà là Thái Hậu sao?”
“Dĩ nhiên Mặc Cảnh Lê có dã tâm chứ, chỉ có điều hắn không có cơ hội
mà thôi. Hiện tại có cơ hội như vậy làm sao hắn lại không phối hợp? Lê
Vương phủ là phủ đệ của hắn, không có sự đồng ý của hắn coi như là Hiền
Chiêu Thái Phi muốn làm gì cũng không có thuận tiện như vậy.”
Diệp Ly không nói gì, khó trách Thái Hậu không ngại anh em trong nhà
tranh cãi rồi, thì ra bà căn bản ước gì hai đứa con trai của mình đấu
đến chết ngươi ta sống sao?”
“Quyền lực…thật sự quan trọng đến như vậy sao?”
Phượng Chi Dao khẽ giật mình, vẻ mặt có chút ảm đạm mà nói: “Đối với
vài người mà nói đại khái rất quan trọng đấy.” Chỉ là trong chớp mắt ảm
đạm, Phượng Chi Dao rất nhanh lại đùa cười tươi vui vẻ, nháy mắt với Mặc Tu Nghiêu: “Vương gia thế nào? Trong cung vị kia đã bắt đầu xuất bài
rồi, chúng ta có nên cũng cùng ra bài hay không? Hoặc là…đến thông sát?”
“Thông sát?” Mặc Tu Nghiêu liếc mắt nhìn hắn, “Sau đó ngươi kết thúc? Trong cung ngoài cung chém giết máu chảy thành song do ngươi phụ
trách, nếu các nơi phản loạn ngươi đi bình? Bắc Nhung xâm phạm ngươi đi
ngăn cản? Tây Lăng cũng muốn tham gia một cước ngươi đi thủ biên quan?”
Ặc..Phương Chi Dao xấu hổ xoa cái mũi, quả nhiên, giết chết mấy người không khó. Nhưng mà hậu quả giết chết mấy người kia rất phiền toái.