Thịnh Thế Đích Phi

Chương 67 : Du hồ đầu hạ

Ngày đăng: 20:42 20/04/20


Edit: Tiểu Ngạn

Beta: Sakura

Anh em mẹ con Thái Hậu có phải thật sự vụng trộm chém giết phân cao

thấp hay không đương nhiên không phải là việc mà Diệp Ly có thể quản

được. Chỉ là thỉnh thoảng có người Diệp phủ lại đến mời nàng trở về vì

có chuyện gì đó thì nàng đều từ chối. Mặc dù Diệp Thượng thư có chút bất mãn với nữ nhi không thể nào khống chế được, nhưng mà Diệp Ly là Định

Vương phi thân phận vẫn còn đó, nếu không thì lão cũng không thể nhiều

lời làm gì. Thật ra nếu như tình huống bình thường, Thái Hậu có hai

huynh đệ Mặc Cảnh Lê muốn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế…, mặc kệ là ai

cũng nên lôi kéo Mặc Tu Nghiêu mới đúng. Nhưng mà người bên ngoài đều

nhìn xem Mặc Tu Nghiêu là một phế nhân, mà đến Mặc Cảnh Kỳ chỉ sợ hận

không thể sớm loại bỏ Định Quốc Vương phủ, cho nên trái lại thời gian

này Định Quốc Vương phủ lại vẫn an bình nguyên vẹn. Mặc kệ là bên nào

cũng sẽ không hy vọng xa vời Mặc Tu Nghiêu sẽ đứng ở bên mình, đương

nhiên cũng sẽ tin tưởng Mặc Tu Nghiêu không đứng ở bên đối phương.



“Vương gia, Vương phi, biểu tiểu thư cầu kiến.” Diệp Ly buông may vá

trong tay, ngẩng đầu có chút kỳ quái ngẩng đầu hỏi: “Biểu tiểu thư?

Dương…Thiên Như sao? Sao nàng ta có thể đến chủ viện?” Định Quốc Vương

phủ rất rộng, thật sự rất rộng. Hơn nữa rất nhiều chỗ không phải muốn

đến là nhất định đến được. Cho nên dù trong phủ có tồn tại hai người

khiến cho người ta không thoải mái, nhưng mà dưới tình huống bình thường căn bản Diệp Ly không cảm thấy sự tồn tại Biểu tiểu thư và Dương Trắc

Thái phi đấy. Bởi vì từ khi Mặc Tu Nghiêu chuyển đến chủ viện ở, vệ minh của khu này đã thăng cấp rồi, đừng nói là đi vào cổng chủ viện, ngay cả bên ngoài các nàng cũng không tiếp cận được. Đã hai lần mất mặt, hơn

nữa sau khi Mặc Tu Nghiêu phái Mặc tổng quản lời lẽ nghiêm khắc răn dạy

một lần, Dương Trắc Thái phi không còn ý đồ đến khiêu chiến quyền uy của tân Định Quốc Vương phi tồi. Mặc Tu Nghiêu đối với bản thân rất tốt,

đương nhiên Diệp Ly cảm nhận được. Không nói mình vừa qua cửa Mặc Tu

Nghiêu đã vô cùng hào phóng ủy quyền cho mình, hơn nữa hạ nhân trong phủ trước mặt mình cũng biểu lộ thái độ rất rõ ràng đối với Vương phi là

mình đây. Bằng không thì đừng nói đến là Định Quốc Vương phủ ngay cả hạ

nhân gia tộc bình thường cũng không dễ dàng phục tùng với tức phụ mới

vào cửa như vậy. Cho nên…có người làm chỗ dựa rất quan trọng đấy. Đặc

biệt người này lại là người có quyền lực cao nhất trong phủ.



“Nô tài không biết, nhưng mà biểu tiểu thư đã đứng ở ngoài cửa viện

rất lâu rồi. Cho nên Vệ đại ca tùy tùng ngoài cửa mới cho người vào bẩm

báo Vương gia, Vương phi một tiếng.” Tĩnh Nhi đi vào bẩm báo nói. Bởi vì Vương gia phân phó không cho phép người ngoài vô cớ đi vào nội viện

quấy rầy Vương phi, cho nên ở dưới tình huống bình thường bọn họ đều là

mời người rời đi đấy. Nhưng mấy lần trước đuổi biểu tiểu thư rất dễ

nhưng hôm nay lại không chịu rời đi đơn giản đâu. Bọn thị vệ lại không

thể ra tay với Biểu tiểu thư, dù sao người ta cũng là khách. Đành phải

nhờ Tĩnh Nhi đi ngang qua vào bẩm báo một tiếng.



“Vương gia, theo ngài thì sao?” Diệp Ly quay đầu hỏi Mặc Tu Nghiêu đang dựa vào cửa sổ mở một bên đọc sách.



Mặc Tu Nghiêu ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng, lật một trang

sách thản nhiên nói: “A Ly muốn gặp thì cứ để cho nàng ta đi vào, không

muốn gặp thì lại để cho người tiễn nàng ta trở về. Hoặc là…ở ngoài thành Vương phủ có một tòa biệt viện, có thể để cho nàng ta và Thái phi đi ở

vài năm.



Chậc…Diệp Ly tặc lưỡi, nam nhân này thật sự là đã đến trình độ không

có tim không có phổi. Tuy thời gian nhìn thấy Dương Thiên Như không

nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên mấy lần gặp mặt ánh mắt người ta nhìn hắn

uyển chuyển ai oán, như vạn sợi tơ tình. Rõ ràng vậy mà có thể nói ra

lời nói lãnh khốc vô tình như vậy. Nhưng mà…nàng thích!



“Mời nàng vào đi!” Để quần áo đã sắp hoàn thành qua một bên, Diệp Ly

có chút buồn rầu mà nói: “Trước đây Trắc Thái phi còn đề cập với ta tìm

cho Biểu tiểu thư một cọc hôn nhân tốt, nhưng mà ta…” Nàng chưa từng làm bà mối mà. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Không cần làm phiền, nàng

không tìm thấy.”



“Có ý tứ gì?” Cái gì gọi là nàng không tìm thấy?



Mặc Tu Nghiêu nói: “Ba năm trước đây Mặc tổng quản cũng đã đề cập qua chuyện này rồi, cũng đích thân tự mình chọn lựa nhưng Trắc Thái phi và

nàng ta đều không vừa lòng. Nàng không quen thuộc kinh thành, ta không

cho rằng có thể tìm được ai tuyển tốt hơn so với Mặc tổng quản.” Diệp Ly không nhịn được lau mồ hôi, thì ra Mặc Tu Nghiêu cũng làm bà mối cơ

đấy. Nhưng mà hắn là trực tiếp để cho Mặc tổng quản đi làm đấy, mình

đúng là thật khờ mới phiền não có nên thật sự đi tham gia mấy cái yến

hội hay không, “Những người Mặc tổng quản liệt ra cũng là dựa trên điều

kiện của nàng ta có thể tuyển được người tốt nhất. Hơn nữa bây giờ nàng

ta cũng 17 tuổi rồi, cùng lứa tuổi với nàng mà chưa có hôn phối thì càng ít.” Cũng không phải mỗi người đều giống như Mặc Tu Nghiêu, Mặc Cảnh Lê cùng với Từ Thanh Trần giống nhau qua hai mươi tuổi cũng còn chưa có

kết hôn, cho dù không có ở gia đình bình thường cũng đã đính hôn rồi.



“Cái kia vậy làm sao bây giờ?” Cũng không thể cứ như vậy chậm trễ cả

đời chứ? Hơn nữa không phải Diệp Ly lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử,

nhưng mà nàng thật sự nghi ngờ nếu vẫn cứ tiếp tục chậm trễ cuối cùng

việc này sẽ trở thành trách nhiệm của Mặc Tu Nghiêu.



“Nàng ta muốn gả lại để cho Mặc tổng quan đưa danh sách qua. Nếu

không được cũng không cần quản. Nếu như tròn mười tám tuổi nàng ta còn

chưa xuất giá đến lúc ý sẽ đưa đến Vô Nguyệt am cùng đại tẩu.”



Diệp Ly cũng không nhịn được muốn vì Dương cô nương đa tình mà lau

đi một dòng nước mắt rồi, nếu ai muốn biết bộ mặt lạnh lùng là thế nào?

Nhìn biểu hiện của Mặc Tu Nghiêu sẽ biết.



Chỉ chốc lát sau, Dương Thiên Như được người dẫn vào đang thướt tha

đi vào. Bên ngoài còn mang theo hai tiểu nha đầu, một trong số đó trong

tay còn bưng lấy một chiếc hộp nhìn không ra là cái gì. Nhìn thấy bỗng

nhiên ánh mắt nóng bỏng của Dương Thiên Như nhìn vào chỗ ở sau lưng

mình, Diệp Ly nhìn quần áo vẫn chưa làm xong ở bên cạnh bỗng nhiên có dự cảm không tốt.



“Biểu muội, mời ngồi.” Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói với Dương Thiên Như.



Dương Thiên Như nhanh chóng liếc nhìn phía sau lưng Diệp Ly, vội vàng lắc đầu khẽ nói: “Đa tạ Vương phi, không…không cần…Nô tỳ vẫn đứng là

tốt rồi.”



Diệp Ly im lặng, cái gì gọi là ngươi vẫn đứng đấy là tốt rồi. Ngươi

chỉ là một biểu tiểu thư tạm ở trong Vương phủ sao lại biểu hiện như một tiểu thiếp yếu đuối bị ngược đãi vậy? Thoáng đánh giá một chút Dương

Thiên Như một thân quần áo màu xanh nhạt đường viền hoa lan thanh nhã,
chưa có tuyên bố công chúa Tê Hà đã chết đâu.



“Bái kiến Lê Vương, Lê Vương phi.” Bọn người Hoa Thiên Hương đứng dậy chào.



Mặc Cảnh Lê nhìn lướt qua mọi người trong khoang thuyền, cuối cùng

ánh mắt di chuyển từ Diệp Ly đến trên người Lãnh Hạo Vũ, trầm giọng nói: “Lãnh Hạo Vũ?” Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Vương gia có thể nhận ra tại hạ?

Thật sự là vinh hạnh.” Đương nhiên Mặc Cảnh Lê biết rõ thanh danh Lãnh

Hạo Vũ, nhìn nhìn vẻ mặt Mộ Dung Đình bên cạnh hắn dừng lại khẽ hừ một

tiếng, nói với Diệp Ly: “Sao Mặc Tu Nghiêu không cùng đi?”



“Có liên quan gì đến Lê Vương đâu?” Trong lòng Diệp Ly đang buồn chán, nghe Mặc Cảnh Lê nói không chút khách khí nào cãi lại.



Quả nhiên, sắc mặt Mặc Cảnh Lê lập tức chìm xuống, cả giận nói: “Nữ

nhân không biết phân biệt!” Trong lòng Diệp Ly liếc mắt, mặc kệ hắn.

Lãnh Hạo Vũ có chút hưng phấn đánh giá công chúa Tê Hà phía sau lưng Mặc Cảnh Lê cười nói: “Vương gia, vị giai nhân này là…” Sau lưng bị Mộ Dung Đình bấm véo một cái, vốn là vẻ tươi cười tiêu sái lập tức biến thành

bộ dáng nhe răng nhếch miệng. Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nhìn hắn nói: “Chẳng lẽ đại ca ngươi không dạy ngươi, không hỏi thứ không nên hỏi sao?” Lãnh Hạo Vũ buông tay làm vẻ không sao cả nói: “Đại ca ta rất bận, đâu có

rảnh dạy ta những thứ này.”



Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, thản nhiên nói: “Lê Vương, tứ muội, ngồi xuống nói đi.”



Mộ Dung Đình hừ nhẹ mộ tiếng: “Ta không muốn ngồi cùng những người

khác, A Ly, ta và Thiên Hương đi ra ngoài nhìn một chút.” Nói xong, lướt qua Mặc Cảnh Lê liếc mắt lôi kéo Hoa Thiên Hương dường như muốn đứng

dậy đi ra ngoài. Bộ dáng kia còn kém không có nói thẳng bổn cô nương

không vui khi ngồi cùng một chỗ với ngươi. Hoa Thiên Hương vứt cho Diệp

Ly một ánh mắt xin lỗi, mặc kệ để cho Mộ Dung Đình kéo ra ngoài, nàng

cũng không muốn cùng ở chung với Lê Vương. Lãnh Hạo Vũ thấy Mộ Dung Đình đi ra ngoài, ánh mắt nhìn lại Diệp Ly cùng Mặc Cảnh Lê có chút do dự.

Diệp Ly cười nói: “Lãnh công tử vẫn là đi nhìn xem Mộ Dung đi, đừng để

cho nàng mang theo Thiên Hương chạy loạn.” Lãnh Hạo Vũ gật đầu, lúc này

mới đi ra ngoài. Chưa được một lúc lâu mấy người Thanh Loan đều bưng

bánh trà vào, sau khi đặt xuống không có rời đi. Các nàng vẫn đứng trong một góc cung kính bộ dạng chờ Vương phi phân phó. Đã hiểu tâm tư của

các nàng, trong lòng Diệp Ly cười thầm lại không nói thêm gì.



“Mấy người đi ra ngoài trước, Bổn vương có chuyện nói với nàng.” Mặc Cảnh Lê phân phó nói.



Diệp Oánh cắn môi yên lặng đứng dậy rời đi, công chúa Tê Hà liếc mắt

nhìn Diệp Ly tràn đầy địch ý cũng không nói gì đi theo Diệp Oánh. Nhưng

mà mấy người Thanh Loan cũng không có nghe lời như vậy, vẫn là cứ đứng ở một góc mắt nhìn mũi giống như không nhìn thấy Mặc Cảnh Lê nói. Mặc

Cảnh Lê trầm giọng nói: “Bổn vương bảo các ngươi đi ra ngoài, không có

nghe thấy sao?” Giọng Thanh Sương thanh thúy vang lên trả lời: “Hồi bẩm

Lê Vương, đã nghe thấy. Nhưng Vương gia chúng ta nói muốn bọn nô tỳ bảo

vệ Vương phi an toàn, dĩ nhiên bọn nô tỳ phải tuân thủ mệnh lệnh của

Vương gia.” Trong ánh mắt Mặc Cảnh Lê hàn quang hiện ra, lạnh lùng nhìn

Thanh Sương nói: “Ngươi nói là Bổn vương sẽ gây bất lợi cho nàng ta?”



Thanh Sương nói: “Nô tài không biết, bọn nô tỳ chỉ phòng ngừa vạn nhất. Kính xin Vương gia rộng lòng tha thứ.”



Diệp Ly cười nhạt một tiếng, nói: “Lê Vương, giữa chúng ta dường như

cũng không có chuyện gì mật đàm, mấy người bọn họ đều là người ta tin

tưởng. Có lời gì ngài không ngại cứ nói thẳng.” Mặc Cảnh Lê trầm mặc,

chăm chú nhìn Diệp Ly ngay cả chớp mắt cũng không chớp, Diệp Ly cũng

không nói chuyện, mặc kệ cho hắn nhìn chằm chằm. Đã qua một lúc, Mặc

Cảnh Lê mới lên tiếng giọng nói lạnh lùng: “Diệp Ly! ngươi lừa gạt Bổn

vương!”



Diệp Ly sững sờ, lừa gạt hắn? Cái này từ đâu mà ra? Hoặc là nên nói Mặc Cảnh Lê lại phát hiện nàng lừa hắn cái gì vậy?



“Vương gia, lời này từ đâu mà có? Không có gì mà phỉ báng Bổn vương

phi cũng không phải là thói quen tốt.” Diệp Ly thản nhiên nói.



Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi cố ý giả vờ vô dụng như vậy chính là vì muốn bổn vương hối hôn trước phải không? Ngươi đã sớm cấu

kết với Mặc Tu Nghiêu đúng không?”



Diệp Ly bình tĩnh cầm lấy chén trà trong tay, cố gắng không để mình

hất thẳng nước vào mặt nam nhân ngồi đối diện, “Vương gia, ta đã sớm nói với ngài rồi. Hoang tưởng quá độ là bệnh cần phải trị sớm. Nhân phẩm

vương gia ngài ti tiện không có nghĩa là phẩm hạnh của người khác cũng

bất lương.” Nàng không thoải mái với hôn sự này, nhưng mà nói nàng đã

sớm cấu kết với Mặc Tu Nghiêu là sao? Bây giờ bọn họ đã trả hết nợ cũng

giống như đậu hũ trắng và hành lá lẫn lộn. Mặt Mặc Cảnh Lê lập tức đen

kịt, nhưng mà lần này cũng không có giống ngày thường giận dữ, trái lại

nhìn chằm chằm Diệp Ly một lúc sau mới nở nụ cười đầy ác ý.



Mặt Diệp Ly không chút biểu cảm theo dõi hắn, trong lòng âm thầm cảnh giác.



Chỉ nghe Mặc Cảnh Lê giọng nói nhỏ đi, cười nói với Diệp Ly: “Diệp

Ly, ngươi và Mặc Tu Nghiêu còn chưa có viên phòng sao? Sẽ không phải là

Mặc Tu Nghiêu thật sự biến thành phế nhân không được? Nếu như vậy, Bổn

vương có thể miễn cưỡng…”



Bốp!



Mặc Cảnh Lê còn chưa nói hết, đối diện đã một đấm hung ác và chuẩn

xác đánh vào sống mũi của hắn. Hai dòng máu tươi lập tức nhỏ xuống. Mặc

Cảnh Lê khiếp sở mở to hai mắt nhìn, còn chưa phục hồi tinh thần lại bị

Diệp Ly đứng dậy đè đầu của hắn đập xuống mặt bàn.



“Diệp Ly chết tiệt!” Đau đớn trên trán cuối cùng cũng để cho Mặc Cảnh Lê trong lúc khiếp sợ bị Diệp Ly tập kích lần nữa phục hồi tinh thần

lại, “Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Diệp Ly liếc mắt ra hiệu

ngăn cản Thanh Loan muốn ra tay, môi nhếch thành một nụ cười lạnh. Chứng kiến Mặc Cảnh Lê đứng dậy đánh về phía mình, khẽ lắc mình đã tránh

được, đợi đến lúc Mặc Cảnh Lê lại nhào đầu về phía trước nàng đã đứng ở

một chỗ khác chỗ bên cạnh cửa sổ.



Hai lần không bắt được người lại nhớ đến mình bị tập kích hai lần,

Mặc Cảnh Lê cũng đoán được Diệp Ly cũng không phải là loại nữ tử yếu

đuối. Lần này dùng tới công phu hung ác bổ nhào qua thề phải bắt được nữ nhân dám trêu đùa mình. Đã thấy Diệp Ly nhún người xuống, dưới cánh tay Mặc Cảnh Lê bị một trận đau nhức kịch liệt căn bản không kịp thủ thế

đụng đầu vào cửa sổ khoang thuyền —-



“Nhanh có ai không! Lê Vương rơi xuống nước rồi!”